Đau quá! Nguyên Sơ Chân mê mang mở mắt, nhận ra mình đang ở trong một phòng chứa củi tối om không có đèn dầu. Hơn nữa khắp người nàng đều bị dây thừng trói chặt, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Chuyện này... sự việc này là như thế nào?
không phải nàng đang cầm phong thư đưa cho Thành Hoan sao? Sao giờ nàng lại bị trói, lại còn bị quăng vào một căn phòng kín mít.
Nàng cố gắng chống người đứng dậy, nhưng toàn thân cao thấp của nàng đều bị dây thừng trói rất chặt, dùng sức giãy dụa chỉ khiến dây thừng càng thêm ma sát vào cổ tay nàng.
- Này... Có ai không... – Chỉ còn có miệng là có thể nói được.
không biết hô hào bao lâu, nàng nghe thấy có tiếng bước chân. Nàng nhíu chặt chân mày, ngưng lại không tiếp tục gọi, nhìn về phía cửa gỗ. một hồi sau, cửa gỗ nhẹ nhàng được mở ra.
Bên ngoài đã là buổi chiều, nàng nhìn thấy rõ người vừa vào chính là Thành Đại Hùng! Sau lưng hắn còn có Thành Hoan đi theo.
Lập tức nàng nhịn không được giật mình thở dốc vì kinh ngạc.
- Thành... Thành cô nương... – Đúng rồi, nàng nhớ ra sao mình lại ở chỗ này rồi.
Nàng rõ ràng chỉ muốn giao lá thư cho Thành Hoan, lại không ngờ rằng thư còn chưa kịp giao đã bị người khác đánh lén. Vừa tỉnh dậy thì thấy mình nằm ngay giữa phòng củi.
- Ngươi... Các ngươi tại sao lại đối xử với ta như vậy?! – Nguyên Sơ Chân cắn môi, trong mắt tràn đầy sự khó hiểu, giọng nói cũng hơi run rẩy.
- Nha đầu đáng chết! – Thành Đại Hùng bước đến gần nàng, từ trên cao nhìn xuống – Lúc trước nếu không phải tại ngươi, ta hôm nay cũng không rơi vào tình thế sa sút như thế này.
- Ta... Ta không có làm gì ngươi... – Nguyên Sơ Chân uất ức nói, trong mắt lóe lên ánh sáng điềm đạm đáng yêu.
- Hừ – Thành Hoan cũng tiến lên một bước, đá Nguyên Sơ Chân một cái – Đừng đánh trống lảng, nếu như lúc trước ngươi không lo chuyện bao đồng mà phá hoại kế hoạch của cha ta, hôm nay ngươi cũng sẽ không có kết cục như vậy.
Thành Đại Hùng hung tợn nhìn Nguyên Sơ Chân:
- Cũng tại ngươi phá hư kế hoạch của ta, ta mới có thể âm thầm điều tra lai lịch của ngươi. không ngờ ngươi quả thật là thiên kim của Nguyên phủ. Chuyện thế này chẳng phải là ông trời đang giúp ta đó sao!!
Nguyên Sơ Chân cau mày:
- Ta là thiên kim Nguyên phủ thì thế nào? Ta không có một chút giá trị nào cho ngươi lợi dụng cả.
- Sao lại không? – Thành Đại Hùng cười ha ha vài tiếng – Cha ngươi ở Ngọc Châu thành là ngọc thương nổi tiếng. Nếu hắn biết hòn ngọc quý trên tay hắn bị kẻ khác bắt cóc, ngươi nghĩ xem cha ngươi có thể không bỏ ra một khoản tiền chuộc lớn chuộc ngươi về sao?
- Ngươi... – Nguyên Sơ Chân nghiến răng, nàng hận nhất loại người chuyên làm chuyện xấu xa này – Phu quân ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
Vẻ mặt của Thành Đại Hùng phút chốc trở nên lạnh lùng:
- Ha ha! nói đến Kim Bảo trang... Ta cũng sẽ bắt bọn chúng trả một cái giá lớn.
- Ngươi sẽ không được như ý nguyện đâu! – Nguyên Sơ Chân thở phì phì quát lên – Cha ta và phu quân ta sẽ cùng nhau hợp sức tống tên xấu xa như ngươi vào nhà lao.
