Tai họa địa chất xuất hiện trong rừng, nhiều khi có quan hệ với con người.
Giống như chặt nhiều cây cối, một khi mưa to, đất đá dễ dàng bị trôi, sườn núi bị lở, dẫn đến lũ lụt.
Nguyên nhân này là do cây cối bị chặt, rễ cây héo dần, đất bị biến chất, gốc cây khô chết cũng là do không có bùn đất.
Đúng là có quan hệ với con người, nên bách tính càng tin vào thần linh hơn.
Người bịt mặt cũng tin, sợ chọc giận sơn thần, còn sống thì bị sơn thần trả thù, chết thì rớt xuống địa ngục.
Nên không dám dùng mồi lửa đốt Bình La Sơn.
Mặc dù, trong lòng buồn bực, người bịt mặt cũng không có phương pháp nào tốt.
Tìm không thấy hành tung của bọn mã phỉ thần bí.
Mặt khác, gã rời kinh đô nhiều ngày, cũng lo lắng kinh thành có biến cố gì.
Đến lúc đó, hoàng thượng sẽ hạ chỉ triệu gã về.
Khả năng này không phải là không có, hai vị vương gia ở kinh thành bị thuốc nổ làm chết, trong đó có một con ruột của hoàng thượng, lúc đó, gã cũng ở kinh thành.
Và cũng có nghe phong phanh là cái chết của hai vị vương gia có liên quan đến Cảnh phủ.
Nếu Cảnh phủ lại dám bắn ra một quả pháo, khẳng định hoàng thượng không dám cưỡng bức, thật sự là uy lực của vũ khí bí mật kia làm cho người ta sợ hãi, đến lúc đó sợ là sẽ hủy bỏ nhiệm vụ lần này, khiến gã trở về.
Cho nên người bịt mặt nhiều ngày không ngại cực khổ, nhiều lần thúc giục quân sĩ lục soát núi nhanh lên.
Bên kia Bình La Sơn, đại đội quân mã triều đình tiến vào sào huyệt mã phỉ, Giang Long đương nhiên là không biết.
Mấy ngày trước, Điệp Hương phu nhân gửi thư, báo là Mục Vũ Hầu đã nhận nhiệm vụ, cầm thánh chỉ và rời khỏi kinh thành.
Trong thư, dặn dò Giang Long cẩn thận.
Tuy rằng lần này, Điệp Hương phu nhân không chủ động tâm tình, nhưng Giang Long đã viết xong một bức, phái người đem đến kinh thành.
Giang Long đã lâu không viết thư, cho nên suy nghĩ, quyết định viết dài một chút, đến lúc đó có thể đăng lên báo chí.
Có thể tăng cao lượng tiêu thụ của báo Cường Thịnh, Cảnh phủ cũng có thể kiếm được nhiều tiền một chút
Chuyện xưa, hồi thứ nhất: Ngàn năm bạch xà hóa thành người, đại sĩ chỉ điểm tới báo ân!
Không sai, đúng là cải biên, kịch truyền hình bản truyện Bạch xà.
Viết cho Điệp Hương phu nhân xem, chủ đề tất nhiên là lấy tình yêu là chính.
Tuy nhiên chuyện xưa này, Giang Long không có ý định viết thành bi kịch, mà muốn có một kết cục hoàn mỹ.
Thời tiết nóng bức, chăm sóc đất vườn cẩn thận, mầm cây ớt liền lớn lên rất nhanh.
Hôm nay lúc chạng vạng tối, Giang Long tự mình tưới nước cho mầm cây ớt.
Thời điểm nhiệt độ không khí quá cao, giữa trưa thì không thể tưới nước cho cây non, bằng không nước bị hun nóng thấm xuống dưới đất, sẽ làm bộ rễ của cây non bị bỏng chết.
Mùa hè, thời gian tốt nhất để tưới nước đó là buổi chiều, cây non bị phơi một ngày, trạng thái bị khô cạn cần bổ sung nguồn nước, mặt đất nhiệt độ tương đối cao, sau khi tưới nước có thể làm nhiệt độ mặt đất giảm xuống, cây non cũng có thể dẫn thu được hơi lạnh trong nước.
Trận kiến thiết lại bên trong thành này và công tác đào móc đường sông dẫn nước ngoài thành cũng rất thuận lợi.
