Ở bên trong một nhà quyền quý lớn, thu mua lòng mọi người là việc vô cùng trọng yếu.
Quản sự thu mua lòng người, thuộc hạ dưới quyền toàn lực phối hợp, làm cho mọi việc có thể thuận buồm xuôi gió, sẽ không có sai lầm.
Mà nếu chủ nhân là người thu mua lòng người sau khi đã có uy vọng cực cao, có thể làm thế lực của gia tộc ngưng tụ.
Quản sự dưới quyền không dám giấu diếm lừa gạt, nếu bên trong có ai làm cái gì không đúng việc chủ nhân giao phó, cũng sẽ có người chủ động mật báo.
Tin tức sẽ vô cùng linh thông.
Hơn nữa một số gia nô sẽ giống hộ vệ trong Cảnh phủ bây giờ, vì bảo vệ chủ nhân sẵn sàng liều chết.
Ở Cảnh phủ, tuy Cảnh lão phu nhân là trưởng bối, nhưng Giang Long cũng là nam chủ nhân duy nhất.
Cho nên nếu Giang Long có thể thật sự xây dựng uy danh, thì địa vị của Cảnh lão phu nhân ở trong phủ sẽ tự nhiên mà lui xuống vị trí thứ hai.
Giang Long không hề biết Lý quản sự lại có thể có suy đoán này.
Cảnh lão phu nhân đối với hắn vô cùng tốt, hắn không dùng cách này để cùng Cảnh lão phu nhân tranh đoạt quyền lực.
Sau khi đỡ tá điền dậy, Điền Đại Tráng tiến lên trước đề nghị:
- Tiểu thiếu gia, không bằng bây giờ tiểu nhân liền cho trâu lên cày, cày bên trong ruộng, để cho thiếu gia đứng ở ruộng nhìn một chút.
Trong cả nông trang, trước kia chỉ có trong nhà Điền Đại Tráng nuôi trâu, thời điểm xuân canh là khoảng thời gian cày trâu của địa phương.
Cho nên những tá điền đó tuy không phải là không thấy qua trâu cày, nhưng chưa từng có tiền để mướn trâu về cày ở nhà mình.
Việc nhà người ta dùng trâu cày, với việc nhà mình dùng trâu cày, cảm thấy tự nhiên là không cùng một dạng.
Nhiều tá điền nghe vậy, đôi mắt mong chờ nhìn Giang Long.
Giang Long liền gật đầu một cái:
- Được, chúng ta cùng đi đến bên ruộng nhìn một chút.
Thanh âm vừa nói ra, phần đông tá điền liền ầm ầm trầm trồ khen ngợi, sau đó vây quanh một đám trâu đi hướng đồng ruộng mênh mông bên ngoài.
Tổng cộng có hai mươi hai con trâu cái.
Hai con trâu đực, hai mươi con trâu cái.
Hai con trâu đực thì lớn hơn một chút, con trâu cái thì thấp, rắn chắc, nhưng hơi gầy một chút.
Tuy nhiên Điền Đại Tráng nhãn lực rất tốt, con trâu đo có mập có gầy đấy, nhưng ánh mắt đều rất sáng, tinh thần tất cả đều rất tốt.
Ra khỏi nông trang, đi vào một cánh đồng bên cạnh gần nhất.
Điền Đại Tráng dừng bước lại, phóng lớn giọng nói:
- Đây là đất của nha lão Quách thúc đúng không?
- Vâng đúng vậy.
Một lão nhân mặc áo tang cũ nát chen từ đám người bên ngoài tiến vào.
- Con trai con dâu của lão Quách thúc đi sớm, bây giờ cùng với lão thím làm ruộng nuôi hai đứa cháu trai, ngày qua ngày rất vất vả a.
Điền Đại Tráng nói tiếp:
- Không bằng hôm nay cấp cho nhà lão Quách thúc là nhà đầu tiên dùng trâu cày ruộng. Mọi người có chịu không?
- Được!
- Không thành vấn đề.
- Lão Quách thúc là người tốt.
Một vòng nhóm tá điền đều mở miệng.
Quách lão đầu cảm động hốc mắt đỏ lên, nước mắt không tự chủ được rơi xuống, ông dùng ống tay áo lau nước mắt, nghẹn ngào nói:
- Cảm ơn, cảm ơn mọi người!
