Ba ngày sau, Trương Cường lệnh Vương Bôn tự mình dẫn dắt hai mươi vạn tinh kỵ quân Tần, vây khốn Lưu Bang và năm vạn quân Hán cùng với sáu vạn kỵ binh Hung Nô ở trên núi Bạch Đăng về phía đông hai mươi dặm, quân Tần vây quanh dưới chân núi mấy lần xung phong đều bị quân Hung Nô ngăn cản.
Bởi vì quân Tần lo lắng viện quân Hung Nô cùng Hán trên núi hợp quân trong ngoài tấn công, Vương Bôn vừa cho khoái mã truyền báo Trương Cường, yêu cầu điều động mười vạn đại quân còn lại, tăng mạnh cường độ vây quanh, vừa tranh thù thời gian phát động thế công mạnh trên núi Bạch Đăng.
Trương Cường khi nhận được tin tức, lập tức phái ra mười vạn đại quân từ thành Thiện Vô đuổi tới núi Bạch Đăng, đã một ngày sau, thế công của song phương đang là thời điểm kịch liệt nhất. Thậm chí ngay cả chỗ cách xa Bạch Đăng năm dặm, đều có thể ngửi được mùi máu tràn ngập trong không khí.
Thời tiết sắp chuyển lạnh, thi thể để chung quanh núi còn chưa kịp vùi lấp tản ra hương vị cay mũi, đưa tới vô số loài chim ăn thịt xoay quanh trên trời, tựa như một bóng ma tử vong bao phủ trên đỉnh núi trong phạm vi hai mươi dặm, trong lòng của các chiến sĩ hai bên đều gây nên áp lực cực lớn.
Thời gian đã gần tới tháng mười, gió lạnh run rẩy, bách thào điêu linh, núi Bạch Đăng tuy gọi là núi, kỳ thật chỉ là một hòn núi đất rất lớn, cao khoảng hơn một trăm trượng, phạm vi hai mươi dặm. Trên mặt đất mấy trăm dặm có vẻ cực kỳ nổi bật, bởi vì trên núi cũng không có cây cối, chỉ có một ít cỏ dại hỗn độn mọc đầy đỉnh núi, khiến cho doanh trướng đại quân lộ ra trong ánh mặt trời, điều này làm cho quân Hán sợ hãi phi hành quân rất là bất an, cũng may vài ngày vẫn chưa xuất hiện thân ảnh của phi hành quân, mới làm cho đám người Lưu Bang bình tâm hơi thà lỏng một chút.
Quân Hán đang phấn khởi với một chút khí lực sót lại cùng quân đội Hung Nô chống lại được mười vạn đại quân tiếp viện của quân Tần, sau trải qua ba ngày bốn đêm gian khổ chiến đấu kịch liệt cuối cùng cố gắng ngăn cản được tiến công điên cuồng của quân Tần, mười vạn tiếp viện của quân Tần này khiến cho chiến sự bắt đầu tiến vào giai đoạn quyết chiến cuối cùng.
Bành Việt lúc này đã chính thức tán chức làm tướng quân, làm cấp bậc tướng lãnh cao nhất trong tác chiến, lục này ngay cả áo giáp cũng không mặc, trực tiếp mặc chiến bào nhảy vào bên trong quân Hán.
Quân Hán lúc này đã qua gần bốn tháng ác chiến. Kỳ thật cũng đã không còn lòng dạ nào tái chiến, nếu không có sáu vạn đại quân Hung Nô toàn lực chống đỡ, trận chiến đấu này có lẽ căn bản không kiên trì đến hiện tại.
Bởi vì lo lắng thời tiết chuyển lạnh, thời tiết phương bắc giá lạnh sẽ làm giảm sức chiến đấu của binh lính, Vương Bôn trong vòng 3 ngày liên tục tăng lớn cường độ công kích, sau khi cùng quân A An đuổi tới, lập tức mệnh lệnh tất cả tướng lãnh cao tầng từ tướng quân trở xuống toàn bộ tham gia chiến đấu với quân Hán.
