Nghe thấy được bồi thường, bản năng Điền thê nghĩ ngay tới tiền bạc.
Mà Dương Cúc Hoa chỉ có một con gái, Tiểu Hoàng Nha lại đính hôn với con thứ hai nhà mình, đến lúc đó tiền trong tay Dương Cúc Hoa không phải là tiền trong tay của con thứ hai của họ sao?
Nhưng không thể đoán được, cách Khương ma ma bồi thường cho Dương Cúc Hoa chính là tìm một gia đình tốt cho nàng tái giá.
Lại nói Dương Cúc Hoa năm nay mới tròn ba mươi, tuổi vẫn còn trẻ.
Nếu tìm người người gả cho, cũng là chuyện thường tình.
Không chỉ một mình nàng, Điền Đại Tráng, Trịnh Trì và Dương Cường cũng không nghĩ tới cách bồi thường của Khương ma ma.
Hiện giờ nghe được lời của nha hoàn, tất cả đều là ngây người.
Mắt Giang Long híp lại, nhìn nha hoàn cẩn thận đánh giá.
Thấy nha hoàn mặt tươi cười, cũng không tỏ ra khó chịu, trong lòng mới cho rằng Khương ma ma không phải tới trả thù.
Chẳng lẽ Khương ma ma thật sự mang hảo tâm?
Giang Long không dám xác định.
Điền thị cũng lấy lại tinh thần, có chút luống cuống.
Không phải lo lắng Dương Cúc Hoa sau khi tái giá mang bạc cho Tiểu Hoàng Nha làm quà cưới rồi.
Mà nhớ lại Dương Cúc Hoa từng nói, đời này không lấy chồng.
Trước kia bị Hồ quản sự cưỡng bức, nhưng Dương Cúc Hoa dù treo cổ tự tử cũng không tái giá.
Nếu không phải tâm ý vô cùng kiên quyết, tính tình cương liệt, Dương Cúc Hoa sớm bị Hồ quản sự ép gả cho Lý Ngũ.
Nếu Dương Cúc Hoa không nghĩ lập gia đình, giờ Khương ma ma đưa ra ý này, không biết như thế nào?
Phải biết bọn họ đều là tôi tớ trong phủ, văn tự bán mình nằm trong Cảnh phủ, đừng nói chỉ là gả cho một người, dù là giết họ cũng được.
Cho nên Khương ma ma muốn chỉ định người, Dương Cúc Hoa chỉ sẽ không dám phản đối.
Chỉ có thể xuất giá.
Hoặc giống như trước kia, thắt cổ tự sát.
Khương ma ma tuy không phải chủ nhân của Cảnh phủ, nhưng Cảnh lão phu nhân giao cho bà ta quản lý nông trang, cho nên bất kỳ người nào cũng chịu Khương ma ma quản lý.
Lo lắng, Điền thị nháy mắt nam nhân nhà mình.
Điền Đại Tráng cũng nghĩ tới, nhưng y hiểu được nặng nhẹ trong đó.
Trừ phi Tiểu thiếu gia nguyện ý làm chủ cho Dương Cúc Hoa, bằng không nếu Khương ma ma đã quyết định chủ ý, ai cũng không thể thay đổi.
Nha hoàn thấy Giang Long nghe chuyện này vẫn chưa lên tiếng, trái tim cũng hồi hộp không thôi.
Không phải Tiểu thiếu gia đồng ý cách làm của Khương ma ma chứ?
Trước khi đếnKhương ma ma đã công đạo, phải theo Tiểu thiếu gia, không được có một chút ngỗ nghịch, cho nên trước khi Giang Long tỏ rõ thái độ, nha hoàn hoàn toàn trầm mặc.
- Trước khi ngươi đến, Khương ma ma có nói muốn gả Dương quả phụ cho ai?
Qua một lúc sau, sắc mặt Giang Long hơi đổi, thản nhiên mở miệng hỏi.
Nha hoàn cũng có con mắt, nhìn ra thiếu gia nhà mình có ý nghĩ khác, cho nên do dự, lắc đầu nói:
- Khương ma ma còn chưa lựa chọn được người nào.
