Tháng mười, kinh thành chỉ có sáng và tối là thấy lạnh, nhưng ở Bắc Cương thì sáng sớm đã phải mặc áo bông mỏng rồi.
Sức khoẻ của Giang Long qua thời gian rèn luyện lâu dài, còn uống phương thuốc cổ, tuy đã rất khoẻ mạnh nhưng cũng không dám mặc áo đơn.
Trong mọi người, chỉ có Đồ Đô mặc ít đồ, nếu đi nóng người rồi thì sẽ mở vạt áo ngực ra.
Giang Long ước chừng nửa tháng nữa đào xong đường sông này.
Lúc đó có thể dẫn nước sông vào rồi.
Khi đó ngoại vi huyện Linh Thông có thể thêm một phòng tuyến tự nhiên.
Đương nhiên, mùa đông mặc sông sẽ đóng băng.
Có thể cưỡi ngựa chạy trên băng.
Nhưng quân dị tộc rất ít khi tấn công biên cương vào mùa đông.
Nguyên nhân rất đơn giản!
Mùa đông nhiệt độ quá thấp, Bắc Cương lại ít núi, mênh mông thảo nguyên và đồi thấp, không có cách nào chặn gió lạnh thấu xương.
Lúc đó kể cả ở trong lều cũng sẽ lạnh phát run, phải mặc ấm và áo lông dày.
Còn cưỡi ngựa đánh trận thì khỏi nói.
Kể cả trời nắng đẹp không có gió.
Nhưng cưỡi ngựa chạy thì sẽ bị gió thổi vào mặt.
Lúc nhiệt độ thấp mà chạy nhanh như thế sẽ bị lạnh đến mức hỏng mắt, lạnh mũi và tai.
Cho nên nếu bộ lạc không đủ lương thực, quân dị tộc sẽ tận dụng trước khi nhiệt độ xuống sẽ đi tấn công Đại Tề cướp lương thực.
Một tên nha dịch nhìn thấy bóng Giang Long từ xa vội chạy tới.
Giang Long nhìn người này có vẻ quen mặt, có lẽ là một sai dịch trong khoái ban của huyện nha.
- Cảnh đại nhân, kinh thành phái người tới rồi, đang đợi ở huyện nha!
Sai dịch cúi xuống bẩm báo.
Giang Long nghe thấy sững một lát.
Có chút bất ngờ khi có người được phái từ kinh thành tới.
Là tuyên chỉ hay là có chuyện khác?
- Là khâm sai?
Giang Long hỏi.
Nếu là khâm sai, vậy Giang Long sẽ không dám chậm trễ.
Khâm sai là do Hoàng thượng đích thân phái tới, thay mặt Hoàng thượng làm việc trọng đại.
Vì là thay mặt Hoàng thượng nên quyền lực rất lớn.
Nếu có nơi nào tham ô nghiêm trọng, phát sinh chuyện lớn, thì trong tay khâm sai chắc chắn có Thượng Phương bảo kiếm.
Thượng Phương bảo kiếm tượng trưng cho Hoàng thượng, cầm kiếm này khâm sai đại thần có quyền chém trước tấu sau.
- Không phải.
Sai dịch vội đáp.
Giang Long nghe thấy gật đầu, không cần vội nữa.
Tuy hắn chỉ là quan thất phẩm tép riu nhưng thân thế hơn người.
Chỉ cần không phải khâm sai thì không cần cung kính đến thế.
Đứng ở bờ sông một lát, xử lý xong việc quan trọng, Giang Long mới cưỡi ngựa về trong thành.
Thời tiết lạnh hơn, cưỡi ngựa nhanh quá gió lớn sẽ thấy lạnh hơn.
Nên Giang Long và mọi người đi rất chậm.
Ở đây trước kia hoang vu, nhưng mấy tháng gần đây nhiều người đến nên đã có đường.
Hai bên đường là cỏ đã chuyển sang khô vàng.
Có rất nhiều trẻ con ở đó nhặt cỏ vàng khô.
Tới mùa đông, có thể dùng cái này để nấu cơm.
Rừng rậm Bắc Cương độ phủ không cao, rất ít người có thể dùng được than củi.
Than củi là do người chế tạo, lấy từ ngoài, giá rất cao.
Chỉ có nhà giàu có mới mua nổi.
Nửa canh giờ sau, Giang Long và mọi người đi vào thành trì, trên đường nhiều người đi lại, phải giảm tốc độ, mất không ít thời gian mới đến được huyện nha.
Phủi nhẹ bụi trên người, Giang Long bước nhanh vào đại sảnh huyện nha.
Lúc này trong huyện nha có một quan viên trẻ đang ngồi.
Giang Long ngửng đầu lên nhìn thấy một người ngồi ở vị trí chủ, mặt liền không vui.