Quách lão đầu vốn là dùng sức người để cày ruộng, nhưng trong nhà không có người lao động khỏe mạnh, cày chậm, hơn nữa vì tuổi già sức yếu, cho lúc cày ruộng, chỉ lật được một lớp đất mỏng, trước đó ông còn đang ở nơi kéo cày, nghe nói trâu chạy về thôn mới chạy tới xem náo nhiệt.
Trong nhà Điền Đại Tráng có bộ đồ cho trâu cày, Điền thê đã đi qua lấy.
Mặt khác còn có một nhóm mới, được bày đặt trên mặt đất.
Thành thạo đeo lên cho trâu cày, Điền Đại Tráng cầm roi, ở trên mông trâu đực nhẹ nhàng vụt một cái.
Ở thời đại này còn chưa nuôi trâu thịt, nông dân nuôi trâu không phải để cày ruộng, thì chính là để cho trâu kéo xe, chuyên chở kéo người, cho nên lúc trâu còn nhỏ, liền cho đeo khoen mũi, lúc đang làm việc trên đồng, để cho nghé con tự biết đi theo bên cạnh trâu to.
Cho nên trâu trưởng thành, không con nào không biết cày ruộng.
Nếu bắt được trâu hoang, thì không biết nghe lời như vậy.
Trâu đực bị rút một cái, bắt đầu chậm rãi đi tới kéo cày.
- Trâu này bò từ nhỏ được học cày ruộng, cho nên sau này khi mọi người dùng, không cần lo lắng trâu sẽ không nghe lời, chỉ cần cho trâu ăn no, sẽ không lười biếng sẽ không lười làm... Tuy nhiên mọi người phải chú ý, trâu tuy rằng sức lực lớn, nhưng nó thắng ở sự chịu đựng rất tốt, lúc đang cày dù thế nào cũng không được đuổi nhanh quá, bằng không sẽ làm trâu mệt mắc sai lầm.
- Trước kia cũng có người không hiểu điều này, kết quả là trâu mệt quá miệng sùi bọt mép, chết hết.
Điền Đại Tráng đối với việc dùng trâu cày ruộng rất quen thuộc, vừa đưa trâu, vừa hướng dẫn cho nhóm tá điền.
Nhóm tá điền không biết dùng trâu cày, liền xúm lại chăm chú nghe.
Có một số người nhát gan thì lại thì toát ra thần sắc bất an.
Hóa ra trâu còn có thể bị mệt chết a!
Vậy đến lúc đó nếu mình nắm giữ không tốt... Nhà mình không bồi thường nổi.
Trong lòng bọn họ lo lắng.
Đương nhiên, phần lớn mọi người đúng là cao hứng phấn chấn, mong chờ được thử.
Điền Đại Tráng nói với mọi người một hồi, rồi kêu một thanh niên đi lên bắt tay bắt dạy.
Phần lớn thanh niên có tính gấp gáp, mà trâu lúc đang cày ruộng lại chậm rãi, cho nên thanh niên liền quăng roi vào mông trâu.
Điền Đại Tráng không phiền kiên nhẫn giảng giải.
Một lát sau, thanh niên dần dần bắt được nhịp, đột nhiên cười nói:
- Dùng trâu cày ruộng đúng là dùng ít sức a, chỉ cần đi chậm theo sau trâu là được.
Mà nếu là mình tới kéo, chẳng những mệt đổ mồ hôi đầy đầu, cả người nhũn ra, hơn nữa một ngày xuống dưới kéo cày bả vai có thể bị mài rơi một lớp da.
Điền Đại Tráng thấy người thanh niên học xong, vừa buộc đầu trâu cho những người khác đến dạy.
Giang Long đứng ở một bên cười tủm tỉm nhìn, Ngọc Sai, Bảo Bình cũng rất cao hứng.
Nếu không phải lo lắng xuống ruộng, vớ giày và quần áo sẽ dính đầy bùn đất, các nàng cũng muốn tự mình thử một lần.
Một lát sau, Điền Đại Tráng đem toàn bộ hai mươi hai con trâu buộc đồ xong, cho đám tá điền được học đem đi dùng.
