Nghe Phan Văn Trường dứt lời, Giang Long mới biết được, trước khi hắn đến mấy người được nghe đến một sự tình cho nên đang tranh cãi nghị luận.
Sự tình là tuyệt đối chân thật.
Dân chúng Bắc Cương khốn cùng, ngày bình thường ăn không đủ no.
Mà tới thời điểm khó khăn nhất, mặc dù ăn mặc tiết kiệm cũng không được, một số nhà sẽ giam người già cao tuổi trong nhà lại.
Cứ để cho đói chết như vậy!
Người già không chịu nổi đói khát và rét lạnh, sẽ không ngừng hô đói, hô lạnh.
Mỗi khi phát sinh chuyện như vậy, hàng đêm nhà hàng xóm sẽ nghe thấy tiếng rên rỉ.
Trong lòng hốt hoảng, bị hù ngủ không yên.
Cho nên sự tình này không giấu diếm được.
Thậm chí xử lý như vậy, đã thành tập tục của nhà dân chúng cùng khổ.
Phan Văn Trường là một thư sinh văn nhân, gia hương ở phía nam, mặc dù không đậu Tiến sĩ, nhưng thi đậu cử nhân công danh, nghe thấy chuyện như vậy, tất nhiên là phẫn nộ chỉ trích đám dân chúng này trong lòng không có hiếu đạo, quả thật là thiên lý bất dung, cũng đề nghị huyện nha ban bố cáo thị, khuyên nhủ dân chúng tôn trọng bề trên trong nhà, ngăn chặn loại sự tình này lại phát sinh.
Chu Kỳ sinh ở phương bắc, mặc dù là Huyện thừa, cũng từng thi đậu cử nhân công danh, nhưng bởi vì đến kỳ thi triều đình phân khoa nam bắc, mà phía nam phần đông học sinh giàu có và đông đúc, trình độ học thức cao, phương bắc khốn cùng thư sinh ít, trình độ học thức thấp cho nên luận về học vấn, y thua xa Phan Văn Trường.
Vì sinh ra lớn lên ở phương bắc, y hiểu rõ hơn phương bắc tại sao phải tồn tại hiện trạng đó.
Đơn giản là quá nghèo, trong nhà thực sự không có lương thực.
Phải cung cấp trước cho lao động chính trong nhà ăn no bụng, mới có thể đi làm kiếm tiền nuôi gia đình.
Mà trẻ nhỏ, chính là đại biểu truyền thừa.
Chỉ cần có đứa nhỏ, hương khói mới có thể truyền sang thế hệ sau.
Tại tình trạng và tư tưởng thực tế này, một khi tới thời điểm bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể bỏ mặc người già trong nhà.
Người già gần đất xa trời, không có năng lực làm cho trong nhà tăng thêm thu nhập, cũng sống không quá mấy năm.
Bị bỏ mặc, chẳng qua là xuống mồ sớm vài năm thôi.
Hai người ý kiến bất hòa, hoàn toàn tương phản, vì thế nói qua nói lại, liền ầm ỉ cả lên.
Trình Trạch, Tiêu Phàm, còn có Hà Bất Tại đều là trí giả, bọn họ học vấn sâu, nhưng cũng không cổ hủ, hơn nữa đã thấy nhiều mặt của cuộc đời, năm mới là học sinh khi chạy đi lịch lãm khắp thiên hạ, sau đó lại đầu nhập dưới trướng Cảnh Hiền, ở địa phương Bắc Cương này trải qua chiến trường, trải qua đao quang kiếm ảnh.
Ngủ ở nơi thây phơi đầy đất, thuộc hạ lại càng vô số nhân mạng.
Sớm đã thành thục, điềm đạm, chắc chắn, có tư tưởng của mình và lòng dạ thâm trầm.
Đối với chuyện như vậy, bọn họ là đứng ở phía Chu Kỳ.
Tuy nhiên lại không thể tỏ thái độ ra miệng.
Đây vốn là sự tình tất cả dân gian Bắc Cương mọi người cam chịu, chỉ có thể làm như vậy lại không thể đúng lý hợp tình nói ra bên ngoài.
- Cảnh đại nhân, ngài nói lão hủ nói có đạo lý hay không?