Vị trí đó hắn ngồi quen rồi, đột nhiên bị người khác ngồi nên không vui.
Cái người mặc quan bào trẻ tuổi kia cũng không biết chức quan gì, mặt kiêu căng, thấy Giang Long đi vào cũng không chào hỏi, chỉ lo ngồi uống trà.
Vị trí phó cũng có một quan viên trẻ khác ngồi.
Vị quan trẻ này thấy Giang Long cũng rất lãnh đạm, nhưng ít ra cũng có gật đầu, coi như có chào hỏi.
- Cảnh đại nhân, ngài đã về rồi.
Quan viên ngồi vị trí phó đứng dậy nghênh đón.
Tên này lúc này dù mặt tươi cười nhưng trong lòng lại đang than khổ.
Trước khi tới, hai người ở đó đều được trưởng bối trong nhà dặn kỹ, đến huyện Linh Thông không được mâu thuẫn với Giang Long, hai người ở nhà đã đồng ý rồi, nhưng sau khi đến đây thì bản tính lại lộ ra.
Giang Long chỉ đến trễ một chút mà hai người đó đã lửa giận ngập trời.
- Thứ cho hạ quan ngu muội, không biết đại nhân là?
Giang Long hỏi vị quan lên chào hỏi y.
- Cảnh đại nhân không cần tự xưng là hạ quan.
Người quan trẻ đáp:
- Thực ra bổn quan và Cảnh đại nhân đều là quan thất phẩm, cái khác là Cảnh đại nhân nhậm chức ở nơi này, là phụ mẫu một huyện, bổn quan chỉ là người ở Hàn Lâm viện thôi.
Tiếp đó, người đó giới thiệu một hồi.
Y tên Hàn Thanh, nhậm chức Biên tu Hàn Lâm viện.
Giang Long đối với thể chế quan chức triều đình không hiểu lắm, nhưng cũng biết học sĩ Hàn Lâm viện địa vị cao nhất trong tất cả, tập trung toàn Đại Tề những tinh anh trí thức ưu việt.
Được vào Hàn Lâm viện là ước mơ của mọi học giả.
Học sĩ Hàn Lâm viện không chỉ giỏi văn hoá học thuật mà còn có cơ hội tham gia bàn quốc sự chính trị, nghị luận triều chính.
Vào được Hàn Lâm viện phải là người tài giỏi, đọc nhiều kinh thư, thi thư.
Được chọn vào Hàn Lâm viện được gọi là “Điểm Hàn Lâm”, là chuyện rất vinh dự.
Người đang đứng trước mặt rõ ràng không đơn giản.
- Thì ra là Hàn đại nhân!
Giang Long khách khí đáp.
Thật ra quan địa phương đứng trước mặt quan kinh thành thì kể cả phẩm quan ngang nhau cũng sẽ xưng là hạ quan.
Nhưng Giang Long thân phận không bình thường, cho nên trước mặt Hàn Thanh tất nhiên sẽ không phải nhỏ nhẽ khép nép.
Nếu là quan địa phương khác thì Hàn Thanh sẽ không nói chuyện cùng phẩm quan, cũng không cần phải gọi là hạ quan.
Thấy Giang Long khách sáo đáp lễ, lại không có biểu hiện gì khác, Hàn Thanh có chút thất vọng.
Lúc này, người ngồi ở vị trí chủ đột nhiên bỏ chén trà xuống rồi cười:
- Cảnh Giang Long, thật hổ thẹn khi ngươi xuất thân từ kinh thành mà lại không biết ai là Hàn đại nhân?
- Hả?
Giang Long thản nhiên liếc nhìn một cái Hàn Thanh, có chút không hiểu.
Hàn Thanh cười khổ nói:
- Bổn quan may mắn được hoàng thượng chấm là trạng nguyên khoa cử.
Vừa nhắc đến Hoàng thượng, Hàn Thanh trở nên rất nghiêm túc.
Trạng nguyên?
Giang Long ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hắn tận mắt gặp Trạng Nguyên.
Kiếp trước thì chỉ thấy trong phim ảnh, là giả thôi.
Ánh mắt trở nên có chút hứng thú.
Đây chính là Trạng Nguyên thật.
Giống như gấu trúc nhìn Hàn Thanh từ trên xuống dưới một lượt.
Đáng tiếc không phải vừa đỗ Trạng Nguyên, nếu không là phải mặc áo đỏ đội mũ xanh, đi trên phố lớn có tiếng chiêng mở đường mới vui.
Hàn Thanh bị nhìn có chút sợ hãi, cảm giác không tự nhiên.
- Ít thấy nên lạ!
Đột ngột người trên ghế chủ cười.
Giang Long thu lại ánh mắt, nhìn về người thanh niên, mày nhíu lại.