Kỳ thật trước khi đến, Khương ma ma đã có chọn ra ba người, để cho Dương Cúc Hoa tự chọn.
Hơn nữa ba người gia cảnh cũng không tệ.
- Ah!
Giang Long gật đầu, lại nói tiếp:
- Bản thiếu gia cùng Khương ma ma nghĩ đến một điểm, cũng thấy Dương quả phụ một mình nuôi con quá vất vả, cũng muốn tìm giúp nàng một người đàn ông để gả.
- Một khi như vậy, vậy nô tỳ sẽ báo lại cho Khương ma ma một tiếng.
Nha hoàn khom gối thi lễ, liền cáo lui.
Nhưng Giang Long giơ tay ngăn lại:
- Ngươi không cần phải về gấp, dù ta muốn tìm giúp Dương quả phụ một gia đình, nhưng cũng cần phải Dương quả phụ đồng ý mới được, nếu ta chọn không thích hợp, lúc đó để cho Khương ma ma chọn người giới thiệu sau.
- Tiểu thiếu gia chọn người, sao nàng có thể không hài lòng.
Nha hoàn ngẩn người, mới trả lời.
- Muốn hợp thành nhân duyên này, cần phải nhà trai nhà gái đều đồng ý, ta không phải loạn điểm uyên ương.
Giang Long xua tay cười khẽ.
Nha hoàn lập tức khen:
- Tiểu thiếu gia thật nhân hậu.
- Ngươi nghĩ lại trong phòng khách một chút, ta để người đi hỏi một chút, đợi có kết quả, sau đó nếu không có kết quả mới để Khương ma ma chọn người cho Dương quả phụ.
- Vâng!
Một người nhị đẳng nha hoàn trong phủ Giang Long dẫn nha hoàn kia rời đi.
- Tiểu thiếu gia!
Thấy bóng nha hoàn kia biến mất tại cửa, Điền thị thấp giọng nói:
- Những năm gần đây Dương quả phụ không có ý định tái giá.
Giang Long cũng đưa tay ngăn lại, ra hiệu nàng không cần phải nói.
Mấy năm trước hắn không biết Dương quả phụ có ý định tái giá hay không, nhưng mấy ngày nay hắn gặp mặt Dương quả phụ mấy lần.
Mỗi lần Dương Hải Ba đều ân cần đi theo bên người, hơn nữa có thể thấy Dương quả phụ cũng không có bài xích Dương Hải Ba.
- Ngươi tìm Dương quả phụ đến đây.
Giang Long hạ lệnh cho Điền thê, sau đó lại ra lệnh cho một hộ vệ đi tìm Dương Hải Ba đến, hắn phải hỏi rõ ràng, nếu hai người có ý, hắn sẽ làm chủ hôn giúp hai người.
Điền thê và hộ vệ kia nhanh chóng đi tìm người.
Lúc này Điền Thiết Oa đột nhiên nói:
- Tiểu Hoàng Nha, thím Cúc Hoa muốn lập gia đình sao?
- Ta không biết.
Tiểu Hoàng Nha lắc đầu, sợ hãi nói.
- Ngươi yên tâm, dù thím Cúc Hoa tái giá hay không, ta cũng cũng không bỏ mặc ngươi.
Thấy sắc mặt Tiểu Hoàng Nha sợ hãi, Điền Thiết Oa vỗ ngực cam đoan.
Thanh âm vừa xong, nó bị cha nó tát vào đầu một cái.
Điền Đại Tráng vừa đánh con xong, rồi trừng mắt lườm nó, lúc này mới yêu thương xoay người bế Tiểu Hoàng Nha lên an ủi.
Tiểu Hoàng Nha chu miệng mím chặt môi, hai tay nắm góc áo, trong lòng không biết phải làm sao.
Nếu nương lập gia đình, mình phải làm sao đây?
Trước kia Hồ quản sự ép Dương Cúc Hoa lấy Lý Ngũ, nông trang xuất hiện tin đồn, thậm chí một ít trẻ con còn lấy chuyện này đùa Tiểu Hoàng Nha, Tiểu Hoàng Nha bị trêu đùa nhiều lần, cho nên đã bị ám ảnh.
