Hắc Y Vệ thu được nhiều bạc, đối với mấy yêu cầu Giang Long đưa ra, tất nhiên sẽ đem hết toàn lực làm thỏa mãn.
Nghĩ tới ngày nào đó Giang Long có thể sẽ giúp kiếm nhiều tiền thật là tốt.
Núi Bình La, quần phong xung quanh, rừng rậm dầy đặc, đỉnh cao hiểm trở sừng sững xuyên thẳng tận trời.
Trong núi chiếm cứ vài nhà thổ phỉ thế lực khổng lồ.
Trong đó có mấy nhà mã phỉ thỉnh thoảng sẽ đổi thủ lĩnh mới, nội bộ gây nên tình trạng hỗn loạn.
Chỉ có nhà tọa lạc tại ngọn núi tương đối sâu xa, thần bí nhất kia vẫn là vô cùng yên bình.
Ít nhất ngoài mặt, rất là yên ổn.
Nhà mã phỉ này rất ít khi rời núi cướp bóc, nhưng chỉ cần xuất động, nhất định sẽ có đại thu hoạch, chưa từng bị thất thủ.
Hôm nay, hang thổ phỉ được mở rộng sáng ngời trong tụ nghĩa sảnh, đại bộ phận thủ lĩnh tề tụ một nhà.
Ngồi ở chủ vị là một thân thể hùng tráng, tóc hoa râm, mặc áo gấm trường bào, tướng mạo uy nghiêm thô kệch, mở miệng nói:
- Gần đây triều đình phái đại đội quân mã đến vây quét núi Bình La, cơ sở ngầm bên ngoài phỏng chừng nhân số không kém năm vạn người. Các ngươi nói xem, thấy thế nào?
- Tất nhiên là binh đến tướng chặn, nước tới lấy đất ngăn.
Nhị thủ lĩnh thân thể khôi ngô, cũng giữ lại một chòm râu hoa râm bó to rối bù, y cùng với đại thủ lĩnh từ trước đến nay không qua lại, bí mật, hai người quan hệ căng thẳng, cho nên nói qua loa cho xong.
Tam thủ lĩnh đầu đội khăn vuông, tuy rằng cũng lớn tuổi nhưng lại giống thi thư đại nho, liếc mắt nhìn nhị thủ lĩnh một cái, cau mày nói:
- Trước kia triều đình cũng có phái quân đội đến vây quét, nhưng phần lớn là làm bộ, núi Bình La núi cao rừng rậm, chúng ta quen thuộc địa hình, ẩn náu vào trong, bọn họ căn bản tìm không thấy.
Tuy nhiên nghe nói, mấy ổ thổ phỉ gần đây dường như có chút dị thường?
- Hả?
Tứ thủ lĩnh kinh ngạc:
- Dị thường cái gì?
Ngũ thủ lĩnh cũng tò mò nhìn sang, thân hình của y tuy rằng không bằng thân hình rắn chắc hùng tráng của đại thủ lĩnh và nhị thủ lĩnh, nhưng quần áo rộng hở, trước ngực là đám lông đen rậm rạp, càng lộ ra vẻ ngang tàn bạo ngược.
- Được biết triều đình sẽ phái quân mã đến vây quét, bọn họ không khẩn trương chút nào, mà còn thường xuyên phái người đến địa bàn của chúng ta thăm dò khảo sát địa hình.
Tam thủ lĩnh chậm rãi nói:
- Năm ngày ba bận, có bồ câu đưa tin từ những kẻ trộm kia bay ra. Còn truyền tin cho ai, truyền tin tức gì, cũng chưa biết.
Mọi người trong đại sảnh nghe vậy, đều suy nghĩ.
- Phương nhi, ngươi có ý kiến gì không?
Nhị thủ lĩnh lúc này đột nhiên nhìn về phía thanh niên ngồi phía dưới.
Người được gọi là Phương nhi tuổi trẻ hào hoa phong nhã, rất là anh tuấn, tuy nhiên ngũ quan hơi có vẻ âm nhu, thanh âm cũng tương đối tinh tế tỉ mỉ, đầu tiên là đứng dậy, rất có lễ phép cúi đầu thi lễ với các vị tiền bối phía trên, rồi mới nói:
- Cháu tạm thời nhìn không ra đám mã phỉ này có mục đích gì, tuy nhiên chúng ta không thể không đề phòng, phải thường xuyên chú ý xem bọn họ có động tĩnh gì.
