Nghe thấy Lâm Chí nói “ta muốn”, Lâm Nhã và Phương Minh Châu đều sững ra.
Bọn họ làm sao cũng không ngờ rằng Lâm Chí sẽ phản ứng như vậy.
Dù sao Lâm Chí trong mắt bọn họ lúc nào cũng là một đứa trẻ chưa lớn.
Nhưng lúc này Lâm Chí ánh mắt kiên định, đồng thời nhìn về Phương Minh Châu.
Hai người vẫn coi nó là trẻ con, nhưng cảm tình Lâm Chí dành cho Phương Minh Châu lại rất phức tạp.
Lâm Chí ở Lâm Gia thường xuyên bị ức hiếp ngược đãi, chỉ có tỷ tỷ và Phương Minh Châu bảo vệ nó. Lâm Nhã là tỷ tỷ ruột nó, bảo vệ đệ đệ mình là lẽ đương nhiên.
Nhưng Phương Minh Châu và Lâm Chí lại không có quan hệ huyết thống gì.
Giúp một lần hai lần cũng không có gì.
Nhưng thời gian lâu rồi, Lâm Chí mỗi lần gặp chuyện bị đánh, chỉ cần Phương Minh Châu ở đó sẽ ra mặt, lại rất nhiều lần. Trong tâm Lâm Chí đã lưu lại ấn tượng không thể xoá nhoà.
Loại tình cảm này vô cùng phức tạp.
Có cảm kích cảm ơn!
Có lúc nó bị phạt là mong Phương Minh Châu như thần tiên tỷ tỷ xuất hiện cứu nó.
Mà chỉ cần có Phương Minh Châu ở đó, Lâm Chí tuyệt đối sẽ được cảm thấy an toàn.
Vì nó biết, Phương Minh Châu sẽ không để nó bị ức hiếp mà thờ ơ.
Thế là dần dần nó đối với Phương Minh Châu sinh ra một cảm giác ngưỡng mộ và mê đắm mà nó không hiểu.
Trước kia Phương Minh Châu cao cao tại thượng, nó chỉ có thể dựa vào.
Tự nhiên sẽ không nói “ta muốn”.
Chỉ có thể ngửa đầu lên nhìn Phương Minh Châu.
Nhưng giờ Phương Minh Châu gặp nạn, sau này sẽ rất gian nan, hơn nữa lại không có phương hướng.
Cho nên Lâm Chí theo bản năng nói ra.
Dù sao nó chỉ là một đứa trẻ, đối với rất nhiều chuyện vẫn chưa hiểu.
Chỉ biết hành xử theo bản năng.
Phương Minh Châu cúi đầu sững ra nhìn Lâm Chí.
Lâm Nhã thì cũng sững ra một lúc, sắc mặt trở nên phức tạp.
Tuy Phương Minh Châu là tỷ muội chi giao, tình cảm như tỷ muội ruột, nhưng đệ đệ còn nhỏ, hơn nữa Phương Minh Châu đã từng gả cho người khác.
Theo bản năng, nàng đối với việc đệ đệ nói “ta muốn” có chút không thể chấp nhận.
Muốn mở miệng trách.
Nhưng lúc sắp nói thì nàng nhịn lại.
Trước kia, Phương Minh Châu thực sự giúp đỡ nàng rất nhiều.
Hơn nữa có thể nói nếu không có Phương Minh Châu thì đệ đệ rất có khả năng đã chết yểu rồi.
Đại ân như vậy, nếu đệ đệ sau khi lớn lên thật sự muốn lấy Phương Minh Châu thì nàng cũng không thể ra tay ngăn cản được.
Nếu không như thế chẳng phải quá vong ân phụ nghĩa sao?
- Minh Châu tỷ tỷ!
Lâm Chí lắc lắc tay Phương Minh Châu.
Phương Minh Châu định thần lại, ánh mắt có chút khác thường:
- Cái này không được, đệ còn nhỏ, tỷ tỷ lớn hơn đệ rất nhiều.
Lời còn chưa dứt, Lâm Nhã đột nhiên ngắt lời:
- Chí nhi vẫn còn nhỏ, nhưng rồi nó sẽ lớn, ngươi đừng vội từ chối, chi bằng đợi ngày nó lớn, nếu nó vẫn muốn lấy ngươi thì do nó quyết định!