- Cũng không nhất định là vậy – hắn lại không nhịn được nở nụ cười – Cha ngươi nhận được thư xong sẽ tưởng rằng người của Kim Bảo trang bắt cóc ngươi. Về phần phu quân ngươi... Xong việc, chưa chắc gì ngươi còn gặp được hắn lần nữa.
- Đợi sau khi ta lấy được khoản chuộc, ta sẽ suy xét có nên làm như thế không.
Nguyên Sơ Chân cắn môi, toàn thân trên dưới đều run rẩy sợ hãi.
Nàng nên nghe lời Hạng Duật, không nên một mình rời khỏi trà lâu mới đúng, càng không nên tin lời Thành Hoan nói.
- Canh giữ người cho thật kĩ – Thành Đại Hùng lệnh cho Thành Hoan – Mọi việc tiến hành theo kế hoạch, trước tiên đưa tin cho Kim Bảo trang, sau khi lấy được tiền chuộc thì báo tin cho Nguyên phủ.
- Vâng, thưa cha.
Thành Hoan cười xấu xa, gật đầu. Sau đó Thành Đại Hùng rời khỏi phòng củi, có rất nhiều việc đang cần hắn giải quyết.
- Thành Hoan - Nguyên Sơ Chân gọi cả họ lẫn tên nàng ta – Tại sao ngươi lại nối giáo cho giặc như vậy? Chẳng lẽ ngươi không biết làm như vậy, Hạng Duật sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi sao?
- Câm miệng! – Thành Hoan bước đến phía trước, tát cho Nguyên Sơ Chân một bạt tai – Đều là tại ngươi! Nếu như hôm nay ngươi không xuất hiện trước mặt ta, ta cũng không cần phải gả cho Giang lão gia làm thiếp. Cho nên chỉ cần ngươi không tồn tại, ta vẫn còn có cơ hội ở bên cạnh Hạng Duật. Ngọc Hành của cha ta cũng có thể được cứu. Chỉ cần ngươi biến mất, mọi thứ sẽ tốt đẹp!
Nguyên Sơ Chân thở gấp, không ngờ ngay từ đầu Thành Hoan đã có ý mưu hại nàng:
- Ngươi... Chẳng lẽ là ngươi cố tình dụ ta vào bẫy?
- Bây giờ ngươi mới nhận ra điều này sao, Nguyên cô nương? – Thành Hoan cười haha – thật không hiểu tại sao Hạng Duật có thể yêu thích một ŧıểυ oa nhi ngốc nghếch như ngươi. Cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, cứ như dựa dẫm hưởng thụ hết tất cả mọi ưu ái!!
- Thành Hoan... – Nguyên Sơ Chân còn muốn khuyên nhủ Thành Hoan, hy vọng nàng ta không mắc thêm lỗi lầm.
- Câm miệng! – Thành Hoan lại dùng sức tát Nguyên Sơ Chân thêm một bạt tai – Ngươi cướp đi tất cả của ta, ngươi không có tư cách gọi tên của ta!
Gương mặt Nguyên Sơ Chân bị tát liên tục hai bạt tai, hai mắt nổi đầy sao, khóe môi cũng rỉ ra vệt máu.
- Nếu như ngươi chịu thả ta đi... – Nguyên Sơ Chân lắc đầu, miễn cưỡng ngước mặt lên – Ta sẽ thuyết phục cha ta chi tiền giúp đỡ cho cha ngươi vượt qua cảnh khốn đốn này, chỉ cần ngươi thả ta đi, cam đoan không làm tổn thương ta...
- Ngươi nghĩ hay thật – Thành Hoan nắm chặt lấy tóc nàng – Ta nói rồi, ta hận chết nữ nhân nào dám thành thân với Hạng Duật.
Nguyên Sơ Chân bị đau đến mức gương mặt nhăn như cái bánh bao hấp, hốc mắt cũng đầy nước.
- Cho nên ta hận ngươi – Thành Hoan lạnh lùng nhìn nàng – Đợi cha ta lấy được tiền chuộc, ta sẽ khiến ngươi cả đời này cũng không thể nhìn thấy Hạng Duật được nữa.
- Ngươi... – Nàng phát hiện Thành Hoan vô cùng cố chấp, mặc cho nàng khuyên bảo thế nào cũng không chịu buông tha, chó cùng dứt giậu.