Phan Văn Trường đau xót, giờ phút này thần sắc vô cùng kích động vô cùng quật cường, thấy Giang Long không đáp lời, không khỏi muốn hỏi ra cái đáp án.
Thiên, Địa, Quân, Thân, Sư!
Ở trong mắt thư sinh văn nhân đây là xếp hạng chính xác nhất.
Thân, chính là cha mẹ song thân, bề trên trong nhà.
Trong này cũng không có trẻ nhỏ, hơn nữa dựa vào ý tứ của Phan Văn Trường, mặc dù tráng niên và thê tử của mình chết đói, cũng không thể bạc đãi người già trong nhà.
- Khụ!
Giang Long đối với vấn đề này, cũng không tiện trực diện trả lời.
Phan Văn Trường nhìn không ra sắc mặt Giang Long khó xử, nói tiếp:
- Xin Cảnh đại nhân dán bản cáo thị, nói rõ với vạn dân!
Đây là muốn thay đổi quan điểm hiện tại của dân chúng Bắc Cương.
Chu Kỳ lập tức lên tiếng phản bác:
- Tuyệt đối không thể dán, Bắc Cương vốn là khốn cùng, nếu thật ấn theo ý của Phan tiên sinh đi làm, chỉ sợ không được vài năm, Bắc Cương sẽ không còn người nào!
Ăn mặc để cho người già, lao động chính và trẻ nhỏ trong nhà chịu đói, thật sự không được thì bỏ.
Điều này hiển nhiên là một vòng tuần hoàn ác tính.
Lời Chu Kỳ nói không sai, một khi tiến vào vòng tuần hoàn ác tính này, Bắc Cương tất nhiên nhân khẩu giảm đi.
Mấy đời về sau, chẳng phải là sẽ không người sao?
Đây là một vấn đề hiện thực vô cùng tàn khốc.
Không thể bỏ mặc người già, trẻ nhỏ tất nhiên cũng có quyền sinh tồn.
Đổi lại Giang Long... Hắn chỉ có thể đem hết toàn lực nghĩ hết biện pháp kiếm tiền, không để cho mình rơi xuống tình cảnh túng quẫn như thế.
Bằng không bất kể là bề trên chết đói, hay là không có trẻ con, đều sẽ tự trách cả đời.
Nuôi không sống thân nhân, cùng với tự trách cả đời, lương tâm sống khổ sở, vậy còn không bằng chính mình trước hết đói chết đi.
Đương nhiên, quan điểm như vậy, Giang Long không thể nói ra được.
Hiện giờ hắn dầu gì cũng là một Huyện lệnh, mỗi tiếng nói cử động đều sẽ ảnh hưởng đến không ít người.
Hắn nói ra quan điểm, sau đó rất nhiều người đều sẽ học bắt chước nghe theo.
Nhưng không phải mỗi người đều có bản lĩnh, có tự tin, chắc chắn sẽ có quần thể yếu thế, nếu cũng học Giang Long, vậy Giang Long liền lỗi lớn.
Không thể không nói, ở trước hiếu đạo và truyền thừa, có vẻ vẫn muốn ưu tiên lựa chọn truyền thừa.
Truyền thừa càng thực tế.
Chỉ muốn truyền thừa không ngừng, thì có hy vọng, nhân loại cũng sẽ không diệt sạch.
Mà hiếu đạo, thì càng thiên hướng phương diện tinh thần và văn minh.
Không có tinh thần, không có văn minh, nhân loại và dã thú trong núi lại có gì khác nhau đâu?
Đồng dạng cũng là vô cùng trọng yếu.
- Đại nhân...
Phan Văn Trường vừa định mở miệng.
Giang Long không thể tiếp tục trầm mặc nữa, ho nhẹ một tiếng đánh gãy:
- Vấn đề này bản quan không trả lời, các ngươi có thể tiếp tục nghiên cứu thảo luận, biện bạch tiếp, lý không tranh biện thì không rõ mà! Nhưng là không thể cãi vã, náo tới mặt đỏ tía tai, như vậy chẳng những không có phân rõ, hơn nữa sẽ làm hỏng phân tình ở giữa đồng nghiệp.
