Hai hàng lông mi cong dài khẽ run, ánh sáng mặt trời chói chang chiếu vào trong phòng.
Nguyên Sơ Chân từ từ tỉnh lại, phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ.
Nàng lật người, cái chăn trên cơ thể mềm mại rớt xuống, da thịt trắng nõn không tì vết lộ ra.
Nàng vội vàng kéo cái chăn lại, nhìn thấy toàn thân mình lõa lồ, gương mặt tròn lập tức đỏ ửng lên.
Theo bản năng, nàng cố gắng hồi tưởng xem chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng vừa nghĩ tới, khuôn mặt nàng lại càng thêm đỏ ửng, nàng xấu hổ chui vào trong chăn. Lúc này không khí xung quanh nàng vẫn còn vương vấn mùi xạ hương mãnh liệt của hắn khiến cho nàng không có cách nào phủ nhận những hình ảnh đang dần dần hiện ra trong đầu.
Gương mặt cương nghị kia càng lúc càng hiện ra rõ ràng trong đầu nàng, dường như đã dần khắc sâu vào tâm trí nàng, làm cho nàng không có cách nào xóa nó đi được.
A!! Đều là do bà thổ phỉ kia! Nhất định là do thứ thuốc mà ả ta ép nàng ăn đã khiến cho nàng... khiến cho nàng...
Nàng cắn môi dưới, xấu hổ không dám nghĩ tiếp.
Đáng ghét! Nàng không hề nghĩ đến, bản thân mình không đào hôn được đã đành, trái lại còn rơi vào hoàn cảnh tiền mất tật mang như bây giờ. Nàng thở phì phì, nhìn khắp bốn phía, thấy quần áo mới đã để sẵn một bên, loay hoay mặc vào nàng mới phát hiện ra, bộ y phục này vừa vặn với nàng vô cùng.
Thừa dịp không có ai ở đây, nàng phải mau chóng tìm cách thoát khỏi bọn trộm cướp này.
Quyết định nhanh chóng, Nguyên Sơ Chân tùy ý cột mái tóc dài lên, vội vàng chạy tới cửa. Mở cửa ra, không thấy bất cứ người nào gác ở bên ngoài, nàng cúi đầu không muốn người khác phát hiện, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Nhưng mà thần may mắn không mỉm cười với nàng. Vừa mới ra tới vòm cổng, nàng đã thấy một cô nương xinh đẹp xông tới trước mặt. Nàng muốn quay đầu tránh né nhưng không kịp.
- Này! – cô nương xinh đẹp khí thế ngời ngời, toàn thân diện áo gấm, vừa nhìn đã biết thân phận bất phàm.
thật xui xẻo! Nàng vốn tưởng mình may, không gặp bà thổ phỉ Kim Đan Đan kia, ai dè lại gặp ngay cô nương ‘lai giả bất thiện’ này.
(*) Thành ngữ Trung Quốc: Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện có nghĩa là người tốt thì không đến, người đến lại chẳng tốt lành gì.
cô nương xinh đẹp nhíu mày, đôi mắt đánh giá người trước mặt, phát hiện ra nàng ăn mặc không giống hạ nhân trong Kim Bảo trang.
- Ngươi là ai? Sao ta chưa từng thấy qua ngươi ở Kim Bảo trang này.
Nguyên Sơ Chân từ trước đến nay được mọi người trong nhà nâng niu trong lòng bàn tay, gặp phải kiểu chất vấn khó ưa này, nàng cũng không thích ra mặt.
- Thế ngươi là ai?
- Nha đầu đáng ghét, bổn cô nương đây tên là Thành Hoan, là con gái của ngọc thương Kim Sa thành Thành Đại Hùng – Thành Hoan dõng dạc tự hào nói ra danh tính.
- À... – Nguyên Sơ Chân thở phào nhẹ nhõm, cũng may không phải thủ hạ của bà thổ phỉ kia, nếu vậy thì không cần lo – Ta có thể đi được rồi chứ?!
Thành Hoan nhíu mày, nha đầu này hình như không coi nàng ta ra gì, thấy nàng ta mà chỉ sờ mũi một cái rồi đòi đi.
- không được đi – Thành Hoan đưa tay ra, kéo ŧıểυ oa nhi xinh xắn trở lại – Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại đi ra từ Tây viện của Hạng ca ca?
- Ta... – Nguyên Sơ Chân ấp úng, hai tròng mắt đen tròn đảo qua đảo lại – Vô tình đi ngang qua.
