Kẻ giết người vẻ mặt bướng bỉnh, con ngươi băng lãnh không mang theo chút cảm tình.
Cầm đao thép, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau chỗ cây đao nhọn chứa máu tươi còn ấm, uốn cong khẽ bật.
Giọt máu xẹt qua một đường cong, sáp nhập vào trong mưa hoa đầy trời.
Hiện trường là một mảnh trầm mặc.
Lúc trước Giang Long điểm ra nguyên nhân Điệp Hương phu nhân không vui, là cảm thán cảnh xuân tươi đẹp trôi nhanh, thanh xuân khó giữ, vốn khiến tất cả mọi người đang bồi hồi.
Mà hiện tại nha hoàn chết ở dưới đao kẻ giết người, bộ dạng chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, đang lúc thanh xuân tuổi dậy thì.
Trong lòng mọi người không khỏi dâng lên một chút thông cảm, trong lòng đều có một mảnh nặng nề.
Hai tay Giang Long ẩn ở trong tay áo gắt gao nắm thành quả đấm.
Tuy rằng mặt không chút thay đổi, nhưng trong đáy mắt nhìn chằm chằm kẻ giết người, lại là sát ý ngập trời!
Hắn không phải là chưa từng giết người, vài ngày trước còn có người bịt mặt chết dưới tay hắn, hơn nữa kiếp trước trên người cũng cõng theo vài chục cái nhân mạng, nhưng người hắn giết chết tất cả đều là đáng chết.
Mà người nha hoàn thiếu nữ này hoàn toàn vô tội?
Chỉ là bởi vì tâm tình không tốt, kẻ giết người liền vung đao chém đứt cổ họng của nàng.
Keng!
Hoài Vương đem đao thép vẫn còn nhuốm máu sáp nhập vào vỏ đao bên hông hộ vệ đứng cạnh.
Một đôi con ngươi lạnh lẽo, đảo nhìn bốn phía.
Tất cả người tiếp xúc với ánh mắt của y, đều theo bản năng tránh đi, cho dù là Tương Vương vào lúc này, cũng không có đảm lượng đối diện với ánh mắt bức nhân của Hoài Vương.
Cuối cùng, dừng ở trên người Giang Long vẫn nhìn chăm chú vào y.
Lúc trước Giang Long viết ra “Hoa rơi người riêng đứng, mưa nhỏ yến bay chung”, nha hoàn kia đã lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ.
Sau khi đoán được tâm tư Điệp phu nhân, rồi viết ra thủ “Nhân gian giữ không được nhất, chu nhan từ kính, hoa từ cây”, tiểu nha hoàn kia không nén nổi khẽ hô ra tiếng.
Nàng là nô tỳ nha hoàn trong phủ Hoài Vương, không một lòng hướng về chủ nhân như y, lại đi sùng bái người ngoài, giữ nàng lại còn có tác dụng gì?
Vì thế Hoài Vương luôn coi nô bộc như con kiến liền lúc này rút đao giết người!
Giang Long đè nén lửa giận trong lồng ngực bốc lên, đối diện với Hoài Vương, không chút nào yếu thế.
Sắc mặt Hoài Vương lại càng âm trầm, một đám sát khí ở trên người từ từ tản ra, ngón tay nắm chặt, lại có xúc động rút đao giết người.
Nhưng Giang Long cũng không phải y muốn giết, là có thể giết chết.
Yên lặng sau một lúc lâu, Hoài Vương thu liễm sát khí, Cảnh Giang Long bây giờ còn có chút tác dụng.
Đợi sau khi trở về, tiến cung tiến cử với phụ hoàng để Cảnh Giang Long có chức vị, nếu hắn không có chút bản lãnh, cuối kết cục cũng là chết.
Chết ở trong tay của Thái tử!
Tương Vương tuấn nhã, ngũ quan đường cong dịu dàng, dường như cảm ứng được Hoài Vương sẽ không có động tác nữa.
Trong đôi mắt tối đen bay nhanh hiện lên một chút thất vọng.
- Điệp Hương, chúng ta về đi.
Tương Vương khí độ bất phàm, chậm rãi đi vào bên cạnh Điệp Hương phu nhân, nhẹ nhàng ôm bờ vai của Điệp Hương phu nhân, dịu dàng nói.
Điệp Hương phu nhân theo bản năng muốn tránh đi bàn tay Tương Vương, nhưng bỗng nhiên ngừng lại.
Hai mắt quyến rũ chậm rãi rủ xuống, khẽ cắn môi đỏ mọng, cúi đầu lên tiếng trả lời:
- Ừ.