- Tiểu Hoàng Nha, mẹ con phải lập gia đình, không cần ngươi nữa.
Đây là một thím nói trước kia.
- Về nhà nhanh đi, nếu không sẽ không gặp được mẹ ngươi.
- Đứa nhỏ đáng thương.
Đây là một lão thái thái nói.
Còn một ít trẻ nhỏ ồn ào, đối với nàng nhăn mặt:
- Nương ngươi không cần ngươi nữa.
- Đứa nhỏ không mẹ, chính là con hoang!
- Mọi người đừng chơi với đứa con hoang.
Tiểu Hoàng Nha nước mắt ngắn nước mắt dài rơi xuống, đúng lúc này có một vị đại thúc xuất hiện trước mặt nó.
Chỉ thời gian ngắn, Dương quả phụ và Dương Hải Ba cùng đi vào tiểu viện.
Hai người cùng đến vì hai người đang ở chung một chỗ, Dương Hải Ba giúp Dương Cúc Hoa chẻ củi.
- Tiểu thiếu gia, ngài tìm tiểu nhân có việc?
Hôm nay Dương Hải Ba ở nhà hỗ trợ Dương Cúc Hoa, toàn là các việc tốn thể lực, đến giờ trên trán vẫn còn mồ hôi.
Dương Cúc Hoa không nói, chỉ khom gối thi lễ vơi Giang Long, sau đó im lặng đứng một bên.
- Có hai chuyện.
Giang Long nói:
- Chuyện đầu tiên đã tịch thu tài sản của Hồ quản sự đã xong, khi gã còn sống đã tham ô Dương quả phụ không ít tiền bạc, cho nên mời nàng tới là trả lại tiền cho nàng.
- Cảm ơn Tiểu thiếu gia!
Dương Hải Ba cảm ơn thay cho Dương Cúc Hoa.
Dương Cúc Hoa cũng kích động quỳ xuống đất, dập đầu với Giang Long:
- Đại ơn đại đức Tiểu thiếu gia, nô tỳ cả đời không quên!
Khi trượng phu nàng còn sống, lương của hộ vệ tương đối cao, hai ba ngày có thể ăn được thịt, cho nên Dương Cúc Hoa rất ít bị khổ.
Cho đến lúc bị Hồ quản sự ức hiếp, mới thường bị đói, để cho con nàng chịu khổ, vừa đói vừa gầy, Dương Cúc Hoa mới biết tiền bạc quan trọng.
- Mau đứng dậy.
Giang Long giơ tay làm động tác đỡ nàng.
Dương Hải Ba tiến lên đem nàng đỡ lên.
Giang Long tâm tư tinh tế, thấy Dương Cúc Hoa cũng không phản cảm hành động thân mật của Dương Hải Ba, trong lòng đã có tính toán.
- Nương, nương, ngươi lập gia đình sao?
Hắn định mở miệng giải thích, lại bị Tiểu Hoàng Nha cướp lời.
Tiểu Hoàng Nha giãy dụa nhảy xuống ngực của Điền Đại Tráng xuống đất, nghẹn ngào lao về phía hướng Dương Cúc Hoa.
Dương Cúc Hoa nghe thế sửng sốt, sau đó ôm chầm lấy con mình, tay chân vụng về.
Còn trộm nhìn Dương Hải Ba, ánh mắt bối rối.
Dương Hải Ba hồi hộp xoa tay.
Một hồi lâu, mới mở miệng:
- Tiểu thiếu gia...
Tuy nhiên Giang Long xua tay:
- Chuyện thứ hai là Khương ma ma trước kia tin dùng Hồ quản sự, làm cho mẹ con cô khổ nhiều nên cảm thấy áy náy, cho nên muốn tìm một người cho Dương quả phụ tái giá.
- Cái gì?
Dương Hải Ba sững sờ tại chỗ.
Dương quả phụ đang ôm Tiểu Hoàng Nha, sắc mặt trắng bệch.
- Này, này...
Dương Hải Ba bối rối nói không ra lời.
