Ba ngày sau, còn chưa đợi Trương Cường mở miệng yêu cầu, Triệu Cao đã dẫn theo xa giá thiên tử đến đón Trương Cường quay về cung A Phòng, chắc lão cũng lo lắng Trương Cường tiếp xúc với các tông thất quý tộc trong thành Hàm Dương. Trương Cường giao phó trách nhiệm trọng đại cho hoàng hậu Tả Uyên, tuy không mấy lạc quan nhưng còn hơn khoanh tay không làm gì, để che mắt Triệu Cao, hắn vui vẻ rời khỏi Hàm Dương quay về cung A Phòng nằm bên bờ sông Vị Thủy.
Khi về đến cung A Phòng, Trương Cường cảm thấy có gì đó hơi khác lạ, rất nhiều quan viên tụ tập ở cổng lớn nhỏ tiếng trao đổi, thần sắc tỏ ra nôn nao hoảng loạn. Thấy xa giá của Trương Cường từ xa, một quan viên trẻ xông tới chặn trước xa giá, quỳ xuống hét to: "Bệ hạ, thần liều chết can gián, giờ đây thiên hạ thảo khấu vô số, quần hùng khắp nơi nổi dậy, nếu bệ hạ còn chìm đắm trong tửu sắc, chỉ e Đại Tần nguy ngập!"
Chưa đợi Trương Cường lên tiếng, Triệu Cao ngồi trên xe ngựa đã lạnh lùng quát lên: "Triệu Lương, ngươi to gan lắm! Dám kinh động thánh giá, người đâu, bắt lại cho ta!"
Cấm vệ hai bên nghe lệnh lập tức xông lên trói Triệu Lương lại. Triệu Lương vừa vất vả chống cự vừa cố nói lớn: "Bệ hạ, cơ nghiệp Đại Tần đang đứng trước bờ vực thẳm, bệ hạ sao có thể chỉ lo hưởng lạc mà bỏ mặc giang sơn xã tắc? Tiên hoàng thống nhất thiên hạ không dễ, bệ hạ phải giữ lấy cơ nghiệp tổ tiên, cầu xin bệ hạ…"
Không cho Triệu Lương nói hết câu, Triệu Cao nổi giận đùng đùng, nghiêm giọng quát: "Thiên hạ làm gì có thảo khấu, rõ ràng là ngươi ăn nói hàm hồ dối gạt hoàng thượng, dám ngăn cản xa giá thiên tử mưu đồ hành thích. Người đâu, lôi xuống cho ta!"
Triệu Lương lớn tiếng mắng chửi: "Triệu Cao, ngươi là tên gian tặc, tiên đế đối xử với ngươi không tệ, ngươi dám to gan sửa đổi di chiếu, hủy cơ nghiệp năm trăm năm của Đại Tần, ta nguyền rủa tên súc sinh nhà ngươi!"
Triệu Lương càng mắng càng giận, khuôn mặt đen sạm trở nên đỏ tía, chòm râu dưới cằm dựng đứng như châm nhọn, cấm vệ hai bên nghe hắn mắng khó nghe, hoảng sợ không cần đợi lệnh đã xông tới trói chặt, ném trước xa giá đợi Triệu Cao trừng trị.
Triệu Cao lạnh lùng quét mắt một lượt các quan viên đứng lố nhố trước xa giá, rít lên âm u: "Triệu Lương thân là gián nghị đại phu, không chuyên tâm quốc sự, lại xách động quần thần kinh động xa giá thiên tử, tội đáng muôn chết, người đâu, đánh chết cho ta!"
Quân cấm vệ liếc mắt về phía Trương Cường ngồi trên xe, không thấy hắn phản ứng gì, đồng thanh nhận lệnh, ấn Triệu Lương xuống đất, giơ cao gậy sắt chuẩn bị đập xuống.