Đã nắm chắc phương hướng lớn rồi, tổng thể quy hoạch cũng đã hoàn thành, Giang Long hiện giờ đã so với trước đó đã thanh nhàn hơn một chút.
Lúc này mới có thời gian chạy tới tưới nước cho mầm cây ớt.
Cây ớt lớn nhanh, đã cao được một thước đến, nở ra một vài nụ hoa.
Không tới vài ngày có thể nở hoa rồi.
Nghĩ đến qua đợt này có thể ăn ớt tươi, Giang Long chảy nước miếng.
Rất là vui vẻ tưới nước, trông chừng cây ớt, cũng là chỉ vì có thể sớm một chút được ăn.
Diện tích trồng ớt chừng hai mẫu ruộng, tất nhiên không phải chỉ là do Giang Long đến tưới nước, nơi này không thể đào kênh dẫn nước đến tưới, chỉ dùng thùng nước gánh nước giếng đến, lại dùng cái gầu, từng gầu, từng gầu đến tưới.
Đồ Đô, Cương Đế Ba Khắc, Tần Vũ, Phàn Nhân, còn có một vài nha dịch đều ở một bên hỗ trợ.
- Giang Long, đến uống ngụm nước đá!
Đại Lệ Ti dẫn theo hộp đồ ăn, từ xa phương đi tới.
Lão bà cùng đi ở phía sau.
Lúc này mới đến thời khắc hoàng hôn, nhiệt độ còn chưa hạ, vẫn đang rất nóng, Giang Long bận rộn một hồi là đã đổ mồ hôi đầy đầu.
Nghe vậy rửa tay đi tới.
Nước lạnh ở bên trong, lại thêm vài viên đá lạnh, đá lạnh nhuận hầu, uống hết nửa chén nước, lập tức thấy mát mẻ rất nhiều.
Giang Long đã đem phương pháp làm đá dạy cho Đại Lệ Ti.
Đại Lệ Ti cách quãng thời gian, sẽ đưa đi chút tình báo hữu dụng cho tổ chức phía sau, chỉ có như thế mới có thể vẫn được bên trên tín nhiệm.
Phương pháp làm đá, Đại Lệ Ti hiện giờ còn chưa báo lên, tính toán đợi đến bên trên thật sự là bức bách, mới nói cho tổ chức.
Tuy rằng Hắc Y Vệ thế lực khổng lồ, nhưng Giang Long cũng biết, tiền làm đá một nhà kiếm lợi nhuận là không được.
Cho dù tổ chức phía sau Đại Lệ Ti đồng dạng làm cửa kinh doanh này, cũng sẽ không ảnh hưởng đến Hắc Y Vệ.
Lại ở lại đồng ruộng bên này một lát, đoàn người Giang Long đi vòng về huyện nha.
Đại Lệ Ti hiện giờ nhiều lần lộ diện công khai, cùng Giang Long có nhiều cử chỉ thân mật, sở dĩ như vậy cũng là vì để tổ chức phía sau nhìn đến, thật sự là nàng đã mê hoặc được Giang Long.
Ăn cơm xong, Đại Lệ Ti vốn định mời Giang Long ở lại, nhưng Giang Long lại thấy được Hắc Y Vệ để lại dấu vết ở chỗ bí ẩn, cho thấy có chuyện trọng yếu cầu kiến.
Cho nên chỉ có thể khéo léo từ chối.
Sắc trời vừa mới tối, thời gian còn sớm, Hắc Y Vệ đã vội vàng đi vào.
Giang Long thấy Hắc Y Vệ mất đi điềm tĩnh tự nhiên dĩ vãng, không khỏi tò mò hỏi:
- Đã gặp đại sự đau đầu khó xử gì?
- Tiểu thiếu gia anh minh!
Hắc Y Vệ quỳ một chân trên đất, không do dự, liền nói ra nguyên do.
Giang Long thế mới biết Hắc Y Vệ ở Bình La Sơn lại có một ổ.
Mà lúc này, nhân sự ở hang ổ kia, đang gặp phải hơn bảy vạn binh mã triều đình mạnh mẽ bao vây tiễu trừ.
- Trong núi chỉ có mấy ngàn huynh đệ, không phải đối thủ của quân mã triều đình.