- Cái này…
Phương Minh Châu không lắc đầu.
- Ta nhất định sẽ cưới tỷ làm vợ!
Lâm Chí lớn tiếng nói, kể cả là bây giờ, nó cũng coi Minh Châu là thần tượng.
- Đừng nói nữa, chuyện sau này để sau này tính.
Lâm Nhã ngăn lại những lời Minh Châu định nói, Minh Châu do dự một lúc gật nhẹ đầu.
Nàng muốn trả thù Hoàng Tam, thanh danh sau này chắc chắn không ổn.
Hơn nữa sau khi rời Hoàng gia, chắc chắn sẽ kết tử thù với Hoàng Hành Chính.
Tiếp nhận Minh Châu coi như là đối địch với Hoàng Hành Chính.
Cho nên trong thành không có nhà nào dám cưới Minh Châu.
Con đường phía trước Minh Châu đã cụt rồi.
Hiện tại ước chừng chỉ có Lâm Chí dám giữ lại Minh Châu.
Minh Châu trong lòng rất rõ, nên mới không nói tiếp.
Nếu không, chẳng nhẽ thật sự phải xuất gia làm ni cô?
Hoặc phải đi thắt cổ tự vẫn?
Lâm Nhã cũng biết cho nên mới nói đợi Lâm Chí lớn rồi quyết định sau.
Ba người lại nói chuyện một lát sau đó ngồi xuống.
Lúc này Hoàng Hành Chính đã đứng trong viện thời gian một cây nhang rồi, mặt trời đã lên, mặt bị nắng làm cho đổ đầy mồ hôi.
- Vào đi.
Nghe thấy tiếng gọi vào, Hoàng Hành Chính lau mồ hôi trên chán rồi vội vàng đại sảnh.
Lâm Nhã giọng lạnh lùng nói lại việc sau khi Minh Châu gả vào Hoàng gia bị ức hiếp ngược đãi như thế nào.
Thấy Hoàng Hành Chính khắp người run rẩy.
Nếu Lâm Nhã tức giận, thì quan lộ của ông ta coi như đã tận.
- Minh Châu tỷ tỷ nói danh tiếng làm quan của ngươi không tệ, cho nên bổn phu nhân sẽ không làm khó ngươi nữa.
Nghe xong câu này, Hoàng Hành Chính thở phào nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vẫn lo lắng.
Không làm khó ông ta nữa, nhưng Hoàng Tam lại là con trai ruột của ông ta.
Tuy ông ta rất buồn bực, thậm chí muốn đánh chết nhưng hổ dữ không ăn thịt con, ông ta chỉ là quá tức giận mà thôi.
Thật sự động thủ thì đừng nói đánh chết, kể cả đánh gãy tay ông ta cũng không nỡ.
- Có thể tha cho ngươi nhưng con thứ ba của ngươi phải bị phạt.
Hoàng Hành Chính cầu xin:
- Mong thiếu phu nhân đại từ đại bi tha cho nghịch tử của hạ quan một mạng.
- Có thể sống hay không là do gã tự tìm.
Lâm Nhã nói lạnh lùng.
Ngẩng đầu lên, Hoàng Hành Chính thấy khó hiểu.
- Minh Châu tỷ tỷ định trút hết những gì trước kia bị ngược đãi trả lại hết.
Lâm Nhã cười lạnh:
- Người đang làm, trời đang nhìn, làm sai chuyện cần phải bị phạt, mà gã sẽ bị phạt những gì trước kia gã làm với người khác.
- Cái này…
Hoàng Hành Chính lòng lo sợ.
Ông ta đã hỏi rất kỹ, biết Minh Châu ở Hoàng gia sống như thế nào.
Trước kia bận công vụ, vịêc trong nhà đều giao cho thê tử xử lý.
Nếu không theo con người ông ta nếu sớm biết chắc chắn sẽ tha cho Minh Châu, đồng thời phạt nặng con thứ ba.
Hoàng Tam là con trai ông ta tất nhiên biết rõ, biết đứa con này từ bé sức khoẻ không tốt.
Nếu không thê tử cũng sẽ không nuông chiều, chiều hư nó.