Bành Việt lúc này tuy rằng là tướng lãnh cao cấp có thể chỉ huy mười vạn đại quân, lại vẫn là có chút không vừa lòng. Nhớ tới đêm đó kì binh đánh lén phủ quận thủ bỏ lỡ cơ hội tuyệt hào giết chết Lưu Bang, không thể tiến tước phong hầu, Bành Việt vẫn hối hận không thôi. Lúc này đã là quyết tâm muốn chém đầu Lưu Bang, lập công phong hầu, vợ con được hưởng đặc quyền. Đơn giản không mặc áo giáp, Chỉ có mang theo ba nghìn tân binh liền tiến sát bên trong quân Hán, thẳng hướng núi Bạch Đăng cuồng sát.
Đồ Hồn ba ngày liền địa thế mờ rộng một chút về phía bắc đảm đương chiến đấu thảm khốc nhất, sáu vạn tinh binh Hung Nô, lúc này tổn thất trẫm trọng, đã không đến bốn vạn người. Trước khi hắn tới trợ giúp Lưu Bang chưa bao giờ nghĩ đến.
Giờ phút này nhìn thấy tổn thất nặng nề như thế, trong lòng không khỏi vừa sợ vừa giận, đang muốn chỉ huy hơn một vạn binh lính Hung Nô cố gắng xông lên tấn công quân Tần, lại phát hiện lúc này quân Tần cơ hồ đưa toàn bộ hai mươi vạn binh lực vào tiến công, tiến vào trăm chiếc xe đá không ngừng ném mạnh đạn lửa hướng lên núi Bạch Đăng, đại hỏa hừng hực phóng lên cao.
Quân đội tiến công phía sau lại chuẩn bị bày mươi cái xe công thành, vốn chỉ khi tác chiến công thành mới có thể sử dụng khí giới này, lại được Mông Điềm làm như nơi phóng nỏ của nỏ binh, lực bắn xuyên thấu người của đại hình cường cơ nỏ kia thật sự khủng bố càng làm cho quân Tần đang tiến công như hổ thêm cánh, vô số quân Hán và binh lính Hung Nô bị mũi tên nhọn bắn xuyên qua thân thể.
Năm vạn kỵ binh trang bị hoàn mỹ thay nhau đánh sâu vào phương trận vạn người của liên quân Hán Hung, kỵ binh Húng Nô luôn luôn dũng mãnh hung hãn với sự tiến công điên cuồng từ trước đến nay chưa từng có của quân Tần chỉ có thể miễn cưỡng duy trì. Tổn thất càng ngày càng nghiêm trọng, binh lính có thể kiên trì tác chiến như trước bắt đầu càng ngày càng ít, mắt thấy quân Tần sắp xé mờ đạo phòng tuyến cuối cùng.
Đồ Hồn tức giận quát to một tiếng, thúc giục chiến mã mang theo hai ngàn thân binh của mình liền vọt đến vật lộn chiến đấu cùng quân Tần! Kịch liệt chiến đấu, tàn sát đẫm máu đã khiến cho hắn quên nguy hiểm của bản thân. Giết hết tất cả kẻ địch bên người, trở thành mục tiêu duy nhất của hắn. Thân vệ bên người hắn và Đồ Hồn đều là những kẻ dũng mãnh liều chết, lúc này cũng đã giết đỏ cả hai mắt, bên người bọn họ đếm được không biết là bao nhiêu thi thể binh sĩ quân Tần.
Quân Tần sau một lúc hoảng loạn ngắn ngủi, không chính diện giao phong cùng với Hung Nô nữa, mà dưới sự chỉ huy của cờ hiệu. Đồng thời né tránh, mở ra một khoảng đất trống nhỏ hẹp, không đợi Đồ Hồn phản ứng lại. Một mũi tên nhọn có thể bắn thủng tấm sắt bắn ra xuyên thấu trước ngực Đồ Hồn, nhìn cung thủ trên xe công thành đứng ở xa xa, Đồ Hồn khó có thể tin mũi tên nhọn kia có thể bắn thủng thân thể mình, nặng nề ngã xuống.