- Vô tình đi ngang qua? – Thành Hoan nhíu mày. Tuy rằng hoài nghi nha đầu này trả lời không thành thật nhưng điều hiện nay nàng ta muốn biết nhất không phải ŧıểυ cô nương này từ đâu tới – Được rồi! Ta hỏi ngươi... Ngươi đi qua Tây viện... có thấy nương tử mới gả cho Hạng ca ca tối qua không?
- Hả? – Nguyên Sơ Chân nhất thời sững sờ. Xem ra trước mắt Thành Hoan còn chưa biết nàng là ai, nàng vẫn còn cơ hội bỏ trốn – Chuyện này... Ta có thấy! – Bởi vì người đó là nàng chứ ai!
- thật sao? – Thành Hoan vừa nghe thấy liền giận đến nghiến răng nghiến lợi – Hạng ca ca thật sự đã thành thân? Nhưng ta chỉ mới đến Tuyền Phong thành thăm di nương mấy ngày...
Thành Hoan đã không có cách nào ngăn cản Hạng Duật thành thân.
Nguyên Sơ Chân nuốt ực nước bọt một cái, nhìn nét mặt Thành Hoan thay đổi nhanh như chớp khiến nàng không khỏi rùng mình.
Hu hu, người của Kim Bảo trang ai cũng đều rất đáng sợ. Đặc biệt là nữ nhân! Xem ra họ đều là những người không dễ trêu chọc đâu!
Thành Hoan tức giận giậm chân, sắc mặt hung dữ:
- Ta hận chết nữ nhân thành thân với Hạng ca ca!!!
Nàng cũng có muốn thành thân với Hạng Duật đâu! Nàng bị trói như một con rối, sau đó “không trâu bắt chó đi cày”, nàng bị bái đường với hắn chứ bộ.
Nàng không hề đồng ý gả cho hắn à nha! Nguyên Sơ Chân nói thầm trong lòng, chứ không có dũng khí nói ra miệng.
Khi Nguyên Sơ Chân định lặng lẽ rời khỏi Thành Hoan, vừa bước đi đột nhiên trên eo nàng có một lực mạnh tác động vào, đó là một cánh tay tráng kiện đang ôm lấy eo nàng.
-Aa! - Nàng nhát gan gào thét lên!
Tiếng thét chói tai này làm Thành Hoan chú ý, ngước mắt lên đã thấy ŧıểυ nha đầu ở phía sau lưng mình đang bị ai đó ôm lấy, nàng giật mình mở miệng:
- Hạng... Hạng ca ca...
Hạng Duật thở bên tai Nguyên Sơ Chân, giọng nói dịu dàng như gió xuân:
- Nàng tỉnh rồi sao? Có đói không?
-Thả... Thả ta ra... – Nguyên Sơ Chân bị hắn ôm vào lòng, hai chân cách mặt đất chừng ba phân – Bại hoại! Xấu xa! Thổ phỉ...
Thấy Nguyên Sơ Chân mãnh liệt giãy dụa trong lòng hắn, không những hắn không giận mà còn mỉm cười thỏa mãn:
- Xem ra tối hôm qua ta không khiến nàng mệt đủ nên giờ nàng mới còn khí lực giãy dụa như vậy.
Nghe hắn nhắc đến chuyện tối qua, từ đầu đến chân nàng đỏ bừng bừng.
- Ngươi... nàng... – Thành Hoan khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt, bọn họ thân mật thế này làm nàng ta cực kỳ chướng mắt – Nàng chính là nữ tử đã thành thân với Hạng ca ca sao?
- Ừ - hắn thừa nhận, lại hào phóng chia sẻ niềm vui này với Thành Hoan – Tối qua ta vừa thành thân, nàng là ŧıểυ thê tử của ta.
hắn đối với nàng là yêu thích đến không thể buông tay. Nguyên Sơ Chân giãy dụa, đồng thời cũng nhìn thấy ánh mắt căm hận của Thành Hoan, ánh mắt hung ác đó nhìn nàng chằm chằm. Huhu! Cho nàng xin đi, nàng chẳng làm gì nên tội hết! Cũng đâu phải là nàng tự nguyện muốn gả cho tên thổ phỉ này đâu!!
- Thành cô nương, thứ lỗi cho ta không thể tiếp tục đón tiếp.
Trong mắt Hạng Duật chỉ có mỗi Nguyên Sơ Chân, đối với vẻ mặt u ám của Thành Hoan một chút cũng không để tâm. Thành Hoan xem như đã chào hỏi qua, Hạng Duật liền ôm Nguyên Sơ Chân rời đi.
