Lúc trước Võ Thành Công và Tất Đắc Thắng không đồng ý với người bịt mặt tạm hoãn gửi sổ con lên trên.
Lúc này may mắn.
Bằng không quân doanh lại bị hai viên bom tập kích, bọn họ làm sao bây giờ?
Vẫn tiếp tục lừa gạt không báo lên?
Nếu chẳng may về sau Hoàng thượng biết được, quan chức của bọn họ khó bảo toàn!
Hơn nữa tư quân thủ hạ tuy rằng do bọn họ dẫn dắt, nhưng một vài tướng lĩnh thủ hạ khác cũng chưa chắc chưa có quyền lực và con đường gửi sổ con cho Hoàng thượng.
Mỗi chi quân đội đều có hơn hai vạn nhân mã, đây là một chi lực lượng không nhỏ.
Hoàng thượng sẽ không chân chính yên tâm hoàn toàn giao cho bọn họ.
Ở trong quân đội xếp vào một ít cơ sở ngầm, là chuyện tất nhiên.
Lập tức gửi sổ con lên trên?
Vậy nếu đem vụ nổ trước đó gặp phải viết lên, lại chẳng bị làm khó dễ?
Đánh lén mò tới phụ cận quân doanh, hơn nữa bom trực tiếp ném hai quả tới trong doanh trướng, cho nên hiện trường là một mảnh hỗn độn, thê thảm.
Trên mặt đất lung tung là thân thể nát và doanh trướng bị nổ cho rách nát.
Hiện trường trước mắt vô cùng thê thảm, người bịt mặt nắm chặt hai đấm, trong mắt tỏa ra lửa giận hừng hực.
Tuy nhiên kỳ thật gã càng là lo lắng hơn.
Lại gặp phải hai quả bom tập kích, Hoàng thượng bên kia... Người bịt mặt vô cùng lo lắng, một lần lại một lần cầu nguyện, hy vọng Hoàng thượng có thể kiên trì, đừng hạ chỉ hủy bỏ nhiệm vụ khiến gã trở về.
Võ Thành Công và Tất Đắc Thắng chỉ huy quân sĩ kiểm kê chiến trường.
Cuối cùng cho ra kết luận, bởi vì các quân sĩ chen chúc ở trong doanh trướng ngủ, quá mức tập trung, cho nên tổng cộng nổ chết ba mươi tám người, ba mươi tám người này đang ngủ mà chết đi.
Mặt khác có hơn mười người bị thương.
Phía trước có quân sĩ gác đêm tuần tra phát hiện dị thường lập tức chạy tới, chạy ở trước nhất ba người bị sức ép bom nổ làm bị thương, trọng thương.
Những người còn lại là vết thương nhẹ, đa phần bị vật bắn ra làm bị thương.
Kiểm kê xong, người bịt mặt, Võ Thành Công, còn có Tất Đắc Thắng ba người tới đại trướng trung quân.
Không khí hết sức trầm ngưng áp lực.
Cuối cùng Võ Thành Công ho nhẹ một tiếng phá vỡ nặng nề:
- Hầu gia, nói thật, một quả bom này uy lực đích thật là hữu hạn, nhưng vấn đề là ai biết trong tay tặc phỉ có bao nhiêu bom?
- Đúng vậy a.
Tất Đắc Thắng mở miệng phụ họa:
- Một quả bom có thể nổ chết hơn mười người quân sĩ, vậy một trăm quả có thể nổ chết hơn một ngàn quân sĩ rồi, nếu là trong tay tặc phỉ có một ngàn quả, mười ngàn quả bom...
Nói xong lời cuối cùng Tất Đắc Thắng không kìm nổi da đầu cũng run lên.
Nhiều bom như vậy, đối phương thật sự lấy ra công kích, sợ là chính mạng nhỏ của y khó bảo toàn.
- Lại có, lực uy hiếp của bom quá mạnh mẽ, thanh âm nổ vang, giống như sấm rền, đã có không ít quân sĩ âm thầm nói thầm, có phải sơn thần đang bảo hộ mã phỉ hay không, cho rằng chúng ta không nên vào núi tiêu diệt phỉ!
Võ Thành Công lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Rất nhiều quân sĩ cũng kính sợ thần linh.