Hai người đi ra khỏi rừng hạnh. Một đám hộ vệ tôi tớ đi theo.
Lúc đi ngang qua bên cạnh Giang Long, Điệp Hương phu nhân bỗng nhiên ngẩng đầu, hàm chứa vài phần e lệ liếc nhanh hắn một cái.
Giang Long không chút nhúc nhích, không chút nào yếu thế còn đang đối diện với Hoài Vương.
Chỉ có điều trong mũi đột nhiên ngửi được một cỗ hương thơm cơ thể mê người khiến người ta nổi lửa nóng.
- Chúng ta cũng trở về.
Hoài Vương hừ lạnh một tiếng thu hồi ánh mắt, nhìn phía bóng lưng Tương Vương và Điệp Hương phu nhân rời khỏi, trong ánh mắt hiện lên một chút hận ý và ghen tỵ.
Đến tận lúc đám người Hoài Vương đi xa, mọi người tại đây mới đều nhẹ nhàng thở ra.
Những người này túm năm tụm ba, kết bạn rời khỏi.
Lúc rời đi, đều không hẹn mà cùng cách Giang Long xa một chút.
Bọn họ không phải người mù, có thể thấy được Giang Long và Hoài Vương không qua lại.
Nếu là thân cận với Giang Long, lại chọc cho Hoài Vương mất hứng, có chỗ hiểu lầm... Nhìn nha hoàn vẫn đang nằm trong vũng máu kia, chỉ biết sẽ có kết cục gì.
- Thật đáng thương, không bằng chúng ta đem nàng chôn đi.
Ngọc Sai khá mềm lòng, cắn môi, nhìn thi thể nha hoàn bị vứt bỏ ở trong rừng, thần sắc khổ sở hạ giọng nói:
- Phụ mẫu nàng nghe đến tin tức rồi không biết sẽ có bao nhiêu đau lòng.
Giang Long không tiếng động gật gật đầu, hai đầu lông mày lộ ra trầm tư.
Thân nhân nha hoàn?
Sài Thế Vinh thì mệnh lệnh cho hộ vệ thủ hạ ra roi thúc ngựa đi lên trấn gần nhất trên mua một bộ quan tài, để đặt xác nha hoàn chết.
- Hoài Vương luôn luôn như thế, hiền đệ, đệ về sau cẩn thận một chút.
Sài Thế Vinh vỗ vỗ bờ vai của Giang Long.
- Ừ.
Giang Long thở ra một hơi thật dài.
Ở tiền thế hắn cho dù đều là người nên chết, cũng là không hợp pháp, sẽ bị truy nã, vẫn đang phải giống con chuột đông trốn tây chạy, nhưng hiện tại Hoài Vương lại dám giết người trước đám đông, lại không bị pháp luật truy cứu.
Giang Long đối với cái này niên đại đẳng cấp sâm nghiêm lại càng có thêm nhận thức trực tiếp.
Một ngụm trọc khí phun ra, trong lòng Giang Long mới tốt hơn một chút.
Nhưng nếu hắn biết nha hoàn kia là vì ngưỡng mộ tài hoa của hắn, có chút kích động, mới bị Hoài Vương giết chết mà nói, hắn cũng sẽ không dễ dàng như vậy rồi.
Đúng lúc này, hắn chợt cảm thấy mu bàn tay hơi lạnh.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy phía trên đã dầy đặc mây đen, không ngờ rơi mưa phùn.
Mấy cái chấm đen ở trên không trung qua lại không ngớt, thỉnh thoảng còn có thể thấp giọng kêu to.
- Trời mưa, tiểu thiếu gia ngài mau trở về xe ngựa.
Bảo Bình thét kinh hãi một tiếng, vội vàng kéo ống tay áo của Giang Long chạy về hướng đoàn xe đang dừng.
Giang Long biết rằng Bảo Bình là lo lắng cho mình thân thể không tốt, nếu mắc mưa sợ là sẽ sinh bệnh, cho nên tùy ý nàng dùng tay nhỏ bé lôi kéo.
Phàn Nhân là người hiệp nghĩa, tràn đầy nhiệt huyết, một thân hào khí, lúc này sắc mặt cũng khó coi.
Nếu không phải hộ vệ bên người Hoài Vương quá nhiều, sợ là y muốn ám sát rồi.
Đối với Sài Thế Vinh ôm quyền nói:
- Ta cùng với ba vị ca ca Tề gia liền đi trước một bước.