Nếu giống Minh Châu thì đừng nói một tháng, chỉ cần mười ngày Hoàng Tam đã chết.
- Hạ, hạ quan nguyện dùng bạc chuộc lại.
- Ngươi nghĩ bổn phu nhân thiếu tiền sao?
Lâm Nhã vung tay, không khách khí nói:
- Ngươi đi được rồi!
- Thiếu phu nhân…
Hoàng Hành Chính vẫn muốn khẩn cầu.
Nhưng Phương Tình đã nhanh chân đi vào, đuổi Hoàng Hành Chính ra.
- Đừng nghĩ có thể giấu được Hoàng Tam!
Phương Tình gọi vài tên tôi tớ đưa Hoàng Hành Chính đi, đồng thời cũng không quên cảnh cáo:
- Phương tiểu thư và thiếu phu nhân quan hệ rất tốt, như tỷ muội ruột, nếu không thể giúp Phương tiểu thư trút giận thì cả Hoàng gia cũng xác định luôn.
Nói xong, Phương Tình quay người đi.
Hoàng Hành Chính mặt đau đớn và hiu quạnh.
Phàm ai biết con mình sắp chết lại không thể cứu hay ngăn chặn thì cũng sẽ như thế mà thôi.
Ông ta không nhìn thấy lúc ra khỏi cửa lớn Lâm Phủ, một cái bóng đột nhiên xuất hiện lạnh lùng nhìn ông ta càng đi càng xa.
Người này là Tang Chu, theo Lâm gia đến đây, nàng vẫn cũng không có cơ hội ra tay.
Mong Hoàng Hành Chính to gan đem Hoàng Tam giấu đi.
Hôm đó, Lâm Nhã giữ Minh Châu ở lại phủ qua đêm.
Minh Châu một tháng nay không được nghỉ ngơi thoải mái, cho đến khi Hoàng Hành Chính tìm được mới có thể ngủ một giấc ngon.
Đến nay vẫn rất mệt mỏi cho nên ăn tối xong liền một mình đi nghỉ.
Lâm Chí thấy Minh Châu rất hấp dẫn, muốn lúc nào cũng ở bên cạnh Minh Châu nhưng cũng biết không thể quấy rầy.
Minh Châu của bây giờ cần nhất là ngủ ngon.
Chỉ còn Lâm Nhã và Lâm Chí, Lâm Nhã giúp gỡ búi tóc của Lâm Chí.
Ngồi trước gương đồng, nói nhẹ nhàng.
- Đệ có thể làm gia chủ Lâm gia, có thể có ngày này có thể giết chết Lâm Vi thị dễ dàng, chúng ta cứu được Minh Châu tỷ tỷ, tất cả đều là nhờ có tỷ phu. Nếu không phải tỷ tỷ gả vào Cảnh phủ thế lực ngập trời, trong tay có kim bài miễn tử, thì có ai để tỷ đệ ta trong mắt?
Chúng ta vẫn sống như kẻ đáng thương, ai cũng có thể giẫm đạp lên. Cho nên đệ nhất định phải cảm kích tỷ phu đệ. Còn nữa, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, đệ nên rõ quyền thế quan trọng như thế nào.
Những lời này tất cả đều khắc trong lòng Lâm Chí.
Phải cảm ơn tỷ phu!
Nếu không mình vẫn sẽ bị kế mẫu ngược đãi.
Kể cả nô bộc trong phủ cũng không coi ra gì.
Phải nắm quyền thì mới có thể không bị coi thường.
Ngày hôm sau, Minh Châu đi về Hoàng gia một cách tự tin.
Bắt đầu trả thù và hành hạ Hoàng Tam, điều này làm Tang Chu rất thất vọng.
Đánh đập, chửi mắng, đánh roi, gậy, lăng nhục, làm vịêc liên tục.
Kết quả Hoàng Tam chỉ chịu được bảy ngày đã chết.
Hoàng gia rất buồn bã.
Minh Châu thì rời khỏi Hoàng gia vào ở trong Lâm phủ.
Lúc này Lâm Nhã đã rời thành An Bình, đi về kinh thành.