- Ta hận ngươi! Nhưng bây giờ không thể giết ngươi vì ngươi vẫn còn giá trị lợi dụng –Thành Hoan hung hăng đẩy đầu tóc nàng, đứng lên, ác độc nhìn thân hình kiều nhỏ của nàng dưới đất – Ngươi ngoan ngoãn chờ ở chỗ này đi.
Thành Hoan hừ lạnh một tiếng rồi đi ra ngưỡng cửa.
Nguyên Sơ Chân giãy dụa, chỉ tiếc là tay nàng bị dây thừng cột chặt, càng giãy chỉ càng làm đau tay mình.
‘Cạch’ một tiếng, nàng nghe tiếng Thành Hoan đóng cửa lại, còn lấy xích sắt chốt cửa vì sợ nàng thừa cơ bỏ trốn. Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, Sơ Chân nhịn không được nước mắt rơi xuống. Sớm biết vậy nàng đã ngoan ngoãn nghe lời Hạng Duật không ra khỏi trà lâu nửa bước. Nàng đâu ngờ lại bị Thành Hoan dụ cho chui vào bẫy thế này chứ!!
Hu hu... Nàng không nên gạt Hạng Duật, đáng lẽ phải nói rõ cho hắn biết!
thật ra nàng rất muốn gặp lại cha mẹ, nhưng nàng lại sợ cha sẽ không tha thứ cho Hạng Duật... Nếu như nàng có thể nói những khó xử trong lòng mình ra cho hắn biết, để hắn cùng nàng nghĩ biện pháp thì hôm nay này đâu cần phải lưu lạc đến chỗ này.
Hu hu... Nhưng đúng là ngàn vàng khó mua được điều biết trước mà. (*)
(*) Thành ngữ Trung Quốc:Ngàn vàng khó mua điều biết trước, hối hận không có thuốc đặc hiệu.
***
Hạng Duật trở lại Thiên Hạ trà lâu tìm ŧıểυ thê tử, tràn đầy mong đợi trong lòng bỗng chốc sụp đổ, tâm trạng vô cùng kích động.
hắn chộp lấy ŧıểυ tỳ hỏi rõ ràng, ŧıểυ tỳ này hỏi gì cũng không biết, bởi vì nàng ta bị Nguyên Sơ Chân lừa, căn bản không biết Nguyên Sơ Chân đang ở đâu. Thế là hắn lao xuống lầu tìm chưởng quầy, ŧıểυ nhị, chỉ nghe chưởng quầy nói có thấy Nguyên Sơ Chân bước ra khỏi trà lâu, sau đó không thấy quay lại nữa. Hạng Duật tựa như mất hồn, không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Nguyên Sơ Chân trên đường, mãi cho đến mặt trời lặn về phía tây vẫn không chịu nghỉ ngơi.
Có người báo với Kim Đan Đan Hạng Duật vẫn chưa trở lại, nàng mới phái người cứng rắn kéo Hạng Duật về Kim Bảo trang.
Sau khi hỏi rõ nguyên nhân mới biết được Nguyên Sơ Chân hiện đang không rõ tung tích.
- Chẳng lẽ nàng ta lén trốn đi?! – Kim Đan Đan nhíu mày, ngồi trong đại sảnh trò chuyện với năm nam tử, hơn nữa vừa nghe xong đã nghĩ đến khả năng này.
- không thể nào – Quý Nam Kỳ lắc đầu – Kim Sa thành bốn phía là cát vàng, chỉ có người đần mới dám một mình vượt qua vùng cát vàng kia.
- thì nàng rõ ràng là đần độn còn gì! – Kim Đan Đan hừ một tiếng, không quan tâm Hạng Duật đang có mặt ở chỗ này hay không.
Liêm Thiên Hạo gầm nhẹ:
- Mẹ nó, ngươi đừng châm chọc nữa được không?! Ngươi không thấy A Duật đã gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng sao?
Kim Đan Đan lớn tiếng phản bác:
- Là tại bản thân hắn quá tin tưởng nữ nhân kia. Bị mất thê tử là đáng! đã sớm nói với hắn lòng người khó lường rồi, đáng lẽ phải dùng dây cột chặt Nguyên Sơ Chân kia khi đi ra ngoài, đáng lẽ phải nhốt nàng ta lại, cấm túc nàng ta. Ai ngờ hắn không làm gì cả, tin tưởng nàng ta như thế làm gì?!