Lúc này Giang Long không thể không đùa giỡn chút thủ đoạn.
Bởi vì hắn không thể đưa ra đáp án, cho thấy thái độ.
Có đôi khi chính là như vậy, rất nhiều chuyện đang làm, nhưng cùng ngoài miệng nói hoàn toàn tương phản.
Nguyên nhân chủ yếu là muốn cam đoan bên ngoài đường hoàng!
Nói là một chuyện, làm lại là một chuyện khác.
Ngoại trừ xếp hạng Thiên, Địa, Quân, Thân, Sư này, còn có cách nói dân là đầu, xã tắc thứ hai, quân là nhẹ.
Nhưng thực tế thì hoàn toàn tương phản.
Quân mới là là cao quý nhất, nắm giang sơn, quân lâm thiên hạ!
Thấy Giang Long không đưa ra đáp án xác thực, Trình Trạch, Hà Bất Tại, còn có Tiêu Phàm liếc nhau, đều nhẹ nhàng cười.
Hiển nhiên đối với phản ứng của Giang Long, rất là vừa lòng.
Đây vốn là vấn đề khó xử, chính hẳn nên như thế.
Giang Long biết rằng nói như vậy, khẳng định không thể khiến trong lòng Phan Văn Trường chịu phục, nói tiếp:
- Các ngươi chỉ để ý đáp án, nhưng bản quan chú trọng hơn là vấn đề bản thân mình, là bởi vì nguyên nhân gì, làm cho dân gian Bắc Cương lại xuất hiện loại sự việc này?
Có nguyên nhân mới có kết quả.
Đồng thời, tìm được nguyên nhân, mới có thể chân chính giải quyết vấn đề.
Đám người Trình Trạch nghe vậy, tán dương gật đầu.
Nguyên bản Phan Văn Trường không phục cảm xúc kích động, cùng Chu Kỳ một lòng muốn cự nự với Phan Văn Trường, cũng đều nghe vào những lời này.
- Kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản, đơn giản là dân chúng Bắc Cương quá mức khốn cùng!
Giang Long vẻ mặt chân thành:
- Trong nhà có lương thực, ai có thể nhẫn tâm để bề trên trong nhà đói chết? Lại có ai bỏ được đứa con mình đứt ruột sinh ra?
Cho nên khiến dân chúng giàu lên mới là mấu chốt nhất đấy!
- Cho nên Cảnh đại nhân vừa đến, liền đào móc đường sông khai khẩn đất hoang, muốn khiến xung quanh huyện Linh Thông biến thành kho lúa lớn nhất Bắc Cương, do đó khiến đám dân chúng đều có cơm ăn?
Chu Kỳ bật thốt lên nói tiếp, dứt lời, liền vội vàng đứng lên cung kính cúi người thi lễ thật sâu đối với Giang Long, ngôn ngữ thành khẩn:
- Cảnh đại nhân ánh mắt cao xa, lòng ôm chí lớn, một lòng muốn tạo phúc cho dân chúng Bắc Cương, hạ quan khâm phục cực kỳ!
Phan Văn Trường cũng liền vội đứng dậy cung kính hành lễ, nói:
- Hạ quan đồng dạng kính trọng và ngưỡng mộ Cảnh đại nhân!
Tiếp theo vẻ mặt xấu hổ:
- Uổng hạ quan sống lâu mấy chục năm, trước đó còn ỷ vào tuổi nhiều, ở trước mặt Cảnh đại nhân tự xưng lão hủ, thật sự là hổ thẹn muốn chết!
Giang Long cười ha hả giả bộ đỡ một phen, mời hai người đứng dậy:
- Bản quan chỉ đang làm, thân là quan viên triều đình vốn làm việc nên làm.
Muốn khiến dân chúng Bắc Cương chân chính giàu lên, mỗi ngày đều có thể ăn no bụng, dựa vào bản quan một người năng lực xa xa không đủ, còn cần mọi người ủng hộ mới được!
Chu Kỳ và Phan Văn Trường vội vàng tỏ thái độ, tỏ vẻ tuyệt đối nghe theo Giang Long điều khiển sai khiến.
- Muốn khiến dân chúng có thể đủ ăn, ngoại trừ khai khẩn đất hoang, còn có thể có chủng loại và sản lượng lương thực vào tay.