Y hướng Giang Long đi tới, nhưng lúc đi đến bên cạnh, đột nhiên nhíu mày, cúi người nắm một nắm đất, tay lại hướng phía dưới đào đào, sau đó đi đến Quách lão đầu hỏi một phen.
Sau đó đứng lên, cất giọng nói:
- Lão Quách thúc mấy ngày nay cày đất hơi nông, các ngươi hãy giúp lấy củ mà thay trồng một lượt.
- Vâng!
Một thanh niên lớn tiếng đáp.
Quách lão đầu cảm động hốc mắt đỏ lên, liên tục gạt lệ.
Ông cũng muốn đem đất đai cày sâu một chút, nhưng dựa vào ông, ông nào có nhiều sức lực như vậy:
- Đại tráng, lão thúc cảm ơn ngươi.
Điền Đại Tráng chỉ nhếch miệng cười nói:
- Lão thúc muốn tạ ơn, thì tạ ơn Tiểu thiếu gia đi.
- Ân, là nên cảm ơn Tiểu thiếu gia.
Quách lão đầu liên tục gật đầu.
Đuổi trâu cày đất cũng không phải việc khó gì, trâu ngoan, sẽ không chạy loạn, không phải ở ngoài cũng không quá gấp, cứ vững vàng là tốt rồi.
Thấy Điền Đại Tráng đi tới, Giang Long cười hỏi:
- Trừ trâu cày của nhà ngươi ra, còn lại đều là mới mua?
- Vâng!
Điền Đại Tráng gật đầu.
- Nếu ngươi sớm nói một chút, ta sẽ cho trực tiếp bỏ tiền cho thợ rèn đáng chút cày rồi.
Cày đó mua được đều là làm bằng gỗ.
Điền Đại Tráng một trận hoảng sợ:
- Là tiểu nhân tự chủ trương rồi.
- Không sao.
Giang Long khoát tay, ra hiệu y không cần khẩn trương, rồi nói tiếp:
- Nếu đã mua được vậy hãy để mọi người dùng trước đi.
- Ừ, ngươi bây giờ đến lò rèn gần đây, đi đánh chế như vậy một ít miếng sắt như thế này lại đây.
Giang Long nói xong, cúi đầu lấy một cây nhánh cây, vẽ ra đại khái một đồ hình, đồ hình cơ bản hiện lên hình tam giác.
Không đợi Điền Đại Tráng hỏi, hắn cũng đã giải thích:
- Đưa vật này sau khi đánh xong mang ra, trang bị lên cái cày, như vậy trong quá trình cày đất, khối miếng sắt sẽ làm đất hai bên bị xới lên.
Khối miếng sắt này, kỳ thực chính là lưỡi.
Hiện tại nhóm tá điền cùng cày, thêm khối miếng sắt này liền có thể đổi tên là lưỡi cày rồi.
Điền Đại Tráng xem hiểu lợi ích trong đó, liên tục gật đầu, lập tức khởi hành.
Lúc này Lý quản sự đột nhiên chạy tới, dò hỏi:
- Muốn mua cái gì vậy? Ta cũng muốn đi.
Giang Long không có ý kiến khác nào, nhưng không nghĩ tới Điền Đại Tráng nhìn Lý quản sự đi sau, trực tiếp đen mặt lại.
- Làm sao vậy?
Giang Long tò mò.
Điền Đại Tráng khổ tâm:
- Tiểu thiếu gia...
Hóa ra hôm nay Lý quản sự đi theo Điền Đại Tráng ra thôn kết toán tiền dư, lấy trâu trưởng thành kéo về, nhưng không nghĩ đếnLý quản sự cực kỳ keo kiệt, một đồng cũng để ý.
Hôm nay phải dắt trâu vốn là để tiền đặt cọc, giá cả trao đổi đấy tốt lắm, nhưng Lý quản sự hết lần này tới lần khác nói bên kia ra giá cả quá mắc, muốn trừ một ít.
Người ta sao có thể bằng lòng?
Người bán trâu sẽ tìm Điền Đại Tráng tranh luận.
Điền Đại Tráng tuy rằng cũng nghĩ tương đối khá một ít, nhưng bản tính đôn hậu, thiện lương trung thực, cũng trọng thành tín.