Hàn Thanh bị Giang Long nhìn không tự nhiên, lúc này người này lại mở giọng khiêu khích, liền vội vàng nói:
- Cảnh đại nhân, vị này là Nội các Đại học sĩ, công tử của Lại bộ Thượng thư, tên là Thường Khiêm, cùng tham gia khoa cử với bổn quan, được Hoàng thượng chấm là Thám Hoa.
Thì ra là một Thám Hoa?
Giang Long lại thấy hứng thú.
Lúc này cẩn thận đánh giá Thường Khiêm, quả nhiên giống như trong sách nói.
Có đôi mắt quyến rũ đào hoa, môi đỏ răng trắng.
Mọi người nhắc tới Trạng Nguyên thì ấn tượng đầu tiên là đọc nhiều kinh thư, điềm đạm vững vàng.
Mà nói đến Thám Hoa thì chắc chắn là tướng mạo tuấn tú.
Đứng thứ hai là Bảng Nhãn thì là gia thế, bị người khác xem nhẹ.
Thường Khiêm bị Giang Long soi xét như thế, đột nhiên không vui. Từ nhỏ y đã rất đẹp, thường bị người lớn tưởng là con gái.
Bởi thế rất chú ý đến tướng mạo của mình.
Có kiêu ngạo, cũng có một chút tự ti.
Bới vì rất nhiều người sẽ nói sau lưng nói y giống phụ nữ.
Bị soi xét như vậy tất nhiên sẽ tức giận.
- Bộp!
Thường Khiêm trên bàn xử án vỗ mạnh một tiếng, tách trà bay lên cao, tức giận nói:
- Có gì đáng nhìn?
Giang Long vuốt cắm, miệng có tiếc tặc lưỡi.
Trong mắt là một người đang tức giận, nhưng có thể làm điên đảo rất nhiều phụ nữ.
Giang Long như vậy càng làm Thường Khiêm tức giận thêm, mặt đỏ bừng.
Chỉ là lúc này mặt đỏ bừng trông như đánh phấn.
Nhìn thấy hai người có vẻ không ổn, Hàn Thanh thấy không biết nên như thế nào.
Trước khi đến, Thường Thanh trực tiếp tiếp kiến y, tán dương không ít, đồng thời còn nói cháu mình quá cao ngạo, tính tình không tốt, nhờ y để ý chăm sóc, đồng thời hứa rằng, đợi sau khi về kinh sẽ có thể thăng chức.
Nếu là người khác làm Thường Khiêm không vui Hàn Thanh sớm đã trách phạt rồi.
Nhưng là Giang Long…
Giang Long có thể không biết y, nhưng y thì biết rất rõ uy danh hiển hách của Cảnh gia.
Vì thế kẹp giữa hai người này thật khó xử.
Hai người này y đều không dám đắc tội.
- Ngươi không phải là do đỗ Thám Hoa mà rất kiêu ngạo tự đắc sao?
Giang Long đột nhiên mở miệng:
- Để bổn quan xem có gì không, có mất cái gì đâu.
Thường Khiêm lập tức nổi giận, nhìn Giang Long.
Lời của Giang Long cũng không sai.
Thường Khiêm tuy xuất thân danh môn nhưng gia giáo rất nghiêm, đặc biệt là với việc học, trưởng bối trong nhà quản giáo nghiêm khắc.
Y là Thám Hoa, chắc chắn phải có chút bản lĩnh.
Vì thế y tất nhiên có thể kiêu ngạo đắc ý.
Nhưng mấy cái này chỉ có thể để trong lòng, không thể thể hiện ra ngoài.
Nói ra sẽ làm người ta cười nhạo.
Hàn Thanh thấy vậy liền lo lắng. Y xuất thân bình thường, ngoài học vấn cao, trải qua nhiều chuyện nên hiểu sự tình, đương nhiên là chỉ với người đồng tuổi, còn đối với những lão hồ ly thì còn thua xa.
Gặp tình hình bây giờ, cũng không biết nên làm sao.
Lúc này, người ngồi vị trí chủ toạ đứng dậy, chắp tay nói:
- Bổn quan Hạ Lâm, cùng là biên tu Hàn Lâm viện, lần này từ kinh thành xa xôi đến đây rất mệt, hơn nữa bụi bặm đầy người. Xin cáo từ trước, hẹn ngày mai bàn chính sự.
Dứt lời, là đứng dậy đi ngay.
Nhưng Giang Long lại đột nhiên chỉ vào Thường Khiêm, hỏi Hàn Thanh:
- Vị Thám Hoa này chức quan gì?
- Cũng là biên tu Hàn Lâm viện.
Hàn Thanh do dự một lúc rồi nói.
Vốn định nói thêm để nói rõ thân thế của Thường Khiêm, nhưng y nghĩ đến lai lịch của Giang Long liền lập tức không nói nữa.