- A? Không phải đã nói ngày mai các ngươi mới khởi hành sao?
Sài Thế Vinh sửng sốt.
- Không được, ba vị ca ca Tề gia có bề trên và thê nhi trong nhà mong đợi, ta thì phải đến Bắc Cương đi giết tên khốn kiếp hãm hại Hồng Thiết Trụ, để thay huynh đệ báo thù, rồi nhanh chóng vòng trở lại.
Phàn Nhân lắc đầu:
- Hầu đại ca luôn luôn làm việc điềm đạm, chắc chắn, cẩn thận chặt chẽ, còn có tâm đầu nhập vào Cảnh Giang Long, ta đối với y rất là yên tâm. Nhưng Hồng Thiết Trụ khờ khạo, tính tình lại rất táo bạo, đến khi đó phải nhờ Sài công tử chiếu ứng một phần.
- Ngươi yên tâm, có ta bảo che, không ai dám làm gì Hồng Thiết Trụ!
Sài Thế Vinh vỗ ngực cam đoan.
- Còn có mấy bằng hữu của ta chưa ra tù, cũng xin Sài công tử dùng chút tiền, để ngục tốt đừng làm cho bọn họ ở đó chịu đau quá nhiều, thúc giục chút Cảnh Giang Long nhiều hơn nữa, hy vọng bọn họ có thể sớm ngày được thả ra.
- Ta hiểu được.
Sài Thế Vinh trên mặt cười vô cùng rạng rỡ, nhưng trong lòng lại phát rầu.
Đều do Hoài Vương tên khốn kiếp kia, động cái là giết người, làm cho Phàn Nhân vốn đối với chính mình mới thổ lộ chút tình cảm thân cận đột nhiên lại xa cách mình.
Ở trong mắt Phàn Nhân, y cùng với Hoài Vương giống nhau, đều là giai tầng đặc quyền cao cao tại thượng.
Tuy rằng Phàn Nhân đối với mình có hiểu lầm, nhưng Sài Thế Vinh cũng là không nói thêm gì.
Hiện tại phí công giải thích mình và Hoài Vương là không giống nhau, phỏng chừng Phàn Nhân cũng không nghe vào.
Đường xa thì mới biết sức của ngựa, lâu ngày mới biết được nhân tâm!
Đợi chung đụng thời gian lâu dài, Phàn Nhân tóm lại sẽ hiểu được.
Phàn Nhân lại cùng ba huynh đệ Tề thị cáo từ Hầu Giang và Hồng Thiết Trụ, Hầu Giang ôm quyền chúc bọn họ thuận buồm xuôi gió.
Bị dầm mưa, đầu Hồng Thiết Trụ thanh tỉnh một chút liền cũng lớn tiếng ồn ào, nói vốn đêm nay còn muốn cùng mấy người phải say mèm một cuộc đấy, thật là xui mất hứng.
Giang Long đi vào xe ngựa, nhấc lên màn xe, thấy Lâm Nhã đang vịn cánh tay của Đỗ Quyên bước nhanh đến gần.
Hắn không có mở miệng nói thêm cái gì, chỉ là ánh mắt dịu dàng hơn.
Lâm Nhã làm như hiểu hàm ý trong mắt Giang Long, có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Phàn Nhân và ba huynh đệ Tề thị lại đây, sau khi cáo từ Giang Long, liền cưỡi ngựa rời đi.
Sài Thế Vinh lên xe ngựa rồi, trực tiếp mở lời:
- Hầu đại ca người đã trung niên, không muốn lại phiêu bạt lưu lạc trong giang hồ, bốn biển là nhà, có tâm đầu nhập vào đệ, đệ có đáp ứng hay không?
Hầu Giang đứng ở trước cửa xe thấy Giang Long nhìn về phía mình, cũng có chút khẩn trương, ôm quyền cúi đầu.
Giang Long trước tiên nhớ tới cái chết của nha hoàn kia, trầm ngâm một lát sau, mới nói:
- Hầu đại ca có một thân bản lĩnh trải qua thử thách, đến đầu nhập vào tiểu đệ, tiểu đệ đương nhiên là vô cùng vui mừng muốn lập tức gật đầu đồng ý tiếp nhận, tuy nhiên Cảnh phủ hiện tại thanh danh cô độc, hơn nữa bên trong triều dã kẻ thù khắp nơi, nếu Hầu đại ca thật sự tới Cảnh phủ, sợ là không thể có được ngày bình thản mà trong lòng hướng tới.
- Giang Long, ta không nhìn lầm ngươi, quả nhiên là thẳng tính!