- Lão bản, ngươi làm ơn ăn nhiều bớt nói dùm một chút đi được không? – Phục Nghĩa Phi lên tiếng, đã là lúc nào rồi mà nữ nhân này còn không sợ thiên hạ đại loạn, còn làm xáo trộn mọi chuyện lên như vậy.
- Ta cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy – Hoàng Tả Giới im lặng nãy giờ, giờ mới lên tiếng – Chúng ta đã phái người hỏi thăm 4 phía, trong thành hôm nay không có cô nương nào một mình đến thuê xe ngựa, cho nên ta tin chắc Nguyên Sơ Chân vẫn còn ở trong thành.
- Trốn đi sao? Quý Nam Kỳ nheo mắt – A Duật, phu thê hai người gần đây cãi nhau sao?
Hạng Duật lắc đầu:
- Nàng còn hứa với ta sẽ không đi lung tung, sẽ ngoan ngoãn ở trong trà lâu đợi ta. Hơn nữa nàng còn nói một thời gian sau mới quay về nhà.
- Đúng là đần độn mới xứng đôi với đần độn – Kim Đan Đan đảo đôi mắt – Nàng ta tùy tiện dụ ngọt ngươi vậy mà ngươi cũng tin.
Quý Nam Kỳ đột nhiên thốt lên một câu:
- Có khi nào nàng bị người ta bắt cóc không?
Lời này vừa nói ra, mọi người nghe thấy đều giật mình.
- Có người dám ở trên địa bàn của ta làm chuyện này ư? – Giọng Kim Đan Đan hơi chùn lại, cảm thấy hồ nghi – Ta cảm thấy trước hết vẫn nên phái người điều tra cẩn thận. Sau đó mới quyết định xem phải tìm người bằng cách nào...
Trong khi mọi người đang ở đại sảnh thương lượng kế sách, thì tổng quản trong trang cầm một phong thư bước vào.
- ŧıểυ thư, có người để trước cổng trang chúng ta cái này. – Tổng quản giao lá thư trên tay cho Kim Đan Đan.
- Ai đưa tới? – Kim Đan Đan vừa hỏi vừa bóc thư ra.
Tổng quản lắc đầu:
- không biết ạ. Sau khi nghe có tiếng gõ cổng lớn, mở cửa ra thì đã thấy phong thư này.
Có quỷ! Nàng vội vàng mở thư, trong thư có vài dòng chữ to:
“Nếu muốn Nguyên Sơ Chân còn mạng, ba ngày sau lúc chính ngọ chuẩn bị năm vạn lượng đến đình cát vàng ở ngoài thành”
Hạng Duật vừa nghe xong, xông lên phía trước đoạt lấy thư trong tay Kim Đan Đan. hắn tức giận đến mức xé nát lá thư. Hạng Duật gần như mất hết lí trí, không thể tự kiểm soát được nữa. Nếu như không phải Phục Nghĩa Phi và Liêm Thiên Ngô cũng cao lớn như Hạng Duật, chỉ e không có cách nào có thể khống chế con sói hoang đang bị chọc đến phát điên này.
- Đình cát vàng..
Buông ra! Gia hỏa!
Ta muốn đi giết bọn chúng...
Ta muốn giết chúng!!!!
Kim Đan Đan nhếch môi cười khẽ:
- Chọn địa điểm hay lắm!
Quý Nam Kỳ than thở:
- Cho dù ngươi muốn giết người, cũng không đơn giản như vậy. Ít nhất cũng phải biết đối phương là ai đã chứ!
Kim Đan Đan lầm bầm:
- Nghĩ thử xem gần đây ai là người thiếu chúng ta nhiều bạc nhất?!
- Ý ŧıểυ thư là... Muốn chúng ta bắt đầu tra từ Thành phủ sao? – Hoàng Tả Giới rủ đôi mắt xuống.
- Tất nhiên – Kim Đan Đan cười lạnh. Bọn họ còn dám cầm hàng giả gán nợ, còn muốn tung hàng giả ra ngoài... – Dù sao trước hết cũng bắt tay điều tra từ bọn họ. Còn nữa, nhớ đến Thiên Hạ trà lâu hỏi thăm xem, rốt cuộc ai là người cuối cùng nhìn thấy Nguyên Sơ Chân.