Thành Hoan trừng mắt hung dữ nhìn Hạng Duật cùng Nguyên Sơ Chân rời đi, trong mắt tràn đầy sự không cam lòng.
----
Nguyên Sơ Chân bị đưa trở lại tân phòng của hai người. Nàng ngồi trên ghế quý phi, miệng nhỏ lải nhãi:
- Người xấu... người xấu... !!
Hạng Duật cảm thấy hơi phiền, chỉnh nàng:
- Ta không phải người xấu, tên ta là Hạng Duật.
Nàng hừ một cái, không thèm nghe, bắt đầu khiêu chiến với hắn.
- Thổ phỉ!
- Ta là phu quân của nàng, tên ta là Hạng Duật.
Nàng càng cố chấp, hắn càng kiên nhẫn sửa lại xưng hô của nàng. Vừa nghe đến hai chữ ‘phu quân’, gương mặt nàng đỏ ửng. Nàng muốn nói gì đó lại thôi, phồng mang trợn má lên như đứa trẻ đang giận dỗi vậy.
Mặc kệ nàng mắng hắn thế nào, hắn cũng chỉ trả lời hai câu kia: “Hạng Duật”, “phu quân”.
không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định là hắn có ý đồ muốn tẩy não nàng, khiến cho nàng nhớ hai chữ đó, sau này cả đời khắc sâu vào trong tâm trí nàng không quên.
- Nàng đói bụng không? – hắn mở hộp cơm trên bàn ra, bên trong toàn là món ngon mỹ vị và một ít điểm tâm ngọt.
- Ta không ăn – Nàng muốn thể hiện cốt khí của mình một chút, dù có chết đói cũng không thể ăn đồ ăn của thổ phỉ.
- thật không muốn ăn sao? – Hạng Duật nhíu mày, nhìn bộ dáng không ngừng nuốt nước bọt đến đáng yêu của nàng.
- Ta... – Nàng nhìn đồ ăn, bụng cứ ọt ọt kêu vang. Nhưng nàng vẫn quật cường như cũ, kiên quyết không ăn – Ta muốn tuyệt thực kháng nghị! Cho đến khi ngươi thả ta ra.
Hạng Duật không hề tức giận, hai tay bắt đầu lấy thức ăn ra cho nàng.
- Nàng muốn đi đâu?
- Trời cao đất rộng, chỗ nào cũng có thể đi.
hắn cười một tiếng, môi khẽ cong lên:
- thật sao? Vậy ta đi với nàng.
Nàng kinh ngạc, hai mắt mở to.
Nam nhân này... Có phải là đầu óc hắn có vấn đề hay không? Đầu hắn cứng như kim cương, mặc cho nàng nói thế nào, hắn trước sau vẫn kiên trì theo ý riêng của mình.
- Ngươi.... Da mặt ngươi thật dày!
Mặt nàng hồng hồng, không biết vì sao tim nàng vô cớ đập mạnh. Hơn nữa, nhìn gương mặt cương nghị, lại hơi cục mịch của hắn, nàng bỗng có chút cảm thấy vừa mắt. Có phải là nàng đã bị hắn bỏ bùa gì không?!
hắn xới chén cơm chất đầy đồ ăn đẩy đến trước mặt nàng, dịu dàng chừa cho nàng chút mặt mũi.
Nàng nuốt nước bọt một cái, quyết định ăn trước rồi hãy nói:
- Hừ! Cái này là ngươi năn nỉ ta ăn đấy nhé! Chứ lẽ ra ta muốn tuyệt thực kháng nghị!
- Ừ, ta năn nỉ nàng ăn cơm – thật sự từ trong đáy lòng, hắn cảm thấy nàng đáng yêu vô cùng, hắn càng muốn cưng chiều nàng hơn.
Nàng cầm chén đũa lên, vùi đầu ăn cơm. Lúc nàng nuốt đồ ăn xuống, hắn quan tâm rót cho nàng một ly trà, để nàng dễ nuốt cơm, miệng nàng đang nhai thức ăn còn không quên nói:
- Ta nói cho ngươi biết, ngươi phải nhanh chóng thả ta ra. Ta còn có rất nhiều việc muốn làm, ngươi không được nhốt ta ở lại đây, cản trở kế hoạch của ta.