Vừa nghe Tiểu Hoàng Nha khóc nói Dương Cúc Hoa muốn lập gia đình, Dương Hải Ba còn tưởng chuyện hai người đã bị chuyển ra.
Không ngờ là hiểu lầm.
Nhưng hồi trước nghe bà mối muốn đem Dương Cúc Hoa gả cho mình, kết quả chính mình khờ ngốc, lại đẩy nữ nhân tốt như vậy vào lòng huynh đệ tốt của mình.
Bây giờ có cơ hội, gã không thể dễ dàng buông tha?
Sắc mặt Dương Cúc Hoa tái nhợt không còn giọt máu, chỉ thấy trong lòng rét run từng đợt.
Thật ra năm đó nàng biết bà mối nói là người nào, cũng nghĩ Dương Hải Ba không tồi.
Nhưng ngờ âm kém dương sai, cuối cùng nàng được gả cho cha của Tiểu Hoàng Nha.
Hôm qua Dương Hải Ba chạy về đến nhà, nói muốn kết hôn với nàng, nếu là mấy năm trước, nàng giận Dương Hải Ba tất nhiên sẽ không đồng ý.
Nhưng mấy năm nay, nàng biết mình không bảo vệ được con gái, cho nên thay đổi chủ ý.
Sáng nay nàng vừa gật đầu đồng ý, không nghĩ lại xảy ra chuyện như vậy.
Mạng của nàng sao lại khổ như vậy?
Mặt Dương Cúc Hoa bi thương, từng giọt nước mắt rơi lã chả.
- Có chuyện muốn nói?
Giang Long nhìn Dương Hải Ba, mở miệng hỏi.
Lập tức Dương Hải Ba kể ra chuyện của mình và Dương Cúc Hoa hai người yêu nhau.
Lúc này Dương Cúc Hoa đột nhiên quỳ xuống:
- Tiểu thiếu gia, nô tỳ là người không may mắn, đời này không muốn lập gia đình!
- Không cần, Cúc Hoa, nàng đứng dậy...
Lập tức Dương Hải Ba kéo Dương Cúc Hoa dậy, mặt đơ như khúc gỗ.
Lúc này Giang Long nhướng mày, mở miệng nói:
- Khương ma ma muốn tìm người giúp ngươi lập gia đình, cũng có ý tốt, mấy năm nay ngươi sống không tốt, chịu không ít khổ, chắc là cảm nhận được trong nhà không có nam nhân là như thế nào.
Dương Hải Ba lập tức muốn nói xen vào.
Tuy nhiên Giang Long phất tay bảo dừng lại:
- Ngươi nghe ta nói đã, tuy Khương ma ma có lòng tốt, nhưng không hiểu rõ tình huống, ta nhìn ra hai người các ngươi có tình ý, cho nên bảo Khương ma ma để chuyện này xuống.
- Lần này tìm hai người các ngươi chính là muốn hỏi ý của các ngươi.
Dương Hải Ba không nghĩ có chuyển biến, trên mặt hiện ra nét vui mừng.
Dương Cúc Hoa cũng sửng sốt.
- Nói đi, hai người các ngươi có muốn kết thành vợ chồng hay không, nếu có, hôm nay bản thiếu gia làm chủ cho hai ngươi.
Giang Long nói:
- Nếu mà không có, Khương ma ma bên kia chỉ định người, ta sẽ không ngăn cản.
Một thân một mình nuôi con, cuộc sống không quá tốt.
- Nguyện ý, nguyện ý, tiểu nhân nguyện ý!
Dương Hải Ba ngây ngốc cười.
Dương Cúc Hoa lườm Dương Hải Ba một cái, tuy nhiên khi tiếp xúc với ánh mắt của Giang Long thì ngượng ngùng gật đầu.
Dương Hải Ba thấy vậy, vui mừng muốn nhảy cẩng lên, sau đó ôm lấy Tiểu Hoàng Nha đang khóc đỏ con mắt, lớn tiếng hỏi:
- Tiểu Hoàng Nha, con đồng ý để thúc thúc làm cha săn sóc con không?
Tiểu Hoàng Nha môi mím chặt, cúi đầu không hé một tiếng.