Về phía triều đình, chúng ta cũng phải chú ý, đợi tìm hiểu rõ triều đình sẽ phái nhiều hay ít quân mã, rồi sẽ thu xếp thương nghị.
- Phương nhi nói không sai! Mấy đám mã phỉ kia không phải đèn cạn dầu, mấy thủ lĩnh cũng đều rất có tâm kế cùng vũ lực, bằng không sớm đã bị triều đình tiêu diệt bảy tám trở về.
Lục thủ lĩnh nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu.
- Không sai cái gì? Nói như chưa nói!
Thất thủ lĩnh đột nhiên hừ lạnh một tiếng:
- Người nào không biết phải chú ý, phải phòng bị? Mặc dù không biết triều đình sẽ phái quân mã tới vây quét, chúng ta bình thường cũng không dám có chút sơ suất, bây giờ muốn nghe các ngươi có suy đoán gì.
Thanh âm sau khi hạ xuống, người được gọi là Phương nhi vẻ mặt đỏ bừng, cúi thấp đầu.
Nhị thủ lĩnh bất mãn trừng mắt nhìn thất thủ lĩnh.
Thất thủ lĩnh cũng trừng mắt nhìn lại.
Ngồi ở vị trí cao nhất đại thủ lĩnh không để ý đến hai người, ánh mắt chuyển qua một tướng mạo anh tuấn phía dưới.
Người này giả bộ không nhìn thấy.
Nhưng trong đại sảnh an tĩnh, mọi người đều nhìn thấy đại thủ lĩnh dị thường.
Theo ánh mắt đại thủ lĩnh nhìn về phía người kia.
Người này bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng dậy, trước tiên là đối với các tiền bối thi lễ, rồi mới nói:
- Triều đình muốn diệt trừ chúng ta không phải ngày một ngày hai, hơn nữa tình thế kinh thành bên kia trở nên hỗn loạn, Hoàng thượng càng trở nên khẩn cấp.
Nói đến tình thế hỗn loạn ở kinh thành, trên mặt người này khẽ mỉm cười.
Thật sự không ngờ, tiểu tử thối kia có bản lĩnh này...
Người này thu hồi suy nghĩ, nói tiếp:
- Cho nên lần này triều đình phái quân mã tiến đến quây vét, hẳn là quyết định muốn tiêu diệt chúng ta!
Nghe đến đó, mọi người trong đại sảnh thấp giọng nói chuyện với nhau, cùng nghị luận.
- Tuy rằng bọn họ vẫn coi chúng ta là tâm bệnh, nhưng nếu chỉ dựa vào quân mã triều đình, căn bản không có khả năng làm gì được chúng ta.
- Ngươi nói mấy đám mã phỉ kia, đã cấu kết cùng triều đình?
Người được gọi là Phương nhi, đột nhiên kinh hãi thét một tiếng.
Người này khẽ gật đầu, tiếp tục nói:
- Mấy đám mã phỉ kia giống chúng ta, đối với địa hình trong núi rất quen thuộc, có bọn họ tương trợ, hơn nữa quân mã triều đình lại đông, chúng ta lúc đó chống trả không nổi.
Mọi người nghe vậy, sắc mặt mỗi người trở nên nghiêm trọng.
- Về phần lôi kéo đám mã phỉ này như thế nào, đơn giản là hứa cho địa vị cao, thưởng tiền vàng mỹ nữ, nhưng lại có thể làm chúng động nhân tâm.
Người này vừa dứt lời, mọi người lại thấp giọng thảo luận.
- Đây chỉ là suy đoán của cá nhân ngươi thôi.
Nhị thủ lĩnh không phục, hừ lạnh nói.
- Đúng vậy, cái này quả thực chỉ là suy đoán của cá nhân ta.
Người này nói xong cũng quay trở lại chỗ ngồi.
Đại thủ lĩnh lúc này thu hồi ánh mắt nhìn người kia, trầm giọng nói:
- Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng nếu thật sự đoán trúng, chúng ta quả thực không có cách chống trả, khẳng định phải thiệt thòi lớn, nếu triều đình và mấy đám mã phỉ kia suy xét toàn diện, diệt chúng ta, cũng không phải việc khó.