Nếu quả thật là Thành Đại Hùng làm, nàng quyết định sẽ không khoan dung nữa. Nợ tiền không trả đã đủ làm nàng khó chịu rồi, còn dám vơ vét tài sản của nàng bằng cách đòi năm vạn lượng tiền chuộc? hắn cho rằng tiền dễ kiếm lắm chắc? Mẹ nó, sao hắn không đi ăn cướp cho rồi!
- Mẹ nó – Mặt trái Liên Thiên Hạo bị Hạng Duật đánh một quyền, làm bầm tím một mảng – Vậy trước hết làm ơn tìm cách khiến con thú hoang này bình tĩnh lại đã!
Kim Đan Đan chậc lưỡi một tiếng, bước đến trước mặt Hạng Duật không nói một lời vung tay tát vào mặt Hạng Duật một cái.
Động tác này làm mọi người ở đây đều kinh hãi.
Đột nhiên Phục Nghĩa Phi cảm thấy hình như núi lửa sắp bùng nổ:
- Bát bát bát... bát bát bát bà... Kêu ngươi giúp Hạng Duật bình tĩnh lại, chứ không phải khiến hắn thêm tức giận.
- Họ Hạng kia, nếu như ngươi còn muốn cứu ŧıểυ nương tử của ngươi về thì ngoan ngoãn bình tâm lại cho ta. Nếu không cho dù Nguyên Sơ Chân có trở về ta cũng sẽ dùng mọi cách khiến cho các ngươi vĩnh viễn không được gặp mặt nhau, rõ chưa?!!
Kim Đan Đan khí thế bức người, hoàn toàn không để ý gã đại hán trước mắt nàng to lớn hơn rất nhiều. Cứ như thế, Hạng Duật như quả bóng to xì hơi. Động tác giằng co ngay lập tức xụi lơ, xìu xuống như một cọng lông. Những người khác thấy vậy thì há hốc mồm kinh ngạc, không ngờ chiêu này của Kim Đan Đan thật là hữu dụng, lập tức biến con thú hoang thành một con chó nhỏ.
- Còn thất thần ra đó làm cái gì? Nhanh phân công công việc cho mọi người đi – Kim Đan Đan phất tay, thúc giục bọn hắn ra ngoài làm việc, tụm lại ở chỗ này chỉ tổ làm lãng phí thời gian.
Trừ Hạng Duật ra, những người khác đều tản ra, mỗi người bắt tay vào việc của mình.
***
Tra xét vài ngày, Kim Đan Đan cuối cùng cũng nhận được tin tức. Suy tính của nàng quả không sai, chính xác là Thành Đại Hùng đang giở trò trong bóng tối.
Có điều ngược lại nàng cũng không trực tiếp đến tìm Thành Đại Hùng đòi người. Dù sao con cáo già này rất có thể sẽ biết được tin tức của nàng.
Thế là sang ngày thứ 3, sau khi nàng điều tra rõ ràng thì biết được địa điểm bắt nhốt Nguyên Sơ Chân đã được thay đổi, nàng không ngờ lòng tốt của mình lại bị người khác lợi dụng như vậy! Cho người ta vay tiền cuối cùng không trả, khiến nàng tức giận giậm chân. Bây giờ còn cố tình muốn vơ vét tài sản của nàng... Cục tức này căn bản nàng không thể nuốt xuống. Thế là đại ŧıểυ thư nàng đây quyết định không cần mượn tay kẻ khác, tự mình hai tay dâng tặng năm vạn lượng.
nói nhảm! Năm vạn lượng kia chính là tiền nàng phải cho biết bao nhiêu người mượn, vất vả bao nhiêu mới có thể kiếm về. Cho nên nếu nhờ quan phủ, chi bằng nàng tự tay bắt giặc. Dù sao Kim Bảo trang cũng có nhiều người ăn không ngồi rồi như vậy, thỉnh thoảng hoạt động gân cốt một chút, đỡ phải sau này ai cũng xem Kim Đan Đan nàng như con mèo ốm đến cướp giật, đến lúc đó không phải nàng sẽ lỗ to sao.
Thế là nàng và năm gã chưởng quầy cùng 20 gã đại hán khác trong Kim Bảo trang đi đến đình cát vàng. Vừa đến đình đã thấy có năm tên hắc y nhân che mặt đang đứng đợi sẵn.
