Ba ngày sau, Hoắc Nghiêm tự mình dẫn dắt bốn vạn tinh binh, theo hướng Bắc mà Hung Nô rút lui, chạy tới một trăm sáu mươi dặm cách Quận Thượng về phía Bắc, phát giác quân Hung Nô vẫn đang lui về phía Bắc, tuy rằng tốc độ không nhanh, nhưng không có chút dấu hiệu tạm dừng, điều này làm cho Hoắc Nghiêm có chút nghi hoặc, nếu nói quân Hung Nô quả nhiên bởi vì phương thức tác chiến trước nay chưa từng có của phi hành quân, mà sinh lòng khiếp sợ, thật khó làm cho người ta có thể tin được. Lần này Hung Nô Mặc Đốn Thiền Vu tự mình lãnh binh xuống nam, hiển nhiên đó là quyết tâm đã định, trong tình huống chưa kiếm được lợi lộc gì, đã vội vàng rát quân, tuy rằng mặt ngoài nhìn không thấy gì khả nghi, nhưng lại nghĩ đến Mặc Đốn kia tâm huyết thủ đoạn sắc bén, làm cho người ta không thể không cẩn thận.
Lúc này Hoắc Nghiêm đang thật cẩn thận quan sát trên mặt đất chỉ có mấy cái túi nước rỗng và một cái mũ giáp đồng bị bắn thủng một cái lỗ lớn bị quân đội Hung Nô để lại trên đường.
Nhìn thấy Hoắc Nghiêm cưỡi trên chiến mã màu đen nhíu mày không nói gì, lang trung tướng Trần Lượng bên cạnh thấy thế chần chờ nói: "Tướng quân, xem ra, Hung Nô quả nhiên là rát quân thật!"
Hoắc Nghiêm giương mắt nhìn phương hướng Hung Nô rút lui, nhíu mày nói: "Mặc Đốn luôn luôn dũng cảm hung tàn, cũng không phải dễ dàng rút lui, trận chiến của chúng ta ngày hôm trước cũng không phải là đòn đánh trí mạng với bọn họ, nếu nói vì vậy mà rát quân, thật sự làm cho người ta không thể không mang lòng nghi ngờ!"
Nói tới đây, thở dài một hơi gật đầu nói: "Lập tức phái người, chạy về Quận Thượng, nếu là Đại quân Mông tướng quân đuổi tới thì xem xử trí như thế nào sau!"
Bên trong thành Quận Thượng, Tôn Thanh vẻ mặt nghiêm trọng ở trong phòng bước đi thong thà từng bước, bên cạnh hắn là Trần Lượng vừa mới vừa chạy về Quận Thượng báo tin, nghe xong Trần Lượng tự thuật, Tôn Thanh do dự gật đầu nói: "Ngươi nói Hung Nô đã thật sự rát lui?"
Trần Lượng vội vàng chắp tay nói: "Đúng vậy, mạt tướng cùng Hoắc tướng quân đi theo dõi, phát giác đại quân Hung Nô quả nhiên không có dấu hiệu quay đầu lại, thẳng đường đi về phía Bắc."
Tôn Thanh nghe vậy quay đầu lại nhìn, Trung thường thị giám quận Quận Thượng Dương Ngại bên cạnh tiến lên một bước, thấp giọng nói: "Tuy rằng Hung Nô bỗng nhiên rát lui làm cho người ta nghi hoặc. Nhưng cũng không ngoại trừ nội chính Hung Nô xuất hiện vấn đề ngoài ý muốn, nếu là bởi vì Mặc Đốn rời khỏi vương đình Hung Nô gây dựng quyền lực, hơn nữa vị trí của Mặc Đốn vốn là không minh bạch, khó tránh khỏi quý tộc khác của Hung Nô thừa dịp cơ hội xuất chinh gây nhiễu loạn gì đó, nếu quả thực như thế, Mặc Đốn bất chợt rút quân cũng không phải là không có đạo lý."