- Đại ca nói rất đúng.
Tam thủ lĩnh phụ họa.
Bọn họ sở dĩ có thể yên ổn sống ở núi, chủ yếu cậy vào việc quen thuộc địa hình.
Đánh không lại, bỏ chạy!
Triều đình binh mã đuổi không kịp, tìm không thấy bọn họ.
Nhưng nếu mấy đám mã phỉ cùng triều đình hợp tác, lúc đó ở phía trước vừa đuổi theo còn ở đoạn đường sau lại làm chướng ngại cạm bẫy trên đường, thì nguy.
Dù sao hơn nữa triều đình binh hùng tướng mạnh chiếm rất nhiều ưu thế về quân số.
Trực tiếp chống đỡ, không phải một phỉ ổ có thể ngăn cản.
Nhị thủ lĩnh dù không phục, cũng không nói thêm gì nữa.
Vài vị thủ lĩnh còn lại thì trao đổi ánh mắt.
Các vị thủ lĩnh đó cùng đại thủ lĩnh có quan hệ tốt, cùng nhị thủ lĩnh có giao tình thâm sâu, người được gọi là Phương nhi cùng một người trẻ tuổi khác còn là người kế nhiệm đại thủ lĩnh cực kỳ có cạnh tranh, bình thường vì quan hệ xa gần bọn họ có chỗ thiên vị.
Nhưng giờ phút này bàn bạc đại sự, không thể có tư lợi.
Bằng không quyết định sai lầm, có thể làm cho toàn bộ phỉ ổ bị triều đình cấp bình.
Cho nên dù là nhị thủ lĩnh cũng không lên tiếng phản bác nữa.
Đại thủ lĩnh ánh mắt nhìn quanh một vòng:
- Hiện tại chúng ta bàn bạc một chút, ứng chiến như thế nào.
Mọi người đều nói ra ý kiến của mình.
Cuối cùng nhất trí quyết định, đối với triều đình bên kia tạm thời trì hoãn xem chừng chặt chẽ chú ý thái độ.
Mà nhóm mã phỉ xung quanh thì…
Cả ngày lẫn đêm, trong nhà chỉ cần lưu lại một trăm người thủ trại.
Người ngựa còn lại cầm vũ khí, phủ thêm áo giáp, thẳng hướng xung quanh phỉ ổ.
Mã phỉ bên cạnh bị tập kích, bị giết trở tay không kịp.
Ban đêm, rất nhiều người đang say mộng, đã chết dưới vũ khí sắc bén.
Giữa trưa ngày thứ hai, một nhóm mã phỉ tàn quân chạy trốn trên đường nhỏ giữa núi rừng, bởi vì không có phòng bị, cho nên đám mã phỉ này đêm qua không kịp tìm vật cưỡi, chỉ có thể chạy bộ lẩn trốn.
Đột nhiên, phía sau truyền đến một trận tiếng vó ngựa như tiếng trống.
Nhóm mã phỉ này mặt lộ tuyệt vọng.
Tiếng vó ngựa kia dường như giẫm lên tim đập của bọn họ, làm cho bọn họ từng người một sắc mặt trắng bệch.
Chân chạy như điên nhưng hai chân chung quy lại chẳng bằng bốn chân.
Chỉ chốc lát, một dòng nước lũ sắt thép từ phía sau đuổi theo.
Chỉ huy thuộc hạ truy kích là một người trẻ tuổi anh tuấn dương cường, một thân ngân giáp, dưới ánh mặt trời lóe ra hào quang chói mắt, trong tay thì nắm một cây giáo dài màu tím.
Thấy sắp đuổi tới, người này thúc mạnh ngựa, móng trước con ngựa giơ lên, đột nhiên dừng lại.
Nhóm phản loạn chạy trốn, lúc này còn lại mấy hàng, cầm lấy vũ khí muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại.
- Tào lão Đại, xuất hiện đi.
Lập tức người này âm thanh lạnh lùng nói.