Hắc Y Vệ nói.
- Vậy ngươi sốt ruột gặp ta, ta cũng không giúp được gì a.
Giang Long giang tay ra, nếu có năng lực, hắn tự nhiên sẽ giơ tay hỗ trợ, Hắc Y Vệ tóm lại là thế lực âm thầm của Cảnh phủ.
Cũng chính là có sự hiện hữu của Hắc Y Vệ, Hoàng thượng mới có thể kiêng kị ba phần đối với Cảnh phủ.
- Không, tiểu thiếu gia có thể giúp được...
Hắc Y Vệ cúi đầu:
- Đoạn thời gian trước, trong kinh thành có hai vị Vương gia bị nổ chết...
Giang Long nghe vậy, hai mắt hơi hơi nheo lại.
Thấy Giang Long không đáp lời, Hắc Y Vệ kiên trì nói tiếp:
- Kinh thành bên kia, đã hỏi lão phu nhân nhiều lần phối phương, nhưng lão phu nhân đều không đưa ra... Thật sự là lần này tình huống quá mức nguy cấp, không tốt một cái chẳng những sẽ đã đánh mất ổ Bình La Sơn, hơn nữa sẽ có rất lớn nhân viên thương vong.
Phối phương của thuốc nổ Giang Long không thể nào dễ dàng đưa cho người ta.
Hiện giờ Hắc Y Vệ đối với hắn, đối với Cảnh lão phu nhân đều cũng có điều giữ lại, Giang Long càng không có khả năng nói cho Hắc Y Vệ phối phương của thuốc nổ.
Tuy nhiên lại cũng không có mở miệng phủ nhận.
Cho thấy hai pháo ở kinh thành kia, đều là Cảnh phủ thả đấy.
Giang Long làm như vậy, cũng là nói cho Hắc Y Vệ, trong tay mình có nắm phối phương trọng yếu, thân phận địa vị cùng với giá trị của hắn, tất nhiên rất cao.
Hắc Y Vệ lúc này cấp vội mở miệng:
- Hy vọng tiểu thiếu gia có thể đem phối phương nói cho tiểu nhân...
Nói còn chưa dứt lời, Giang Long đã kiên định lắc đầu.
Lực sát thương của thuốc nổ rất lớn, không khó suy nghĩ ra một ít biện pháp ngốc để sử dụng, có thuốc nổ tương trợ, giết lùi binh mã triều đình ở Bình La Sơn dĩ nhiên không phải việc khó.
Nhưng nếu Hắc Y Vệ không biết nặng nhẹ, làm cho binh mã triều đình tổn thất nghiêm trọng, vậy thì không được.
Giang Long nổ chết Hoài Vương, một là vì tự bảo vệ mình, Hoài Vương muốn tìm tra, lấy tính mệnh của hắn, chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường mới được.
Hai là biết Hoài Vương không được Hoàng thượng ưa thích, Hoàng thượng nhìn thấy sự lợi hại đó sẽ không liều cá chết lưới rách.
Sau khi Giang Long rời kinh đi nhậm chức, Cảnh lão phu nhân lại nổ một vị Vương gia.
Đồng dạng, không có va chạm vào điểm mấu chốt của hoàng thượng.
Nhưng nếu nói cho Hắc Y Vệ phối phương của thuốc nổ, Hắc Y Vệ giải vây được ở Bình La Sơn, về sau lại đi nã pháo lung tung, chân chính chọc giận Hoàng thượng, lướt qua điểm mấu chốt, vậy Cảnh phủ và Giang Long liền nguy hiểm.
Hắc Y Vệ trong bóng tối, đến lúc đó giấu kín đi thì tốt rồi.
Nhưng Giang Long và Cảnh phủ làm sao bây giờ?
Cảnh phủ tất nhiên sẽ bị xét nhà diệt tộc.
Mà không có Hắc Y Vệ hỗ trợ, Giang Long sợ là cũng khó lòng thoát chết.
Cho nên này phối phương, bất kể như thế nào, Giang Long cũng sẽ không nói cho Hắc Y Vệ biết được.
- Tiểu thiếu gia!
Thấy Giang Long cự tuyệt, Hắc Y Vệ nóng nảy.