Nói tới đây, hai mắt sáng ngời, hướng về Tôn Thanh: "Tướng quân, nếu là quả thật là nội chính Hung Nô xảy ra chuyện, sao không nhân cơ hội đuổi giết. Nếu là có thể bắt sống Mặc Đốn liền có thể phong hầu ban thường tước loại nào? Những người bên cạnh chúng ta, cũng chịu ân đức của hoàng thượng. Cùng hưởng vinh hoa!"
Tôn Thanh nghe vậy gật đầu nói: "Nếu quả thực là như thế đích thật là cơ hội lập công tuyệt hào, nhưng Mặc Đốn gian dối đa mưu, chúng ta vẫn là phải cẩn thận phòng bị, lệnh Hoắc Nghiêm nghĩ cách bắt được một tên binh lính Hung Nô, cẩn thận hỏi han rõ ràng rồi quyết định!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Dương Ngại nghe vậy, quay đầu nói với Trần Lượng bên cạnh: "Các ngươi bắt được tù binh Hung Nô đó cẩn thận thẩm vấn?"
Trần Lượng nghe được kế sách Dương Ngại nhưng không thấy Tôn Thanh vui mừng. Chỉ thản nhiên gật đầu nói:" Hai gã Hung Nô lạc đội bị tướng quân bắt được, nhưng chưa đề cập đến vương đình Hung Nô có biến cố chính sự gì, tiểu nhân cảm thấy được, Hung Nô luôn luôn giả dối, phải đề phòng, vẫn là lệnh Hoắc tướng quân điều quân trở về Quận Thượng, giữ vững đến khi Mông tướng quân đuổi tới là tốt nhất."
Dương Ngại nghe vậy vội ho một tiếng, gật đầu với Trần Lượng nói: "Ngươi xuống trước đi, sự việc hôm nay không được tiết lộ với bất kỳ ai, nếu không sẽ xử theo quân pháp!"
Trần Lượng hai mắt chợt lóe. Chắp tay nói: "Tiểu nhân cáo lui!"
Nói xong, xoay người đi nhanh ra.
Nhìn Trần Lượng rời đi, Dương Ngại lúc này mới nhíu mày nói: "Theo Dương Ngại, mặc dù chúng ta không đi trước truy kích quân Hung Nô, nhưng cũng không nên rát Hoắc Nghiêm về. Dù sao, nếu là Hung Nô lại có quỷ kế gì, chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, đến lúc đó chỉ sợ không thể ứng phó, dù sao viện quân Mông tướng quân nhất thời còn không thể đuổi tới, chúng ta còn phải giữ vững mấy ngày nữa."
Tôn Thanh suy nghĩ một lát gật đầu nói: "Cũng được. Lệnh Hoắc Nghiêm tiếp tục theo dõi đại quân Hung Nô. Nếu có tin tức lập tức báo lại!"
Chân trời, một chút ánh nắng chiều đỏ tươi nhiễm một nửa không trung một màu đỏ tươi như máu. Một chút ánh tà dương vàng rực rỡ chỉ còn lại non nửa dán ở phía sau dãy núi xa xa, đang dần dần lặn xuống, đại địa sắp nghênh đón một đêm tối dài lê thê.
Hoắc Nghiêm đưa mắt đánh giá địa hình bốn phía, đang muốn phân phó cắm trại ngay tại chỗ, chỉ nghe phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng trống trận tựa như tiếng sấm rền cuồn cuộn đến.
Hoắc Nghiêm nhất thời cả kinh, kẹp mạnh bụng ngựa, giục ngựa chạy như điên về phía trước, chạy được vài bước, liền nghe "soạt!" một tiếng kình phong đến trước mặt, Hoắc Nghiêm trong lòng biết là không tốt, vội vàng cúi người nằm ở trên lưng ngựa, chỉ cảm thấy có một mũi tên bay qua da đầu.
Đúng lúc này, Hoắc Nghiêm cuối cùng qua lớp cát vàng cuồn cuộn nhìn thấy vô số kỵ binh Hung Nô quơ trong tay trường đao bằng đồng đẳng đẳng sát khí vọt tới, Hoắc Nghiêm cả người chấn động, lập tức ỷ thức được mình rơi vào
kế dụ địch của đối phương, lập tức quay đầu ngựa lại lớn tiếng quát to: "Lập tức truyền lệnh, tốc độ cao nhất rát lui!"