Bên trong nhóm phản loạn, có một người đàn ông vạm vỡ râu ria rậm rạp tướng mạo hung ác đi ra, tức giận nói:
- Các ngươi lần này khinh người quá đáng, không ngờ dẫn người chiếm sơn trại của ta!
- Là ngươi tự tìm đường chết!
Thanh niên ánh mắt lạnh như băng chuyển qua trên người người đàn ông.
Người này tuy rằng bề ngoài hùng hổ, nhưng khi nhìn thấy đội quân trước mặt, kỳ thật đã không còn chút khí để hô hấp nào.
Truy binh trước mắt, không ngờ tất cả đều mặc cả bộ giáp sắt!
Đây là mã phỉ sao?
Mặc dù là biên quân tinh nhuệ cũng không được trang bị đầy đủ hết như vậy.
Rốt cục, Tào lão Đại hiểu được, vì sao triều đình muốn lôi kéo y, hứa lấy địa vị cao, chỉ vì có thể diệt được tặc phỉ thần bí.
Tặc phỉ này rõ ràng không phải sơn tặc mã phỉ đơn giản.
Giáp sắt đầy đủ hết như vậy, vật cưỡi thần tuấn, sợ là đã có năng lực tạo phản!
Tào lão Đại đến lúc này đều không hối hận cùng triều đình hợp tác, dù sao sống cả đời người, không phải là vì quyền tiền mỹ sắc sao?
Y chỉ phẫn hận rằng, vì sao triều đình phái tới sứ giả không thẳng thắn nói thật.
Sớm biết rằng mã phỉ thần bí này thực lực cường đại, y cũng không sơ suất để bị tập kích.
Mà dựa vào sơn trại tới phòng thủ mà nói, đối phương muốn trực diện đánh hạ sơn trại tuyệt đối không dễ dàng như vậy.
Tào lão Đại quét mắt nhìn phía sau, ước chừng đếm, cạnh mình chỉ có năm mươi đến sáu mươi thủ hạ, căn bản không đủ công kích đối phương.
Cho nên chậm trì hoãn sắc mặt, mở miệng nói:
- Thôi, bất luận ai đúng nhận sai, tóm lại là ta thua, thắng làm vua thua làm giặc! Sơn trại thuộc về các ngươi, chỉ cầu ngươi có thể thả ta một cái mạng.
- Ngươi cho rằng, ta sẽ làm chuyện thả hổ về rừng sao?
Người thanh niên cười lạnh.
Đối với mấy đám mã phỉ xung quanh, vốn là không để vào mắt, nhưng đối phương là người cùng triều đình cấu kết kia thì không thể để sống sót rồi.
Sợ là những người này dẫn đường cho quân mã triều đình.
Đến lúc đó tự mình muốn trốn vào núi, cũng bị nhân mã của triều đình đuổi theo.
- Làm người lưu lại một đường, ngươi không nên tuyệt đường!
Tào lão Đại kinh hãi, hai chân có chút run rẩy, nhưng ngoài miệng vẫn căm giận nói.
- Diệt cỏ phải diệt tận gốc!
- Thôi, ngươi muốn lấy mạng ta thì tùy ngươi, chỉ cầu ngươi có thể tha cho đám huynh đệ này của ta...
Tào lão Đại cúi đầu, dường như muốn vứt bỏ chống cự, để đổi lấy cơ hội sống cho thủ hạ của mình.
Nhiều đêm chạy trốn, đám tặc hỗn loạn nghe vậy, đều sinh lòng cảm động.
Người thanh niên khinh thường liếc Tào lão Đại một cái, đã chết đến nơi rồi, lại còn muốn lấy lòng người, cho ngươi chịu tội thay?
Không nói nhảm nữa, người thanh niên phất phất tay, binh mã dưới tay lập tức sát xuất.
- Ngươi thật độc ác!
Tào lão Đại hốt hoảng hô:
- Mọi người đều thấy được, đối phương căn bản không để cho chúng ta cơ hội sống, cầm vũ khí lên giết a!
Nhóm phản loạn đều phản kháng, bất quá bọn chúng căn bản không địch nổi với quân sĩ của đối phương.
Tào lão Đại thừa dịp hỗn loạn chạy đi.
Nhưng lại không nhìn thấy, người thanh niên kia trong tay chẳng biết lúc nào, đã có một chiếc cung cứng!