Cũng đã nói giá cả đấy rồi, làm sao có thể cắt giảm?
Nhưng y chính tai nghe được Giang Long xưng hô với Lý quản sự là Cửu gia gia, lại không tức giận với Lý quản sự.
Cuối cùng bị người bán trâu mắng cho thảm.
Cũng chính bởi vì Lý quản sự cùng người ta cò kè mặc cả, lưu châu tất giác, vìmột đồng tiền cũng muốn tranh giành đến đỏ mặt tía tai, bọn họ mới đi từ sáng, đến tận trưa mới về.
Giang Long sau khi nghe xong, có chút đau đầu day day mi tâm.
Hắn đã sớm nhìn ra Lý quản sự là như vậy người, nhưng ngươi lại không thể nói Lý quản sự đã làm sai điều gì.
Người ta cũng vì đang vì tiết kiệm tiền bạc cho quý phủ.
Chẳng qua là cò kè mặc cả, quan niệm cùng phong cách bất đồng mà thôi.
- Về sau ngươi chỉ chọn hàng hóa, thương lượng giá cả để cho Lý quản sự phụ trách đi.
Cuối cùng, Giang Long chỉ có thể phân phó như vậy.
Điền Đại Tráng mặt đen thui đáp ứng.
- Đi thôi.
Lý quản sự thì lại rất đắc ý hất cầm lên.
Hai người cùng rời khỏi, nhưng thình lình nghe một âm thanh thất kinh bỗng vang lên:
- Không xong rồi, lão Quách thúc, lão thím té xỉu ở trong sân!
Quách lão đầu vốn là đang vì có trâu giúp cày ruộng mà cười rất vui vẻ, nghe vậy trực tiếp kinh hãi sắc mặt trắng bệch.
- Lão Quách thúc, ngươi còn thất thần gì nữa, nhanh nhanh về nhà một chút a.
Một người trung niên vốn là đang đứng bên cạnh Quách lão đầu cười nói chuyện phiếm, giơ tay đẩy y một phen.
Quách lão đầu lúc này mới phục hồi lại tinh thần, liền chạy thẳng về nhà.
Ngọc Sai và Bảo Bình đều có tâm địa thiện lương, lúc này thần sắc một mảnh lo lắng.
Giang Long cũng nhíu mày, muốn chạy lên đi xem một chút, thì nghe Điền Đại Tráng thở dài.
- Làm sao vậy?
Giang Long dừng bước tiến, mở miệng hỏi.
Điền Đại Tráng nhìn Giang Long liếc mắt một cái, lại cúi đầu, do do dự dự mà nói:
- Theo tiểu nhân đoán, Quách lão thím, hẳn là, hẳn là...
- Nói rõ ràng một chút nhanh.
Giang Long lạnh lùng quát.
- Vâng.
Điền Đại Tráng hoảng sợ:
- Hắn là tới thời điểm xuân canh, nhưng lương thực trong nhà lão Quách thúc không còn nhiều nữa, dùng sức người cày ruộng là hao phí khí lực rất vất vả, cho nên lão thím hẳn là lấy lương thực đều cho lão Quách thúc và hai cháu trai ăn, còn mình chỉ uống chút canh.
- Chắc là đói quá chóng mặt đấy!
Giang Long sau khi nghe xong nghiêm mặt âm trầm, đi theo phần đông tá điền bước nhanh về nhà Quách lão đầu.
Thấy sắc mặt Giang Long rất khó coi, Điền Đại Tráng, Lý quản sự, Trịnh Trì, cùng đám người Dương Cường trong lòng đều hốt hoảng, không dám thở mạnh một chút.
Chỉ chốc lát, đi tới trước cửa tiểu viện.
Trong tiểu viện có bốn gian phòng, so với nhà Dương Cúc Hoa thì rộng rãi không ít.
Tuy nhiên hẳn là mấy chục năm phòng ở cũ rồi, không như phòng Dương Cúc Hoa mới, hơn nữa vì lâu không được sửa chữa, trên vách tường có nhiều chỗ nứt ra thành khe hở.
- Tiểu thiếu gia đến đây.
Có người nhìn thấy Giang Long lập tức chủ động tránh ra.
Nghe được âm thanh, đám người chen chúc phía trước đều tranh ra một lối nhường đường.