- Nàng muốn đi đâu? - hắn không đáp ứng nàng nhưng cũng không cự tuyệt nàng- Muốn về nhà sao? Cũng được! Tốt xấu gì chúng ta cũng đã thành thân, bây giờ ta cũng nên về bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu.
hắn như đang muốn nói chỉ cần nàng muốn đi đâu hắn sẽ đi với nàng.
- Khụ khụ....
Suýt chút nữa thì nàng bị nghẹn cơm.
- Có phải là ngươi cố tình không hiểu không? Ngươi bắt ta đi còn muốn cùng ta quay về Nguyên phủ sao? Ngươi muốn bị tống vào đại lao à?
Chẳng lẽ hắn chỉ là một tên thô lỗ không biết tự ý thức được tình cảnh của mình ư?
- Chỉ cần nàng muốn đi bất cứ đâu, ta đều sẽ đi với nàng.
Cho dù là lên núi đao xuống chảo dầu, hắn cũng sẽ không tiếc, chỉ cần nàng ở cùng hắn.
Nàng cắn môi phát hiện lúc hắn nói vẻ mặt rất nghiêm túc không giống như đang nói dối. Tại sao hắn đối với nàng lại dịu dàng như vậy? Hơn nữa sự dịu dàng của hắn lại khiến cho nàng cảm thấy ấm áp.
hắn đối với nàng không giống như những người hay nịnh bợ ở bên cạnh nàng, cũng không giống những người mưu cầu lợi lộc gì đó ở chỗ nàng, mà là thật lòng yêu nàng, thương nàng.
yêu? hắn yêu nàng?!
Nàng chớp mắt mấy cái, lòng như bị một tảng đá lớn đập vào. yêu là như vậy sao? Cho nên nàng mới đào hôn không muốn thành thân với Trần đại thiếu... Là vì nàng không yêu Trần đại thiếu sao?
Mà hắn bởi vì yêu nàng nên mới nhiều lần đến nhà nàng cầu thân đúng không? Nàng hình như đã hơi hiểu ra ý nghĩa của chữ ‘yêu’.
Nàng đối với hắn, cái tên thô lỗ này có cảm giác gì không? Nàng ngước mắt nhìn thẳng vào con ngươi đen thâm trầm của hắn, trong đôi mắt hắn vẫn đầy vẻ dịu dàng nhu tình.
- Ta... ta chán ghét ngươi!!
Nàng phát hiện sự dịu dàng của hắn đang dần xâm chiếm trái tim nàng, làm cho nó không ngừng đập mạnh, khiến nàng không có cách nào đối mặt.
- Ta yêu nàng! - Bàn tay của hắn lau đi vết dầu mỡ dính trên khoé miệng nàng - Hơn nữa sẽ yêu nàng cả đời.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cúi xuống thật thấp, bởi vì câu nói này của hắn khiến nhịp tim của nàng lại càng rối loạn, giống như có người không ngừng cầm gậy đánh vào tâm tư của nàng.
Đáng ghét!!! Chắc hẳn tên Hạng Duật này đã cho nàng ăn trúng bùa ngãi gì rồi, nếu không sao nàng lại trở nên kỳ quái như vậy!!
hắn vẫn yêu nàng, cũng không quan tâm nàng có yêu hắn hay không.
- Ta không biết yêu! Hơn nữa ta cũng không nhất định sẽ yêu người à nha...
Hạng Duật sửng sốt một chút, sau đó trầm mặc.
Đột nhiên hắn im bặt, làm nàng ngước mắt nhìn hắn, lại phát hiện hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt.
Hạng Duật dường như đang trầm tư, vẻ mặt có hơi thống khổ. hắn không ngờ chỉ vài câu nói của nàng lại khiến cho lòng hắn khó chịu như bị kim đâm.
Nhìn thấy trong mắt hắn tràn đầy thương tâm và thất vọng, lòng nàng cũng không nhịn được nhói lên một hồi.
- Ta... Ý ta là không chắc... – Nàng nhỏ giọng giải thích – không phải cứ nói như vậy thì nhất định là vậy...
không nỡ nhìn hắn thất vọng, nàng mới lên tiếng thổ lộ tiếng lòng của mình.
Nghe được câu nói này của nàng, hắn lại mỉm cười:
- thật sao? Vậy ta có cơ hội làm cho nàng yêu ta ư?!
- Ngươi... - Nàng cảm thấy giống như đang bị hắn gài bẫy, liền tức giận giậm chân- không thèm nói với ngươi nữa! Ngươi là người xấu!
Nàng quyết định vùi đầu ăn cơm không thèm để ý tới con sói háo sắc đội lốt con dê vô hại kia.
