Đến nỗi hai ngàn này ký chủ sử dụng như thế nào, hệ thống mỹ thực cũng không hỏi đến.
Mua đồ ăn mua thịt đều có thể, mỹ thực có tính đa dạng mà!
Nhưng mà cho tới bây giờ nó vẫn chưa thấy ai cầm tiền này đi thuê nhà đâu!!!
Đồng bọn hệ thống trầm mặc một lát, lại nhanh chóng an ủi hệ thống mỹ thực, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, hết thảy vẫn còn cơ hội chuyển biến.
Không phải do hệ thống này kiêu ngạo, chúng nó vốn là bàn tay vàng mà vô số người xuyên thư khao khát. Một kẻ xuyên thư dựa vào chúng nó ở thế giới tiểu thuyết trở thành người đứng trên đỉnh nhân sinh.
Phó Vãn này hẳn là cũng không cách nào cự tuyệt tài nguyên ưu ái mà hệ thống mỹ thực mang đến chứ? Rốt cuộc nhu cầu cơ bản nhất của con người chính là ăn cơm, nắm giữ được mỹ thực tương đương với giữ được mạch máu!
Hệ thống mỹ thực càng hỏng mất: [… Nhưng ba ngày rồi cô ấy vẫn chưa ăn bất cứ thứ gì.]
Làm gì có người nào ba ngày cũng không ăn một ngụm cơm chứ!
Không phải hệ thống mỹ thực không nghĩ đến việc đâm lao thì phải theo lao, nhưng một cái hệ thống mỹ thực như nó lại có ký chủ có thể ba ngày không thèm ăn cơm, tinh thần thế mà vẫn phấn chấn giống như không bị việc gì cả!
Loại ký chủ này thật sự nguyện ý đâm lao phải theo lao, dưới sự trợ giúp của nó trở thành một thế hệ thần bếp sao? Hệ thống mỹ thực vô cùng hoài nghi.
Đồng bọn hệ thống trong lòng sinh đồng tình: […]
Khuyên không nổi, trước tiên cứ từ bỏ đã.
Phó Vãn phát hiện hệ thống kia lại khóc lóc thì liền rời khỏi thức hải, cô nghe được động tĩnh rất nhỏ nên mở mắt ra, Đoàn Đoàn đứng ở cửa phòng bếp ngượng ngùng nhìn Phó Vãn, trong tay cậu bé cầm ly nước quơ quơ: “Mẹ, xin lỗi vì làm ồn đến mẹ, con khát nước nên muốn uống nước.”
Đoàn Đoàn đã có kinh nghiệm, nếu đói bụng mà uống nước thì có thể gia tăng cảm giác chắc bụng trong thời gian ngắn, sau đó sẽ không còn cảm thấy quá đói bụng nữa, đi ngủ tiếp để chờ cảm giác đói bụng qua đi là sẽ tốt hơn rất nhiều.
Cho nên Đoàn Đoàn vẫn luôn hy vọng đợi sau này mình lớn lên rồi thì có thể trở thành một đầu bếp làm được rất nhiều món ăn ngon!
Cậu bé muốn cho chính mình, cho mẹ được ăn cơm no! Còn được ăn rất nhiều đồ ngon.
Thần sắc Phó Vãn khẽ động, bóng ma vẫn luôn đi theo Đoàn Đoàn bỗng nhiên lạnh căm căm quay ra nói chuyện với cậu bé, âm điệu cổ quái nói không nên lời: “Đoàn Đoàn đói bụng à, cậu kêu mẹ của cậu nấu cơm cho cậu ăn đi. Là mẹ thì nên nấu cơm cho bé con. Viên thịt người đẫm máu, tròng mắt chiên dầu,… Ha ha ha, ăn ngon lắm… Tất cả đều rất ngon…”
Đoàn Đoàn tránh ở phòng bếp uống nước, nhỏ giọng nói với nữ quỷ mang quỷ khí dày đặc ở trước mắt, nữ quỷ mặt không có chút huyết sắc nào đang vươn đầu lưỡi liếm môi: “Thu Thu, mẹ tớ không đói bụng, Đoàn Đoàn cũng không được đói bụng.”
Cậu bé phải làm một bé ngoan, một đứa bé ngoan thì sẽ không bị vứt bỏ.
Dù sao thì, cậu bé rất giỏi nhịn đói.
Bóng ma kia dán lên người Đoàn Đoàn, nữ quỷ nhỏ vươn tay cắt qua thân hình vốn đã vỡ vụn của mình, nó moi từ trong bụng của bản thân ra một đoạn ruột đầy máu, chờ mong mà nhìn Đoàn Đoàn hỏi: “Đoàn Đoàn, cậu đói không? Tớ đem ruột… cho cậu ăn.”
Thấy Đoàn Đoàn không há miệng, nữ quỷ nhỏ lại tận lực đào ra con ngươi đầy máu từ hốc mắt của mình, đứt quãng nói: “Đoàn Đoàn ăn tròng mắt đi… Tròng mắt, bọn họ đều nói… ăn ngon…”