Đột nhiên một giọng nói dõng dạc cất lên: "Bệ hạ, Triệu đại phu trẻ tuổi ngông cuồng, chỉ một lúc lỡ lời, xin bệ hạ nể tình Triệu đại phu một lòng vì nước, khai ân miễn tội!" Nguồn tại http://truyenyy[.c]om
Trương Cường thấy trong tình hình này mà có người không sợ chết đứng ra cầu xin cho Triệu Lương, vội dõi mắt nhìn về hướng ấy, chỉ thấy đó là một tướng lĩnh cao lớn uy nghi trên dưới ba mươi tuổi, thân khoác chiến bào đỏ chót, lưng đeo giáp nhẹ, đầu đội mũ da bò, sắc mặt hơi vàng, lông mày thưa thớt, đôi mắt đen láy mở to, dưới chiếc mũi thô kệch là cái miệng to tăng thêm vài phần sát khí cho khuôn mặt dị thường, chòm râu ngắn dưới cằm tạo cảm giác chính nghĩa với người đối diện.
Trương Cường vốn đã khâm phục lòng can đảm của Triệu Lương khi dám đứng ra xung đột với Triệu Cao, lúc này thấy có người cầu xin cho Triệu Lương, trong lòng khấp khởi mừng thầm, nhưng vẫn tỏ ra bình thản quát hỏi: "Ngươi là ai? Dám chặn trước xa giá, chẳng lẽ không sợ trẫm bắt luôn cả ngươi?"
Võ tướng kia không hề tỏ vẻ sợ hãi, tiến lên một bước, thành khẩn chắp tay nói: "Bệ hạ được tiên hoàng lựa chọn kế thừa đại thống, tất nhiên là bậc minh quân, chủ nhân thiên hạ sao lại chấp nhặt chuyện cỏn con với thần tử kia chứ? Hơn nữa Triệu đại phu tuy kinh động xa giá, nhưng cũng vì một lòng lo cho an nguy Đại Tần."
Thấy người này biết ăn nói uyển chuyển để can gián, Trương Cường mừng thầm trong bụng, quan văn trong triều cũng không thể nói ra những lời này, võ tướng này chắc chắn là bậc tướng tài thông thạo binh pháp lại có khả năng xử lý tình huống, hơn nữa hình như người này không thuộc bè đảng của Triệu Cao, tất nhiên không loại trừ đó là người của Lý Tư, nhưng dù thế nào lòng can đảm của người này thật đáng khâm phục.
Trương Cường không dám tỏ ra hí hửng, chỉ dửng dưng gật đầu một cái, hỏi tiếp: "Ngươi là ai? Hiện giữ chức gì?"
Võ tướng kia cung kính đáp lời: "Thần thiếu phủ Chương Hàm, thề một lòng trung thành với bệ hạ!"
Lúc này Triệu Cao ngồi bên cạnh hình như đoán ra dụng ý của Trương Cường, vội lạnh lùng nói xen vào: "Bệ hạ, Triệu Lương kinh động xa giá, Chương Hàm là thiếu phủ không kịp thời hộ giá, tội không thể dung tha!"
Trương Cường làm như không nghe thấy, hào hứng reo lên: "Tin chắc tướng quân thân mang tuyệt kỹ, mau theo trẫm vào cung, trẫm lệnh cho khanh biểu diễn múa kiếm cho trẫm xem, tin chắc sẽ rất thú vị!"
Dứt lời, mặc kệ Triệu Cao bên cạnh, thờ ơ dặn dò quân cấm vệ: "Nhốt Triệu Lương lại đã, lát nữa giao cho thượng tướng quân xử trí, trẫm phải hồi cung xem tướng quân múa kiếm, các ngươi khởi giá mau!"
Bá quan vốn đang lo lắng Triệu Lương bị đánh chết, ngay cả Chương Hàm đứng ra cầu xin cũng lo sẽ bị liên lụy, đột nhiên thấy Trương Cường chỉ lo vui đùa mà quên mất Triệu Lương, thậm chí không hề trút giận lên Chương Hàm, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Cao tối sầm mặt, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Trương Cường nói: "Bệ hạ, nếu như chỉ lo vui đùa như thế, lão nô thật sự không cách gì phò trợ bệ hạ được nữa!"