Trình Trạch lúc này mỉm cười mở miệng:
- Khi Huyện lệnh đại nhân mới đến huyện Linh Thông nhậm chức, liền dặn dò bản nhân và hai vị tiên sinh kia, đi mọi nơi thăm viếng tìm kiếm, xem có cây lương thực sinh sản nhiều, và thích hợp gieo trồng ở Bắc Cương hay không. Bản nhân và hai vị tiên sinh làm nhục sứ mệnh, tra tìm được hai loại.
Tiêu Phàm nghe đến đó, đã hiểu dụng ý của Trình Trạch, nói những điều này, đơn giản là dát thêm vàng lên mặt của Giang Long mà thôi.
Tiếp lời nói:
- Đúng vậy a, hai loại cây lương thực này đều là từ Tây Vực bên kia truyền đến, từng có thương đội muốn lấy ra bán, nghe nói sản lượng vô cùng cao, sản xuất nhiều đến mấy ngàn cân, chỉ có điều sản lượng cao, giá cả sẽ tương đối thấp. Hơn nữa dân chúng Đại Tề chúng ta cũng ăn không quen, cho nên vẫn không thể trồng mở rộng.
Cái gì?
Sản lượng đạt mấy ngàn cân?
Chu Kỳ và Phan Văn Trường nghe vậy đều chấn động.
- Huyện lệnh đại nhân gọi là khoai tây và khoai lang, tổng thể phương pháp gieo trồng, chúng ta đã nghe rõ ràng, hai loại cây lương thực này không kén chọn, chống hạn, rất thích hợp gieo trồng ở Bắc Cương, đợi sang năm khai khẩn đất hoang xong, là chúng ta có thể thử gieo trồng.
Hà Bất Tại cũng nói:
- Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, mùa thu sang năm, huyện Linh Thông chúng ta liền có thể có một vụ mùa bội thu.
- Đúng vậy a.
Trình Trạch lại nói:
- Từ khi Huyện lệnh đại nhân chuẩn bị gieo trồng hai loại cây lương thực này, chúng ta đã mua từ trong tay một vài thương gia rất nhiều giống, tổng cộng đã có mấy ngàn cân...
Chuyện âm thầm lại thu mua là ba người tự làm chủ.
Giang Long nghe vậy tất nhiên sẽ không trách tội.
Đợi đất hoang khai khẩn xong, nhu cầu giống sẽ vô cùng lớn.
Mặc dù là mấy ngàn cân, cũng vẫn còn thiếu nhiều.
Còn cần thu mua lượng lớn mới được.
Mọi người nói chuyện với nhau không ngừng, đều rất có hưng trí, nhưng nói qua nói lại, Phan Văn Trường lại vòng về đề tài trước đó.
Sau khi lại đàm tới cái gì phụ nhân phải chú ý tam tòng tứ đức, ứng với coi trọng trinh tiết hơn cả sinh mạng.
Có câu là sinh tử là việc nhỏ, thất tiết là chuyện lớn.
Nói đến đây, là Phan Văn Trường bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Chu Kỳ lại muốn tỉa vài câu, nhưng bị Giang Long đem lời chuyển hướng.
Phương bắc dân phong dũng mãnh chút, hơn nữa bởi vì khốn cùng, phụ nhân trong nhà cũng phải xuống ruộng trồng trọt nuôi sống gia đình.
Phụ nhân đồng dạng là lao động chủ yếu trong nhà.
Xuất đầu lộ diện, thậm chí là cởi chân trần cũng không coi đại sự gì cả.
Mà phía nam, trói buộc đối với nữ tử thì rõ ràng phải nghiêm khắc hơn.
Thua xa phương bắc cởi mở, chân chính thuộc loại con gái rượu.
Giang Long tất nhiên là không muốn trói buộc đối với phụ nữ rồi, nhưng cũng không thể mở miệng nói cái gì nam nữ bình đẳng, bằng không khẳng định sẽ nhận một đống tiếng mắng.
Có một số việc chỉ có thể từ từ sẽ đến, căn cứ từ năng lực lớn nhỏ của mình, đối với người bên cạnh thay đổi một cách vô tri vô giác.