Cứ thế mà kết thúc kiếp sống ngắn ngủi này rồi đi đầu thai? Vậy những đau khổ mà các bé phải nhận lấy cuối cùng đều bằng không sao?
Dựa vào cái gì?
Phó Vãn biết Lý Mỹ Phượng là người phụ nữ tốt bụng, cô hơi mỉm cười, nói: “Hai ngày này tôi sẽ xử lý ổn thỏa.”
Triệu Dương nhìn nụ cười nhạt nhẽo trên môi của Phó Vãn, không hiểu sao mà thấy cả người phát lạnh.
Nụ cười này không khác gì mấy với nụ cười khi cô ở viện phúc lợi Ái Thiên Sứ, rõ ràng đều là kiểu cười điềm đạm lại xa cách, nhưng cậu ấy cứ cảm thấy… Phó Vãn có chút tà tính.
Hai vợ chồng Triệu Côn Minh nghĩ bây giờ đã là nửa đêm, đúng thật là không tiện lắm, có lẽ làm pháp sự còn cần vài thứ linh tinh, lại phải xem ngày tháng, vì vậy cũng không nghĩ nhiều.
“Nhưng mà đầu bếp Phó này, ngày mai chồng tôi được mời đi ăn tiệc đầy tháng, tôi ở lại giúp cô làm pháp sự được không?” Lý Mỹ Phượng hỏi.
Trong thâm tâm cô ấy thực sự cũng không muốn đi dự tiệc đầy tháng, không phải là vì ghen ghét bạn thân có hai đứa con cả trai lẫn gái, chỉ là cô ấy cũng sẽ vừa khổ sở vừa hâm mộ, cho nên cô ấy thà ở lại cùng Phó Vãn đưa tiễn mấy em bé này một đoạn đường còn hơn, chỉ để cho chồng mình cùng em chồng đến chỗ hẹn.
Phó Vãn lời ít mà ý nhiều: “Đều đi cùng đi.”
Ba người như có suy nghĩ gì, cuối cùng gật gật đầu, trong lòng lại âm thầm suy đoán.
Đối diện với ánh mắt muốn nói lại thôi của Lý Mỹ Phượng, trước khi cô ấy kịp mở miệng, Phó Vãn đã hiểu rõ mà nói: “Về phần con gái trong số mệnh của vợ chồng hai người, hồn trận tiêu tan thì tự nhiên sẽ tới thôi.”
Có những lời này, rốt cuộc trên khuôn mặt Lý Mỹ Phượng cũng hiện ra nụ tươi cười tươi, giống như vừa được uống thuốc an thần.
Bất an cả một ngày cuối cùng cũng không còn.
Triệu Côn Minh nhìn thời gian, đã qua 12 giờ đêm, bây giờ cũng nên về rồi.
Triệu Côn Minh nhìn chén đũa trước mặt, hỏi: “Đầu bếp Phó, ba chén này tổng cộng hết bao nhiêu tiền?”
Phó Vãn mặt không đổi sắc nói: “Một chén 1888 tệ, tổng cộng là 5664 tệ.”
Hệ thống mỹ thực: [!!!!]
Ông trời của tôi ơi!
Này là loại bà chủ lòng dạ hiểm độc gì đây…
Nó từng đi theo vô số ký chủ, lần đầu làm nhiệm vụ, một chén cơm chiên trứng bán với giá 100 tệ đã bị thực khách mắng là giá trên trời rồi.
Bây giờ chỉ một bát mỳ gói không có thêm bất kỳ kỹ thuật chế biến gì mà đòi tận 1888 tệ?
Đây chính là thời khắc đỉnh cao của Khang sư phụ! Ông chủ của Khang sư phụ chắc nửa đêm cũng phải cười tỉnh cả giấc.
Triệu Côn Minh cả kinh: “Một chén 1888 tệ?”
Rẻ như vậy sao?
Ở trong vòng tùy tiện mời một thiên sư tới cửa nhà thì giá khởi điểm cũng phải hơn một vạn tệ rồi, thiên sư tới từ Kinh Thị lại càng đắt giá, lót nền cũng đã mấy chục vạn tệ.
Trước tiên không nói tới việc Phó Vãn có thực sự có bản lĩnh hay không, chỉ là thời điểm phát hiện nhà anh ấy có chôn xác trẻ em dưới giàn nho, cô cũng ra giá chỉ dừng ở 5 con số.
Một chén mì này cho dù là 18888 tệ cũng không có gì quá đáng!
Quán nghèo của Phó Vãn, cho dù kiếm được nhiều cũng đều cầm không ấm tay.
Phó Vãn muốn thử xem, có thật là dựa vào hệ thống mỹ thực này sẽ kiếm được tiền hay không.
Vì vậy Phó Vãn gật gật đầu: “Đúng vậy, một chén 1888 tệ.”
Triệu Côn Minh vừa cầm lấy điện thoại, Triệu Dương đã đi trước một bước, chuyển 6000 tệ vào điện thoại cho Phó Vãn.
Giây tiếp theo, di động của Phó Vãn liền truyền đến thanh âm thông báo tin nhắn.