Mà một khi sự tình có vướng đến thần linh, mặc dù lời của bọn họ, quân sĩ cũng chắc sẽ không tin hoàn toàn nữa.
Ai cũng không muốn đắc tội thần linh, sau khi chết phải xuống Địa ngục!
Người bịt mặt sắc mặt âm trầm lợi hại, giống như có thể thành mưa.
Thấy người bịt mặt không mở miệng, Võ Thành Công và Tất Đắc Thắng liếc mắt nhìn nhau, cùng kêu lên ôm quyền cáo lui.
- Kính xin Hầu gia thông cảm một phần, sự tình ở đây, mạt tướng sẽ theo sự thực mà báo cáo.
Đi đến cửa đại trướng, thân hình Tất Đắc Thắng chợt ngừng lại, để lại một câu, mới bước đi ra.
So sánh với quân mã triều đình bên này bối rối và áp lực, chỗ mã phỉ thần bí thì hoàn toàn ngược lại.
Hắc Y Vệ từ trong tay Giang Long lấy được năm viên bom, dùng đi ba viên, còn có hai.
Trước đó đại thủ lĩnh không hiểu được sự lợi hại của bom, cầm bom trong tay lăn qua lộn lại thưởng thức, một bộ dáng thấy vật quý hiếm, còn dám áng chừng phân lượng.
Nhưng hiện tại chính mắt thấy được uy lực của bom, đại thủ lĩnh thật là không dám như vậy nữa rồi.
Mà chỉ ngồi ở chủ vị, đem hai viên bom cuối cùng đặt ở trên đất trống trước mặt.
Đại thủ lĩnh này kỳ thật coi như là gan lớn đấy.
Bởi vì nhị thủ lĩnh bây giờ là núp xa xa, còn không dám tới ngồi ở vị trí của mình, sợ bom ngay sau đó đột nhiên bùng nổ, không để ý một cái là kết cục tan xương nát thịt.
Vật này thật đáng sợ!
- Ha ha, Giang Long tên tiểu tử thối này lại lập thêm một cái công lớn!
Đại thủ lĩnh vô cùng vui vẻ.
Nam tử mặc ngân giáp cũng nhếch khóe miệng lên.
Tam thủ lĩnh phụ họa:
- Có bom phát uy, hẳn là quân mã triều đình không lâu sẽ lui lại, đồng nghĩa với là Giang Long thay chúng ta giải vây, công lao này đích thật là rất lớn!
Lại có mấy người thủ lĩnh gật đầu.
Nhưng nhị thủ lĩnh lại hừ lạnh một tiếng:
- Nói tuy không sai, nhưng Giang Long cái đứa bé kia quá mức tâm cơ thâm trầm, không ngờ không tin Hắc Y Vệ, không đem phối phương chế tác bom giao ra đây!
Nếu chúng ta có cách, còn cần sợ trước mắt chính là mấy vạn binh mã triều đình sao? Mặc dù là lấy bom để đánh hạ mấy tòa thành trì, lại đi từng bước đánh hạ toàn bộ giang sơn, cũng là có thể đấy.
- Giang Long lại không có quyền hạn hoàn toàn thống lĩnh chỉ huy Hắc Y Vệ, hắn giấu là rất bình thường!
Thất thủ lĩnh nghe vậy lập tức phản bác.
Đại thủ lĩnh có chút bất mãn!
Tam thủ lĩnh vuốt vuốt chòm râu lại nói:
- Thất đệ nói rất đúng, hơn nữa tâm cơ thâm trầm một ít, cũng không tính là chuyện gì xấu.
Nhị thủ lĩnh không phục quay đầu sang chỗ khác.
Thất thủ lĩnh định tức giận.
- Tốt lắm tốt lắm, khoản công lao này khẳng định phải ghi tạc trên đầu của Giang Long.
Ngũ thủ lĩnh thấy tình thế không đúng lập tức chuyển hướng đề tài:
- Chúng ta hẳn là khẩn trương thương thảo, kế tiếp làm sao bây giờ! Là vẫn đang trốn tránh, chờ đợi binh mã triều đình sau đó không lâu sẽ thối lui, hay là nắm lấy cơ hội, đánh lén địch doanh?
Lời này vừa nói ra, chúng thủ lĩnh đều nghị luận.