Lần này, hắn nhoẻn miệng cười để lộ hàm răng trắng đều. Xem ra ŧıểυ oa nhi chỉ là chưa thông suốt chuyện tình cảm chứ không phải đối với hắn không có cảm giác gì.
Mặc dù Nguyên Sơ Chân luôn miệng gọi là người xấu, là thổ phỉ nhưng lại phát hiện ra Hạng Duật kỳ thật cũng không phải là người xấu. hắn không hề đối xử với nàng như phạm nhân, ngược lại cho nàng tự do đi lại trong Kim Bảo trang. Ai nấy đều biết nàng chính là tân nương tử vừa mới bái đường cùng hắn.
Có điều, bà thổ phỉ của Kim Bảo trang có nói rõ, không có sự đồng ý của Kim Đan Đan, nàng không được phép bước ra khỏi trang viên một bước.
Nàng muốn chạy trốn khỏi Kim Bảo trang . . . Trừ phi sau lưng nàng mọc ra một đôi cánh lớn, mới có thể bay qua bức tường cao kia.
không sao. Trước hết nàng sẽ thăm dò trong ngoài Kim Bảo trang thật kỹ và lai lịch của bà thổ phỉ Kim Đan Đan kia. Có điều nàng chờ suốt mười ngày, cũng không hề phát hiện ra hành vi thổ phỉ nào của bọn họ... Kim Đan Đan chẳng qua cũng chỉ là chủ của một ngân hiệu tư nhân mà thôi, dưới trướng có năm tên ‘đại tướng’, mỗi người đảm nhiệm một chức vụ riêng.
Trong đó Hạng Duật chính là phụ trách thu hồi khoản lời từ số tiền cho các thương gia vay. nói đến đây, cái bà đó đúng là ngang ngược, cũng không cho bọn người làm thêm một phân nào. Chỉ trả lương đúng với chức vụ của họ.
Tự nhiên nàng cảm thấy hưng phấn.
Chẳng lẽ cái bà thổ phỉ ngang ngược không biết phân rõ phải trái kia đã quyết định sẽ đi cướp bóc trước sau đó mới từ từ lòi đuôi hồ ly ra ư?
Thế nên nàng chạy đi tiếp cận cửa lớn của phòng khách, nhìn thấy Kim Đan Đan cúi đầu chăm chú ngắm một đôi ngựa làm từ ngọc cẩm thạch, sắc mặt ngưng trọng.
- A! thì ra không phải cướp bóc mà là cướp đoạt sau đó mới ngắm tang vật...
Gương mặt xinh đẹp của Kim Đan Đan ngẩng lên, ném thẳng bàn tính trong tay ra ngoài. không sai lệch lướt qua ngay sát mặt nàng, khiến cho Nguyên Sơ Chân phải nhắm mắt ngậm miệng lại.
Bà bà hung ác! Nguyên Sơ Chân ai oán! Nàng không hề quên bà thổ phỉ kia thích nhất là cầm cái bàn tính này để đánh người.
- Ta nói... ŧıểυ muội muội này. Ngươi không có việc gì làm hay sao mà rảnh rỗi đến mức chạy đến chỗ này!
Kim Đan Đan nàng hiện đang rất buồn bực, tốt nhất là đừng đụng vào. Đầu óc của ŧıểυ cô nương này thật kém thông minh.
- Ta... Ta xem ngươi định đi ra ngoài cướp bóc cái gì...
Nguyên Sơ Chân nhìn thấy nét mặt của nàng, kinh ngạc thở hắt ra, vội vàng sửa lời.
- A! Ta tới... xem ngươi đã đi thu nợ chưa – Nguyên Sơ Chân cười giả dối, trông rất ngụy tạo.
Kim Đan Đan bắt chước nàng cười tươi như hoa:
- Thu nợ đúng là chuyện của ta. Còn ngươi!! Ngươi ở trong trang nhiều ngày như vậy không làm ra trò trống gì cả!!
Nguyên Sơ Chân mặt ửng hồng, chu môi cãi:
- Ngươi, ngươi, ngươi,... là ngươi ép buộc ta đến đây mà!
Vậy mà còn trách người ta không có cống hiến.
Kim Đan Đan nhìn nàng từ đầu đến chân, một lúc sau mới nhắm nghiền mắt, lắc đầu, thở dài.
Vẻ mặt như vậy, thái độ như vậy chính là đang coi thường nàng! Trong mắt người khác nàng chính là con sâu gạo ăn chực ở chùa nhà người ta. Nàng tức giận:
- Ngươi không được phép khinh thường ta!