Đêm ly biệt, Lâm Nhã tự nhiên không quên dặn dò Lâm Chí, đồng thời kêu Tề Ngũ, Thường Quý và Thường Thanh chăm sóc đệ đệ.
Trên bàn bày một phần tấu sớ.
Lão Hoàng thượng nhíu mày.
Tấu sớ này làm do Bàng Thành An viết.
Nhìn nội dung thì lão Hoàng thượng mấy ngày liền ăn không ngon ngủ không yên.
Hai đầu khó xử.
Lúc đầu biết Giang Long đã làm ra chút việc, lão Hoàng thượng long nhan tức giận.
Lão sớm đã hạ lệnh phải làm khó Giang Long, không thể để Giang Long nổi lên.
Nhưng sau đó khi dần bình tĩnh lại, nhìn nội dung tấu sớ thấy đáy lòng.
Trên só nói không sai, nếu không phải là Giang Long giúp huyện Linh Thông trở thành kho lương lớn của Bắc Cương, đối với Đại Tề đó là chuyện rất tốt.
Ngồi trên bảo toạ, lão Hoàng thượng đối với triều chính hiểu rất rõ.
Xử lý số tấu sớ Bắc Cương nhiều vô số kể.
Trong đó ngoài chuyện chiến sự lớn nhỏ ở Bắc Cương, cái hấp dẫn người ta nhất là việc điều lương, điều muối, bổ sung tân bình, vận chuyển binh khí mũ giáp và các loại vật tư quân dụng.
Trong đó điều lương giữ giá lương thực ở Bắc Cương rất quan trọng.
Ở Bắc Cương, có thể nào hoàn toàn nhờ trời ăn cơm.
Có rất ít nơi có thể dẫn nước sông để tưới đồng.
Gặp được năm mưa thuận gió hoà, Bắc Cương cũng coi như làm được tự cung tự cấp.
Nếu hạn hán thì triều đình phải vận lương cứu tế.
Vì đã quá rõ nên lão Hoàng thượng biết tính quan trọng của lương thực Bắc Cương.
Xem trên tấu sớ, nếu Giang Long có thể làm xong việc này, dẫn nước khai hoang thì Bắc Cương sẽ có thêm vài trăm mẫu ruộng nữa.
Hơn nữa lại còn không cần lo thời tiết.
Trực tiếp dẫn nước tưới là xong.
Thêm vài trăm mẫu ruộng tốt, không bị ảnh hưởng thời tiết, năm nay có thể thu hoạch bao nhiêu lương thực?
Kể cả lão Hoàng thượng muốn diệt trừ Cảnh gia, không muốn Giang Long lập thành tích, lúc này cũng không thể không suy xét.
Có lẽ có người nói sẽ trực tiếp điều Giang Long đi, sau đó phái người đi thay là xong.
Nhưng sự việc đâu đơn giản thế.
Có vô số người đã từng làm quan huyện Linh Thông, tại sao chỉ có Giang Long làm được chuyện này?
Nếu điều Giang Long đi, kể cả triều đình đem nhiều tiền lương vật tư đến, theo cách bây giờ của Giang Long làm tiếp cũng không chắc sẽ làm tốt.
Lão Hoàng thượng rất hiểu quan viên triều đình.
Có mấy ai không phải tham quan?
Giang Long lấy mười vạn lượng bạc ra thì cả mười vạn lượng sẽ dùng làm việc kiến thiết.
Nhưng nếu là do triều đình điều động, thì kể cả một trăm vạn lượng cũng không chắc làm được việc của mười vạn lượng có thể làm.
Còn một điểm nữa, tham quan không những tham tiền còn gây chuyện.
Bởi vì tham tiền không phát lương cho dân, tham quan còn mong làm ra thành tích.
Lúc đó dân tráng ăn không no, không kiếm được tiền nuôi gia đình, tự nhiên sẽ giương cờ tạo phản.
Lão Hoàng thượng cũng từng tìm ra vài nhân tài, cũng phát hiện nhiều dự án.
Nhưng nước đến chân, dù có trả giá nào, cuối cùng vẫn là thảm hại.
Cho nên lão Hoàng thượng hiểu rõ trừ khi Giang Long làm tiếp, nếu không đổi người lại còn mong biến Bắc Cương thành kho lương lớn là việc không thể.