Có người ủng hộ thiết kế tập kích địch doanh, lý do là đánh binh mã triều đình thật đau, về sau triều đình liền không dám dễ dàng lên núi bao vây tiễu trừ bọn họ.
Có người thì lại nói để quân đội triều đình thối lui là tốt rồi.
Tranh chấp một phen, không có kết quả.
Nhị thủ lĩnh không cam lòng việc Giang Long xuất ra bom biểu hiện lập công, độc chiếm công đầu, một lòng muốn tập kích quân đội triều đình để cũng lập chút chiến công.
Nhưng cuối cùng, đại thủ lĩnh lại hạ lệnh, liền chờ đợi triều đình rút quân là được.
Nhị thủ lĩnh tất nhiên không phục.
- Mọi việc đều có giới hạn, nếu là thật sự giết quân mã triều đình đại bại, mà mấy chi quân đội này cũng đều là tư quân của hoàng thượng, đến lúc đó Hoàng thượng công nhiên xuống tay đối phó Cảnh Phủ và Giang Long, thì làm sao bây giờ? Bom, vật này hiện tại chỉ cần kinh sợ ở triều đình là được, trên dưới chúng ta cũng còn chưa chuẩn bị tốt...
Đại thủ lĩnh chậm rãi nói ra suy xét trong lòng.
Rất nhiều thủ lĩnh nghe vậy, đều gật đầu phụ họa.
Chỉ có nhị thủ lĩnh khinh thường bĩu môi.
Trong lòng thầm nghĩ, chỉ biết ngươi tư tâm!
Võ Thành Công, Tất Đắc Thắng, còn có người bịt mặt viết sổ con, do bồ câu đưa tin đưa đến kinh thành.
Không phải chỉ ba người bọn họ, kỳ thật còn có vài đạo sổ con cũng từ trong quân đội được đưa ra, đặt trên ngự án của hoàng thượng.
Lão Hoàng thượng ngồi ở trên ghế rồng, vẻ mặt tức giận.
Lần này ông ta an bài quân đội bao vây tiễu trừ mã phỉ thần bí của Bình La Sơn, vô cùng cẩn thận.
Lại không nghĩ cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.
Vài cái sổ con, do bất đồng người đưa tới, nội dung có chênh lệch chút ít kém, nhưng tổng thể chuyện đã xảy ra thì kể rất rõ ràng.
Lão Hoàng thượng đối với người bịt mặt có chút thất vọng.
Vốn tưởng rằng người này văn võ song toàn, chính là có tài có thể sử dụng.
Ít nhất ở trước mặt, có thể coi như là cánh tay.
Lại không nghĩ, lần này bao vây tiễu trừ mã phỉ thần bí, không ngờ không lập được nửa điểm công lao.
Hơn nữa còn khiến ngân giáp nam tử nhổ răng cọp ở trước mặt mấy vạn quân sĩ, bắn chết Tôn Bằng, bị phá hư kế sách, vô cùng mất mặt.
Có mấy sổ con viết ra, Hoàng thượng cũng hiểu rõ nguyên nhân và quá trình tứ đại sơn trại bị giết.
Nhìn như người bịt mặt không ứng thừa gánh nhiều trách nhiệm lắm, là thuộc hạ làm việc bất lợi.
Nhưng làm chủ tướng, người bịt mặt cũng đã phạm vào lỗi nặng nhận thức người không rõ, dùng người không rõ.
Ba viên bom vang vọng rừngBình La Sơn, làm cho Hoàng thượng trăm phần trăm có thể khẳng định, hai vị Vương gia ở kinh thành chính là bị Cảnh phủ ám sát nổ chết đấy!
Trong hai vị này Vương gia, Hoài Vương là con trai ruột của ông ta!
Tuy rằng ngày bình thường không quá ưa thích Hoài Vương tính cách dị thường hống hách, nhưng máu mủ tình thâm, Hoàng thượng làm sao có thể thật sự không đau lòng?
Vui vẻ ở ngay dưới mắt gây chuyện, Hoàng thượng tất nhiên chán ghét.
Nhưng chết rồi... Hoàng thượng liền sẽ nghĩ đến bộ dáng Hoài Vương mới trước đây nhu thuận khả ái.
Sau khi Hoài Vương bị nổ chết, Hoàng thượng thậm chí liên tiếp ba ngày ngủ không yên, nhắm mắt lại, hình dáng của Hoài Vương sẽ hiện lên trước mắt.