- Ngươi có bản lĩnh gì mà muốn ta không coi thường? – Kim Đan Đan nhíu mày, không muốn so đo với trái bí đao nhỏ này.
- Ta... – Nguyên Sơ Chân hít một hơi, nhíu mày ráng nhớ - Ta nhìn vậy chứ rất thông minh.
- Phải, phải! Đầu của ngươi chỉ để trang trí thôi.
Hứ! Chỉ để người khác nhìn ngắm, chả có tác dụng gì.
Nguyên Sơ Chân vốn không phải là đối thủ của Kim Đan Đan, miệng mồm căn bản không lanh lợi bằng người ta, chỉ có thể tức giận đến mức giậm chân tại chỗ.
Tưởng đâu không thể tiếp tục đối đáp nàng ta nữa, chợt nàng dời tầm nhìn, thấy tay Kim Đan Đan đang vuốt ve con ngựa bằng ngọc.
Ha ha! Nàng bắt được điểm yếu của Kim Đan Đan rồi.
- Xem ra ngươi cũng ngốc chứ bộ. Ngươi cái gì không cướp lại đi cướp loại hàng giả này làm gì?
- Ta cảnh cáo ngươi, ngươi mà còn nói ta cướp đoạt...
Kim Đan Đan trừng mắt nhìn trái bí đao nhỏ, đột nhiên nheo mày, khóe miệng run rẩy.
Trái bí đao này vừa nói cái gì? Hàng giả? Được lắm!
Kim Đan Đan nhoẻn miệng cười, sao nàng lại quên trái bí nhỏ này chính là con gái của thương nhân buôn ngọc chứ!
- Ngươi chỉ vừa liếc mắt một cái đã biết đây là hàng giả sao? Đây chính là cẩm thạch tốt nhất.
Nguyên Sơ Chân nhìn cục đá cười cười.
- Đây chỉ là đá thôi. Dưới lòng sông chỗ nào cũng có thể nhặt được loại đá này. Ngươi xem, nếu như là cẩm thạch thật, ánh sáng sẽ không lan ra đều đặn như vậy. Còn nữa, ngươi thử gõ gõ rồi nghe âm thanh của nó, cầm một khối cẩm thạch thật tới so sánh là biết ngay thật hay giả.
Giờ thì nàng có thể đắc ý rồi. Ngay từ nhỏ nàng đã theo chân cha học tập, hơn nữa có năng lực bẩm sinh vừa liếc mắt một cái là có thể phân biệt được ngọc thật ngọc giả.
Hừ! Dám xem thường nàng, nàng chính là cao thủ trong việc này đó!
- Phải không đây?! – Kim Đan Đan bán tín bán nghi, não bộ hoạt động nhanh chóng, chợt nhớ đến số đồ làm bằng ngọc chất đống trong nhà kho – Có lẽ là mèo mù vớ được cá rán thôi.
- Ngươi....!
Nguyên Sơ Chân tức giận, bước đến giật lấy con ngựa bằng ngọc, ném mạnh xuống đất.
Ngọc đá trong nháy mắt vỡ nát, lập tức Kim Đan Đan đau lòng, ngay sau đó, nàng không thể tin được, Nguyên Sơ Chân nói hoàn toàn là thật.
Con ngựa bằng ngọc này không phải làm bằng cẩm thạch. Đá xanh kia đi ra sông chỗ nào cũng có thể tìm thấy...
Đáng chết! Cư nhiên có người dám cầm hàng giả đến gán nợ, khó trách gần đây họ đều thiếu nợ không trả!
- đã tin chưa?!
Nguyên Sơ Chân thật sự đắc ý, còn hất cằm cười thầm Kim Đan Đan.
- không tin!
- không tin? – Nguyên Sơ Chân nhíu mày. Bà thổ phỉ này thật không phải người bình thường.
- Trừ khi ngươi chứng minh lại lần nữa.
Ha ha! Xem ra trái bí nhỏ này thực sự có ích rồi đây. Có thể nhân cơ hội này dụ nàng ta cống hiến chút sức lực. Nếu không sẽ lãng phí lương thực của nàng.
- không thành vấn đề.
Nguyên Sơ Chân vỗ ngực một cái. Muốn cho Kim Đan Đan trước mắt phải cúi đầu sùng bái.
Cứ như vậy, trái bí nhỏ ngây ngô bị Kim Đan Đan lừa gạt...