- Trời tối ngày mai ngươi lại đây, ta sẽ cho ngươi vài trái bom uy lực không nhỏ, sẽ nói cho ngươi biết phương pháp sử dụng bom, có mấy quả bom này, đủ để kinh sợ, giải vây Bình La Sơn.
Giang Long ngữ khí kiên định nói:
- Về phần phối phương ngươi tạm thời đừng nghĩ.
Hắc Y Vệ thấy Giang Long một bộ không thương lượng, chỉ có thể không cam lòng đáp ứng.
Sau khi Giang Long đi tới Bắc Cương, đã âm thầm làm ra vài trái bom, vì để phòng thân, hơn nữa bởi vì thời gian khá sung túc, cho nên bom có uy lực rất lớn.
Khi mua nguyên liệu, Giang Long cũng phân mua từng nhóm, cũng cho thêm đi một vài vật phẩm khác, không đến mức làm cho người ta căn cứ danh sách mua, nghiền ngẫm nghiên cứu chế tạo ra hỏa dược.
Buổi tối ngày hôm sau, Hắc Y Vệ tới lấy bom, Giang Long nói rõ phương pháp sử dụng.
Vài ngày sau, Bình La Sơn, trong rừng cây rậm rạp.
Đại thủ lĩnh mã phỉ thần bí cầm trong tay quả bom, vô cùng hiếu kỳ, tung qua tung lại thưởng thức.
Nhị thủ lĩnh thì có chút tim đập nhanh:
- Đại ca, ngươi mau thả nó đi, nghe nói vật này uy lực rất to lớn, có thể nổ thân người thành bụi!
- Có lẽ chỉ là lời đồn khuyếch đại.
Đại thủ lĩnh ước lượng bom trong tay.
Nhị thủ lĩnh nhìn đến, bản năng đi dịch sang bên cạnh vài bước.
Tam thủ lĩnh cũng nói:
- Đại ca, ngươi liền thả nó xuống đây đi, mấy ngày nay quân mã triều đình lục soát núi tốc độ rất nhanh, chúng ta đã không có mấy địa phương có thể tránh né, khẩn trương ngẫm lại như thế nào lợi dụng bom này, dọa lui quân mã triều đình.
Còn lại vài vị thủ lĩnh phụ họa gật đầu.
Đại thủ lĩnh nghe vậy, chỉ có thể theo ý mọi người.
Trận này bọn họ ở trong rừng trốn đông chạy tây, đích thật là có chút chật vật.
Trên mặt đất ngồi xếp bằng mấy người thủ lĩnh đều là mặt xám mày tro, quần áo dơ dáy bẩn thỉu.
Dùng mấy quả bom này hù dọa một chút đối phương hả giận cũng tốt.
Bố trí an bài khá đơn giản, địa hình mảnh đất này bọn họ quen thuộc, binh mã triều đình lại phải đi bước một điều tra.
Rất dễ dàng có thể thiết lập cạm bẫy.
Mấy người thủ lĩnh nói nhỏ vài câu, liền phái người đem bom cầm đi.
Võ Thành Công mấy ngày nay mang thủ hạ lục soát núi, cũng mệt muốn chết rồi, y là tướng quân quân mã, đi bộ cũng không quá giỏi.
Hôm nay chạng vạng, muốn tới thu binh trở về, Võ Thành Công vốn tưởng rằng hôm nay lại không thu hoạch được gì.
Lại không nghĩ đang định hạ lệnh, phía trước đột nhiên truyền đến một trận thanh kinh hỉ.
- Võ Tướng quân, bên này có vài đống lửa còn chưa tắt hẳn!
Võ Thành Công lập tức mừng rỡ!
Trận này đám mã phỉ cố tình trốn toán loạn, nhưng quân mã triều đình cũng chịu khổ sở.
Hiện giờ rốt cục phát hiện tung tích mã phỉ lưu lại, Võ Thành Công đương nhiên vui vẻ.
Tuy nhiên y lại cũng không mất đi lý trí.
Không lập tức chạy tới xem xét, lập tức hạ lệnh trước tiên để cho thủ hạ cẩn thận điều tra ở chung quanh một phen, xem có mai phục hay không.
Nhưng quân sĩ thủ hạ vừa định hành động, trong rừng rậm tiền phương, đột nhiên bùng lên một tiếng nổ vang ầm ầm!