Nhưng hiện tại, là thiên tử Đại Tề, Hoàng thượng cũng chỉ có thể hạ chỉ khiến quân đội lui lại.
Mà không dám xét nhà diệt tộc Cảnh phủ, báo thù cho Hoài Vương!
Bom uy lực kinh người, đích thật là khiến Hoàng thượng kiêng kị.
Trước khi không nắm chắc đem Cảnh phủ cùng với thế lực âm thầm này trừ tận gốc, ông ta không dám lần nữa hành động thiếu suy nghĩ rồi.
Bằng không rước lấy Cảnh phủ trả thù, ông ta cũng không muốn lại có đứa con bị trả thù ám sát...
Tuy rằng không cam lòng, nhưng Hoàng thượng vẫn phải hạ mật chỉ, mệnh lệnh quân triều đình lập tức lui lại.
Bồ câu đưa tin nhanh nhất cũng phải mất bốn năm ngày thời gian, mấy ngày nay người bịt mặt một mình mang theo binh mã lục soát núi.
Võ Thành Công và Tất Đắc Thắng có tâm khuyên nhủ, nhưng hiểu được người bịt mặt thật sự không cam lòng, cuối cùng cũng không lắm miệng làm người ghét nữa.
Vài ngày trôi qua, không thu hoạch được gì, căn bản tìm không thấy bóng dáng mã phỉ thần bí.
Đồng dạng cũng không lại bị bom tập kích.
Người bịt mặt ước chừng gầy một vòng.
Gã ăn không ngon ngủ không yên, khi mật chỉ tới, gã trừng ánh mắt đỏ ngầu quỳ xuống tiếp chỉ.
Trong ý chỉ, lão Hoàng thượng cũng không có trách cứ người bịt mặt.
Hơn nữa còn để lại thể diện cho người bịt mặt, nói lần này tuy rằng không thể tiêu diệt mã phỉ thần bí, nhưng tứ đại sơn trại Bình La Sơn cũng gián tiếp bị bình định rồi.
Khoản này công lao, có thể tính cho người bịt mặt.
Nhìn đến hoàng thượng có ý duy hộ mình, người bịt mặt nhẹ nhàng thở ra, đồng thời, cũng xấu hổ một trận.
Xuất sư bất lợi, hơn nữa còn bị đối thủ cũ thiết kế vui đùa, vô cùng mất mặt, gã thật là không còn mặt mũi nào hồi kinh.
Chỉ có điều mật chỉ đã xuống, không phải do gã.
Võ Thành Công và Tất Đắc Thắng đồng dạng tiếp mật chỉ, bọn họ đều là một mình tiếp đấy.
Đây cũng là trò đùa nhỏ của Hoàng thượng.
Tách ra ban chỉ, làm cho giữa bọn họ tò mò, có nghi hoặc, có nghi kỵ lẫn nhau.
Là một loại thủ đoạn điều khiển.
Mật chỉ là không thể nào lấy cho người khác xem.
Quân mã triều đình rút doanh trại bắt đầu chậm rãi rút quân, người bịt mặt đi ở cuối cùng.
Võ Thành Công và Tất Đắc Thắng phía trước cũng đã chuẩn bị xong, hơn nữa trong mật chỉ lại phái nhiệm vụ mới.
Tách biệt ra, Võ Thành Công và Tất Đắc Thắng lại cùng người bịt mặt gặp mặt một lần, thở dài cáo từ.
Mã phỉ thần bí không thừa cơ đánh lén, yên lặng mặc kệ triều đình rút quân, mãi đến hai ba ngày trôi qua, xác định triều đình không còn chơi âm mưu quỷ kế gì nữa, liền quay trở lại sơn trại cũ.
Sơn trại bị quân mã triều đình phá hư, còn phải trùng tu.
Bên này nguy hiểm giải trừ, tin tức chính là do Hắc Y Vệ truyền đến tai Giang Long.
Giang Long đã biết mã phỉ thần bí ở Bình La Sơn chính là một trong lực lượng âm thầm chủ yếu của Hắc Y Vệ, cho nên thấy đã giải vây được, cũng nhẹ nhàng thở ra.
Thời gian trôi nhanh qua, nháy mắt, đã qua hai tháng.