Một sườn khác của núi Bạch Đăng, Hàn Tín tự mình dẫn dắt hai vạn quân Hán bào vệ cho Lưu Bang cải trung thành binh lính bình thường và Trương Nhĩ đang cùng quân Tần xông tới chiến thành một đoàn. Hàn Tín vốn dĩ nhìn
thấy tình thế không ổn, trong tình trạng quân đội Hung Nô đã thu hút hơn phân nửa chủ lực quân Tần, quyết định dẫn đầu bào vệ Lưu Bang cải trang già dạng phá vây về hướng đông bắc, vòng qua quận Thượng Cốc hướng về phía đông bắc tiến vào bờ đông sông Liêu, liền có thể hai vạn quân Hán điều về đó từ trước cùng nhau hội hợp, như vậy có thể thoát khỏi phạm vi khống chế của quân Tần.
Chỉ là tình huống lúc này đã hỏng bét so với tường tượng, đối mặt với quân Tần tựa như thủy triều vô cùng vô tận, hai vạn quân Hán giống như một cái thuyền nhỏ giữa sóng gió, đang giãy dụa trong bóng tối tử vong.
Binh lính theo bên người càng ngày càng ít, Lưu Bang thần sắc cũng càng ngày càng tuyệt vọng, kết cục này đích thật là hắn không dự đoán được. Sức chiến đấu của quân Tần đáng sợ như vậy, tất cả binh sĩ quân Tần ra trận hầu như cũng không mặc áo giáp, chỉ là vì thuận tiện giết người! Mà tướng lãnh cũng chỉ có mặc một chút áo giáp nhẹ bào vệ, cung tiễn của người Tần tầm bắn xa lực sát thương lớn, điều này làm cho quân đội Hung Nô dũng mãnh trứ danh hầu như chưa kịp tiếp cận quân Tần liền đã bị tiêu diệt năng lực tấn công chủ yếu.
Cũng may quân Tần lúc này cũng ở lúc hỗn chiến vô cùng sốt một, tuy rằng nhìn thấy nhánh quân Hán của Hàn Tín từ trên núi lao xuống, phát giác người đầu lĩnh tựa hồ cũng không có tướng lãnh gì trọng yếu, lực chú ý đều bị Đồ Hồn ở chỗ khác thu hút, khiến cho quân Hán lúc này mới miễn cưỡng vọt tới dưới chân núi, hai vạn quân Hán lúc này đã còn lại không đến năm nghìn người.
Lúc hoàng hôn gần xuống, Lưu Bang và Hàn Tín, Trương Nhĩ ba người, già dạng thành binh lính bình thường không có chút thu hút, dưới sự bào vệ của thân binh rốt cục chạy ra khỏi vòng vây quân Tần, lúc này bên người bọn họ chỉ còn lại không đến ba nghìn người, đoàn người lao xuống núi Bạch Đăng liền phi ngựa một mạch về phía đông bắc, chạy đến thào nguyên, hoang tàn vắng vẻ, liếc mắt một cái nhìn ngoài cỏ dại cao tới đầu người ra không nhìn thấy bóng người nào, bởi vì đang là cuối mùa thu, chung quanh thào nguyên đúng là một mảng vàng óng ánh. Làm nổi bật không trung xanh biếc và mây trắng như bông, quả nhiên là một không khí thoáng đãng cuối thu.
Đang lúc kiệt sức Trương Nhĩ nhìn thấy phía sau cuối cùng không nhìn thấy kẻ địch đẳng đẳng sát khí đuổi theo phía sau, bên tai cũng không nghe thấy tiếng hét hò điếc tai nữa, cuối cùng chống đỡ không nổi, rên rỉ một tiếng, xoay người trượt xuống chiến mã đã bốn vó cứng ngắc, một bước ngồi xuống đất, há mồm thở hổn hển, một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại.
Xoa hai chân đau nhức, lắc đầu nói với Lưu Bang: "Không thể tường được quân Tần lợi hại như thế, lần này nếu không có chuẩn bị trước, cải trang giả dạng, nếu không hôm nay nhất định khó thoát khỏi một kiếp, đáng tiếc hơn mười vạn đại quân của chúng ta! Ai..."