Trương Cường làm bộ giận dỗi, lắc đầu vặn lại: "Trẫm đã giao toàn bộ triều chính cho phủ lệnh, chẳng lẽ ngay cả một trận múa kiếm cũng không được xem sao?"
Liếc xéo về phía Triệu Cao, uể oải nói tiếp: "Phủ lệnh nếu không còn việc gì thì hãy lui xuống đi! Trẫm còn phải xem múa kiếm, không dám làm phiền phủ lệnh bận tâm nữa!"
Triệu Cao lúc này tuy rất tức giận nhưng lại không dám đắc tội Trương Cường, dù gì hắn cũng là vua của một nước, trước mặt đông đảo bá quan văn võ lão cũng phải nể nang vài phần, sau khi "Hừ!" một tiếng rõ to, Triệu Cao đứng dậy phất tay áo bỏ đi.
Nhìn thấy bộ dạng tức anh ách của Triệu Cao, một số quan viên còn nuôi hy vọng vào triều chính như nhìn thấy tia sáng cuối chân trời, đây là lần đầu tiên hoàng đế làm ngược lại ý Triệu Cao, tuy không dám để lộ ra ngoài nhưng ai cũng tỏ ra phấn khích.
Trương Cường biết Triệu Cao vẫn chưa dám ngang nhiên chống đối mình, lần này giữ lại được mạng sống cho hai trung thần nghĩa sĩ hắn rất vui, vội hạ lệnh quay về tẩm điện, cười tủm tỉm bước xuống xe, nhìn thẳng vào Chương Hàm còn đang ngơ ngác nói: "Tướng quân có biết kiếm vũ? Trẫm đang định nhờ tướng quân dạy các tiểu thái giám bên cạnh trẫm múa kiếm, Thành Thái tướng quân tuy cũng đang dạy, nhưng do công vụ bận rộn, lại phải bảo vệ an toàn cho trẫm nên trẫm đành tìm người khác rồi."
Ánh mắt Chương Hàm tỏ ra buồn thảm, quỳ ngay xuống đất cẩn thận bẩm báo: "Nếu Thành Thái tướng quân đang dạy thì vi thần chỉ biết xông pha trận mạc, bảo vệ cương thổ cho Đại Tần, thần không biết múa kiếm góp vui, cúi xin bệ hạ thu hồi thánh mệnh!"
Trương Cường nhìn vào Chương Hàm đang quỳ dưới đất, thở dài một tiếng, còn nhớ sử sách ghi chép Chương Hàm là vị tướng lĩnh nhà Tần duy nhất trung thành với quốc gia, quyết chiến trên sa trường vào thời Đại Tần sắp diệt vong, hắn ý nhị nói: "Trẫm sao lại không biết tướng quân không biết múa kiếm góp vui chứ? Tâm ý của trẫm chẳng lẽ tướng quân đoán không ra?"
Chương Hàm giật mình một cái, tiến tới một bước bằng đầu gối, ngẩng đầu lên thăm dò: "Bệ hạ, chẳng lẽ…"
Trương Cường khẽ gật đầu, nói ngay: "Đúng vậy! Tướng quân hiểu được là tốt, hôm nay trẫm có cơ hội gặp được tướng quân đủ thấy trời cao phù hộ Đại Tần ta, mong rằng tướng quân lấy quốc gia làm trọng, trẫm muôn phần cảm kích!"
Chương Hàm không ngờ Tần Nhị Thế ngày thường hoang dâm vô đạo lại nói ra những lời này, trong lòng ngờ ngợ, đang định mở miệng hỏi thêm, chỉ nghe Trương Cường đã nói tiếp: "Thôi, khanh hãy biểu diễn một màn múa kiếm cho trẫm xem, sau khi kết thúc lập tức quay về chỉnh đốn binh mã cho trẫm, trẫm còn phải dựa vào khanh bảo vệ giang sơn Đại Tần đó."
Chương Hàm nghe vậy đôi mắt lóe sáng, dõng dạc hét lớn: "Thần xin biểu diễn hầu bệ hạ!"