Sài Thế Vinh mạnh mẽ vỗ vỗ bờ vai của Giang Long.
Hầu Giang thì trầm giọng nói:
- Nếu đầu nhập vào hiền đệ, lão ca ca ta tự nhiên không thể không công mượn uy danh của Cảnh phủ che chở, hơn nữa lão ca ca ta cũng không muốn một thân bản lĩnh như vậy lại không có chỗ dùng. Một câu, chỉ cần hiền đệ có chỗ cần, lão ca ca dù đáp cả cái mạng, cũng không chối từ!
Giang Long dĩ nhiên sẽ không đưa đẩy nữa.
Vả lại trong ánh mắt, hiện lên một chút sáng nhọn.
Hồng Thiết Trụ thấy Hầu Giang thành công đầu nhập vào Giang Long, trong lòng thay bằng hữu cao hứng, cũng nói chỉ cần sau này Giang Long cần đến thì cứ mở miệng.
Gã vốn khờ khạo, thẳng tính, đồng thời cũng không thích gò bó, càng ưa thích phiêu đãng tứ xứ trong giang hồ.
Tuy nhiên Sài Thế Vinh có chút không yên lòng về gã, dù sao nơi này là kinh thành, đầy đường đều là con cháu quan viên và huân quý hoàn khố ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, cho nên trong khoảng thời gian này Sài Thế Vinh an bài cho gã ở một chỗ hơi hẻo lánh, miễn cho Hồng Thiết Trụ uống chút rượu lại chạy ra đường gây chuyện sinh sự.
Lại nói đến trong ngục vẫn còn người chưa được thả ra, Sài Thế Vinh liền xuống xe cưỡi ngựa rời khỏi.
Bởi vì mưa không lớn, cho nên Giang Long cũng không giữ lại.
Tuy nhiên đúng lúc này, một hộ vệ Cảnh phủ cưỡi con ngựa cao to chạy như bay đến.
Đi vào trước xe, quỳ một chân trên đất báo cáo.
Hóa ra sáng sớm hôm nay có quan viên vào phủ thăm hỏi, nhất là nói rõ những người trong danh sách mà Phàn Nhân đưa cho đều không bị tội gì, chính là oan uổng, hôm nay có thể được thả ra.
Hai là tạ lỗi, nói không có thể tra ra đám người bịt mặt đánh lén Giang Long ở Già Lam Tự, là lai lịch thế nào.
Sài Thế Vinh nghe những người đó hôm nay là có thể ra tù, mang theo Hồng Thiết Trụ cùng với bọn hộ vệ cưỡi ngựa chạy vội rời khỏi.
Còn cười nói ha hả không cần đưa tiền cho ngục tốt, có thể tiết kiệm một chút ngân lượng.
Giang Long sau khi nghe xong, cũng không tức giận.
Đây đều trong dự liệu của hắn và Cảnh lão phu nhân.
Này người bịt mặt đều là tử sĩ được tổ chức nuôi dưỡng, làm sao sẽ lưu lại đầu mối gì?
Cho dù là bắt được vài người, phỏng chừng cũng sẽ uống thuốc độc tự sát.
Vì biểu đạt xin lỗi, vài quan viên đến tìm hiểu còn đưa lên một phần lễ vật giá trị xa xỉ.
Đây là sợ Cảnh phủ mất hứng, nếu gây náo loạn, đến lúc đó đến tai Hoàng thượng, sợ là Hoàng thượng sẽ cho bọn họ cáo quan hồi hương.
Cảnh lão phu nhân đắn đo biết chừng mực trong đó, vừa giữ gìn hình tượng uy nghiêm của bản thân, cũng không quá mức khó xử vài quan viên này.
Nghe xong hộ vệ báo cáo, Giang Long hạ lệnh đoàn xe khởi hành.
Chỉ chốc lát, một cái bóng dáng nhỏ xinh chui vào thùng xe.
- Tiểu thiếu gia, cô nương lúc trước kia thật đáng thương.
Người tiến vào là Tang Chu.
- Vậy ý của ngươi là?
Trong lòng Giang Long vừa động.
- Nô tỳ có biện pháp tiến vào vương phủ lấy cái mệnh kia của Hoài Vương mà người khác không hề biết!
Khuôn mặt Tang Chu bình thường đều là thẹn thùng xinh đẹp, lúc này lại là một mảnh âm lạnh!
Không lập tức đáp lại, khép hờ hai mắt, Giang Long đang tính toán trong lòng một phen.