Lúc này thân binh vẫn theo bên cạnh phụ trách truyền lệnh tín hiệu cờ, sớm bị vẫn mùi tên nhọn đâm thủng ngực, còn không hiểu được là chuyện gì xảy ra liền ngã xuống mặt đất, thân binh bên cạnh lúc này còn không phục hồi được tinh thần lại, Hoắc Nghiêm tức giận túm lấy chiến kỳ trong tay hắn, phát ra tín hiệu rút lui thật nhanh.
Nhưng cũng đã muộn nửa bước, ngay lúc quân Tần phía sau còn chưa kịp quay người rút về, ba mươi vạn đại quân Hung Nô, giống như mây đen cuồn cuộn tiến đến. Hoắc Nghiêm và ba vạn quân Tần của hắn giống như một chiếc thuyền đơn giữa sóng to gió lớn, sắp gặp phải vận mệnh diệt vong!
Nhìn thấy đại quân Hung Nô đông nghìn nghịt tuôn ra, Hoắc Nghiêm liền biết không ổn, chỉ là lúc này đã không kịp nghĩ nhiều, một nhánh khoảng mười vạn quân Hung Nô đã giết đến trước mắt. Lúc này quân Tần chạy một ngày đường đúng là đang lúc kiệt sức, trong làn mưa tên chợt đến của Hung Nô, vô số quân Tần còn chưa kịp phản ứng liền bị bắn ngã lăn trên mặt đất, ba vạn quân Tần, trong cơn mưa tên bị tổn thương hơn phân nửa. Còn lại chưa kết xong trận hình, liền bị quân Hung Nô giết chết trở tay không kịp.
Quân Tần lúc này tuy rằng mỏi mệt, sĩ khí cũng rất cao, mặc dù đang bị động, lại vẫn liều chết chém giết, một số binh sĩ quân Tần dày dặn kinh nghiệm dưới sự chỉ huy của quân hầu không cần Hoắc Nghiêm phân phó liền tự kết thành trận hình phòng ngự ngăn cản quân đội Hung Nô chém giết.
Hoắc Nghiêm lúc này chỉ là một gã đô úy nho nhỏ, bên cạnh chỉ có không đến ba trăm thân binh, chỉ trong nháy mắt, liền chỉ còn lại không đến một nửa. Trong lòng không khỏi vừa lo vừa giận, sau khi né qua làn mưa tên vòng thứ nhất của đối phương, huơ trường kiếm nhắm ngay một gã kỵ binh Hung Nô xông lên đâm một kiếm.
Tên binh lính Hung Nô kia không ngờ Hoắc Nghiêm hung hãn như thế, vừa đối mặt liền bị Hoắc Nghiêm một kiếm chém bay trường đao trong tay, khi né tránh, lại bị một gã quân Tần cầm việt ở bên cạnh lao ra, một việt chém xuống đầu.
Hoắc Nghiêm nhìn thấy bên cạnh câng ngày càng nhiều binh lính Hung Nô, trong lòng vô cùng tuyệt vọng, nhưng sống chết trước mắt chỉ có thể hết sức chém giết, miễn cưỡng dưới sự bào vệ của thân binh bắt đầu chuẩn bị rát lui phía sau đội ngũ.
Lúc này, quân Tần đang chém giết bên trái bỗng nhiên lại hiện ra một nhánh ước chừng mười vạn đại quân Hung Nô, vốn dĩ cái gọi là rát lui, đúng là một chiêu liên hoàn diệu kế của Mặc Đốn Thiền Vu, hiện giờ với ba mươi vạn đại quân ở trong cánh đồng bát ngát vây quanh ba vạn quân Tần, tuyệt đối ưu thế, khiến cho binh lính Hung Nô cuối cùng tạm thời dứt bỏ được ám ảnh của phi hành quân mang đến, làm cho quân Tần không có một chút phòng bị đều liên tục bại lui.
Khi mặt trời dần dần biến mất, thời điểm hoàng hôn mông lung chậm rãi phủ lên, ba vạn quân Tần chỉ còn lại không đến năm nghìn người đang đau khổ cắn răng chống đỡ.