Nếu như hai bên giằng co, khí thế bên Kim Đan Đan sẽ áp đảo được đối phương. Nhưng nàng bất đắc dĩ không thể ra tay, vì dù sao vẫn chưa rõ tung tích Nguyên Sơ Chân, nếu như ra tay trước, e rằng con tin sẽ gặp nguy hiểm.
- Này! – Kim Đan Đan bước đến phía trước, hô to – Năm vạn lượng ta đã mang đến, người đâu?
Năm gã đại hán im lặng một hồi, cuối cùng một người trong số đó đứng ra nói:
- Các ngươi đợi ở đây nửa canh giờ, người tự nhiên sẽ trả cho các ngươi.
Nàng hừ một tiếng, đừng nghĩ rằng nàng dễ bị lừa gạt:
- Ta đâu biết các ngươi là ai, đến lúc người - tiền đều mất, ta phải tìm ai để đòi?!
một gã bịt mặt khác gào lên:
- Bớt nói nhảm đi, cứ làm theo lời của bọn ta là được.
Kim Đan Đan ngoáy lỗ tai, thái độ không xem đối phương ra gì.
Nếu không phải tại Nguyên Sơ Chân còn nằm trong tay bọn họ, nàng đã sớm đánh đến Thành phủ rồi, còn có thể ở đình cát vàng này vừa ăn cát vừa nghe bọn khiếm nhã này sai khiến sao.
Nàng đảo đôi mắt đẹp, trong con ngươi lóe lên tia sáng giảo hoạt :
- Được rồi, các ngươi cũng nên làm gì đó cho bọn ta an tâm chứ. Dù sao các ngươi cũng chỉ có năm người, không khiêng nổi cái rương chứa năm vạn lượng nặng trịch này. đã vậy, ta làm người tốt đến cùng, phái năm người bọn ta giúp các ngươi vác rương, tiện thể xem xem các ngươi nói chuyện có biết giữ lời không.
Năm tên bịt mặt nhìn nhau, rồi nhìn cái rương to phía sau nàng, tâm bọn hắn bắt đầu dao động.
Đúng là dựa vào sức của năm người bọn hắn khó mà khiêng nổi. Đến lúc đó sau khi bàn giao xong với chủ tử, bọn họ có thể giải quyết năm tên vô dụng kia. một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
- đi – một người bịt mặt thỏa hiệp, muốn bọn họ dời rương lên xe ngựa cách đó không xa.
Kim Đan Đan cứ đứng một bên, khóe miệng tươi cười biến hóa một cách kì lạ.
Mãi đến khi bọn họ dời rương xong, năm gã đại hán bên cạnh Kim Đan Đan là: Hạng Duật, Hoàng Tả Giới, Quý Nam Kỳ, Phục Nghĩa Phi và Liêm Thiên Hạo đồng loạt leo lên xe ngựa.
Nhìn xe ngựa của bọn họ đi xa dần, nụ cười trên gương mặt của Kim Đan Đan dần tắt. Mẹ nó! Nghe nói Thành Đại Hùng muốn ăn lợi từ hai phía, còn gửi thêm một phong thư đòi tiền chuộc khác cho Nguyên phủ, muốn Nguyên lão gia chuẩn bị năm vạn lượng chuộc con gái, rồi sau đó đem tội danh bắt cóc này đổ hết lên đầu Kim Bảo trang, còn hắn vĩnh viễn rời khỏi Kim Sa thành, chạy đến chân trời góc bể hưởng lạc.
Nếu như Kim Đan Đan nàng để cho Thành Đại Hùng hắn đạt thành ý nguyện, thì tên của nàng sẽ viết ngược lại.
Năm vạn lượng!! Là cả một miếng thịt trên người nàng đó nha!
Nếu không phải vì muốn Thành Đại Hùng cắn câu, nàng đã đổi năm vạn lượng đó thành đá tảng mặc cho người ta chở tới chở lui.
- Thành Đại Hùng! Tốt nhất ngươi cầu trời phù hộ cho năm vạn lượng của ta không mất một góc nào, bằng không ta nhất định sẽ róc thịt ngươi bù vào!! – Kim Đan Đan nghiến răng tuyên bố.
Sau đó, nàng xoay người nhảy lên con bạch mã, theo con đường những gã bịt mặt rời khỏi mà đi – Đây chính là lúc thu lưới.