Hàn Tín giơ tay lau mồ hội lẫn máu ở trên mặt, nhìn bốn phía đánh giá thảo nguyên mênh mông vô bờ, cấn thận nói: "Ước chừng không bao lâu quân Tần sẽ phát hiện chúng ta cải trang chạy trốn nhất định sẽ dùng khoái mã để truy đuổi, chúng ta vẫn không được lơi lỏng, cần phải trước khi trời sáng vòng qua quận Thượng Cốc, như thế chúng ta mới coi như thực sự thoát khỏi nguy hiểm, mọi người nghỉ ngơi một lát, rồi lập tức lên đường, nếu không một khi bị quân Tần phát hiện tung tích của chúng ta, thì chỉ có một con đường chết!"
Nói tới đây, xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt Lưu Bang chắp tay nói: "Chủ công nghỉ ngơi một lát, chúng ta nửa canh giờ sau tiếp tục rát lui về phía đông bắc."
Lưu Bang lúc này tuy rằng tuổi đã cao, nhưng thân thể vẫn còn cường kiện, sau một phen xung phong liều chết lúc này còn có thể miễn cưỡng kiên trì, lúc này xoay người xuống ngựa, vận động một chút tay chân cứng ngắc, lúc này mới miễn cưỡng cười nói: "Bây giờ cỏ dại tốt tươi, cỏ dại cao bằng đầu người có thế che dấu được tung tích, nghỉ ngơi nhiều một chút cũng không sao."
Hàn Tín nghe vậy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Cũng được, vậy tạm thời nghỉ ngơi một canh giờ, một canh giờ sau chúng ta lập tức lên đường."
Nói tới đây, mọi nơi thăm dò liếc mắt một cái, nói với Lưu Bang: "Nơi này cỏ dại sum xuê, thích hợp hỏa công, mọi người trước hết chặt cỏ dại ở chỗ mình thành một mảnh đất trống, khi quân địch đuổi theo còn có thế dùng hỏa công ngăn cản, chúng ta có thể dựa vào đó để thoát khỏi truy kích của quân Tần!"
Nói xong, cũng không nghỉ ngơi, lập tức phái một gã thân vệ theo bên người tiến đến truyền lệnh, hai ngàn kỵ binh còn chưa kịp nghỉ ngơi liền bắt đầu chặt cây cỏ dại, chồng bó cỏ dại thành một đống, phơi trên mặt đất, vừa giúp mọi người có chỗ nghỉ ngơi, không phải dựng doanh trướng.
Ngồi ở chỗ cây cỏ thật dày trên mặt đất, đám người Lưu Bang và Trương Nhĩ lúc này mới miễn cưỡng dùng một ít lương khô, qua ba ngày liên tục chiến đấu kịch liệt, làm cho tất cả mọi người ngồi phịch trên mặt đất cũng không muốn nhúc nhích, chỉ thở hổn hển, nhìn lên khống trung xanh biếc, hai ngàn người, nhưng lại không nghe thấy một chút ồn ào, tất cả mọi người đều mệt không muốn nói, thầm nghĩ mau chóng khôi phục thể lực, để ứng phó bất cứ lúc nào sự thể có thể phát sinh không ngờ tới.
Lưu Bang cắn một miếng thịt khô cứng nhắc, uống một ngụm nước lạnh trong túi nước, cố sức nuốt thịt vào, lúc này mới miễn cưỡng nói với Trương Nhĩ: "Trước mắt gian khổ như thế, Lưu Bang thật sự không dám quên công lao ủng hộ của các vị, sau khi thối lui đến Liêu Đông, đứng vững gót chân liên thủ với Hung Nô, nói không chừng còn có đường sống.
Hàn Tín lúc này nói xen vào nói: "Chủ công yên tâm, đại quân chúng ta tuy rằng tổn thất lớn, nhưng chỉ cần chủ công còn sống, ngày sau đương nhiên không lo Đông Sơn lập lại."
Lưu Bang cười gượng một tiếng, còn chưa mở miệng, liền nghe một tiếng vó ngựa trẫm thấp từ phía sau truyền đến, mọi người đồng thời cả kinh. Vội vàng nương theo khe hở nhìn lại về phía sau, lại phát giác, trong tầm mắt, một nhánh đại quân đông nghìn nghịt bỗng nhiên xuất hiện. Trốn trong đám cỏ hoang um tùm, tàn quân quân Hán sợ tới mức đều ngưng thần nhìn, trên mặt mỗi người đều tràn ngập sự hoảng sợ và tuyệt vọng. truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y