Đoàn Đoàn thấy có chút sốt ruột, cậu bé biết tối qua chú Triệu và dì Lý đến ăn tối không phải ngẫu nhiên mà là cố ý tới.
Bây giờ việc muốn có khách dường như rất khó khăn.
Hệ thống mỹ thực nói: [Ký chủ, cô cứ như vậy thì rất khó để có thể hoàn thành nhiệm vụ.]
Hệ thống mỹ thực thấy vô cùng lo lắng, quán nhỏ này chẳng có chút gì, ai thèm đến đây ăn chứ!
Phó Vãn lạnh nhạt nói: “Tới rồi.”
Hệ thống ẩm thực: [Hả?]
Chỉ thấy một anh chàng giao hàng mặc áo khoác vàng lái xe điện đi từ trong ngõ nhỏ ra, trên khuôn mặt mệt mỏi nở một nụ cười mãn nguyện.
Đoàn Đoàn lập tức nhảy dựng lên, mời chào khách thay mẹ: “Mì ngon lắm, mẹ cháu nấu mì rất ngon, chú dì mau tới nếm thử.”
Xe của anh chàng giao hàng đã đi qua quán ăn của họ khoảng bảy đến tám mét, nghe thấy tiếng mời chào của Đoàn Đoàn thì đột nhiên dừng xe.
Anh chàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy có một người phụ nữ trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp và một cậu bé đáng yêu đang đứng trước một quán ăn.
Đã trễ thế này mà vẫn còn mang theo con ra ngoài bày quán để kiếm tiền trang trải cuộc sống.
Anh chàng sờ cái bụng đang đói cồn cào, bỗng động lòng trắc ẩn.
Tất cả mọi người đều là người số khổ phải bôn ba vì cuộc sống, nếu có thể giúp một tay thì nên giúp, cũng đúng lúc đang đói bụng, anh ấy đi giao hàng cả ngày, đến giờ còn chưa ăn cơm tối.
Anh chàng giao hàng quay đầu xe điện, dừng ở bên cạnh quán ăn, tháo mũ bảo hiểm ra đặt ở trên xe, anh ấy đi đến quán ăn của Phó Vãn, ngồi xuống bàn nhỏ, nói với Phó Vãn:
“Bà chủ, cho một bát mì sợi.”
Bình thường Vương Phong sẽ không ăn bên ngoài, ngoài việc tận mắt nhìn thấy đồ ăn bên ngoài rất bẩn ra thì anh ấy còn muốn tiết kiệm tiền.
Tuy rằng tự mình nấu cơm sẽ vất vả một chút, nhưng có thể tiết kiệm không ít tiền.
Hôm nay ăn ở quán ăn ven đường vừa là vì động lòng trắc ẩn, mà quan trọng nhất là…
Hôm nay anh ấy lại kiếm lời rồi!
“Chú ơi, quán ăn cháu có tổng cộng bốn loại khẩu vị, chú muốn ăn loại nào?” Đoàn Đoàn ân cần chạy tới, nhìn nụ cười trên mặt Vương Phong rồi nói: “Hình như hôm nay chú rất vui.”
Vương Phong luôn cảm thấy khá giống mì ăn liền nên anh ấy thuận miệng gọi mì thịt bò kho tàu, rồi lại không nhịn được mà chia sẻ niềm vui với hai người xa lạ không quen biết gì như Phó Vãn và Đoàn Đoàn:
“Đúng là rất vui, mấy ngày nay chú đều nhận được đơn hàng của cùng một nhà, chú giao chậm vài phút mà họ không khiếu nại là đã may mắn rồi, vậy mà sau đó họ còn thưởng cho chú 74 tệ.”
“Vừa rồi chú cũng giao đồ ăn cho nhà họ, họ vẫn thưởng cho chú 74 tệ.”
Mặc dù 74 tệ còn chưa đủ để mua một chiếc bút kẻ lông mày, nhưng đối với Vương Phong mà nói thì nó cũng đã có thể khiến cho anh ấy thấy vui vẻ rất lâu, đó chính là phí sinh hoạt ba ngày của anh ấy.
Mấu chốt là anh ấy đã nhận được những đơn đặt hàng đêm khuya từ gia đình này trong một tuần liên tiếp, nhiều lần được thưởng thêm 74 tệ, cũng đã là lời 518 tệ, vậy nên sao anh ấy có thể không vui được chứ?
Vương Phong nghĩ đến chuyện này thì lại cảm thấy vui vẻ, anh ấy cảm thấy cuộc sống vẫn rất tốt đẹp.
Đoàn Đoàn ở bên cạnh chúc mừng Vương Phong, Phó Vãn đun nước nóng nấu mì ăn liền, lại lấy một bao mì thịt bò kho tàu từ trong thùng giấy ra.