Hoắc Nghiêm lúc này cả người đầy máu tươi tanh hôi, trên trán cả máu và mồ hôi chảy xuống dưới, cánh tay phải cầm trường kiếm cảm tường như đã không có cảm giác, dưới thân chiến mã cũng đầy máu, không ngừng phát ra tiếng phì phì trong mũi, mồm thở hổn hển, hiển nhiên cũng đã mệt mỏi cực độ.
Nhìn thấy đại thế quân Tần đã mất, quân đội Hung Nô vây quanh sĩ khí lại tăng vọt, giết được càng khỏe hơn. Nhìn bên cạnh càng ngày càng ít binh sĩ quân Tần, Hoắc Nghiêm giơ tay lau máu trộn lẫn mồ hôi trên mặt, tuyệt vọng phóng mắt nhìn lại, lúc này mới phát giác ba vạn quân Tần bên cạnh đã chỉ còn lại không đến hơn sáu ngàn người, binh lính còn lại này, ai cũng cả người đẫm máu, cắn răng chống đỡ, dường như đang chờ đợi một kỳ tích sắp đến.
Chỉ là Hoắc Nghiêm trong lòng rõ ràng nhất, ba vạn người trong vòng vây của kẻ địch hơn gấp mười lần, trừ phi xuống ngựa nhận đầu hàng, nếu không nhất định chỉ có cái chết.
Nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy trong lòng đau như bị kim đâm, bên cạnh hắn, cũng chỉ còn lại không đến hai mươi mấy thân binh vẫn trung thành và tận tâm bào vệ chung quanh hắn.
Nhìn gương mặt dính đầy máu, vẻ mặt tuyệt vọng, Hoắc Nghiêm cười thê lương, hắn lúc này đã không nghĩ đến sinh tử của bản thân, trong lòng chỉ là âm thầm hối hận, hiện giờ vốn là bảo vệ Quận Thượng đã thiếu đi ba vạn tinh binh, nhất định không thể kiên trì đợi viện quằn đuổi tới, đáng tiếc chính mình thân là đô úy nhưng lại phạm phải sai lầm lớn như thế, không công chắp tay dâng mấy vạn tánh mạng và trấn thành Quận Thượng quan trọng cho Mặc Đốn.
Đang lúc suy nghĩ, tiếng hò hét đinh tai bên cạnh dường như đã mắt điếc tai ngơ, chỉ là nhìn trường kiếm trong tay đã làm bạn với mình nhiều năm, có lòng hi sinh cho tổ quốc, cũng lưu lại tước vị cho con cháu thê nhi, chỉ nghe chiến mã bỗng nhiên bất an hí dài một tiếng, lúc này cả kinh, mới tỉnh táo lại.
Lúc này chỉ nghe một gã thân binh lớn tiếng nói: "Tướng quân, mau nghĩ biện pháp chạy trốn đi, chúng tôi sẽ ngăn trở truy binh Hung Nô, tướng quân mau chóng trở về thành báo tin, để cho quận thủ đại nhân sớm chuẩn bị! Bằng không thành Quận Thượng một khi bị phá, quân công chúng ta vất vả có được cũng bị tước đi, vì thê nhi trong nhà, chúng ta chết cũng đành lòng, chỉ cầu có thể lưu lại công huân cho đòi sau!"
Hoắc Nghiêm nhìn bên cạnh đã không còn nhiều binh sĩ quân Tần lộ ra những gương mặt đã từng đồng sinh cộng tử, nghĩ đến người sống chết không bằng an nguy của Quận Thượng, cắn răng chắp tay nói: " Hoắc Nghiêm ta coi là đã chết, cũng muốn bào vệ các vị huynh đệ lấy mệnh kiếm được quân công! Vì an nguy Quận Thượng, Hoắc Nghiêm đành phải nhẫn nhục sống tạm bợ, xin lỗi các vị huynh đệ!"
Nói xong, thúc vào bụng chiến mã, dưới sự bào vệ của năm nghìn binh lính, cũng không phân rõ phương hướng, nhằm vào hướng ít người kiệt lực phóng đi!