Đi tới tửu lâu, Mại Khắc để cho tiểu nhị đưa lên hai bàn tiệc rượu phong phú.
Một bàn là Mại Khắc và Giang Long.
Một bàn khác ngồi là Đồ Đô, Cương Đế Ba Khắc, Phàn Nhân, cùng vài tùy thân hộ vệ của Mại Khắc.
Ở quê của Mại Khắc, quý tộc cũng vậy sẽ không ngồi cùng bàn dùng cơm với tùy tùng, đúng là phân biệt giai cấp.
Giang Long vừa uống rượu dùng cơm, vừa cùng Mại Khắc nói chuyện.
Chủ yếu thăm hỏi gia hương của Mại Khắc.
Mại Khắc thấy Giang Long vô cùng hào phóng, thứ nhất là có thể mua tất cả rượu của mình, hơn nữa cũng không bắt mình phải hối lộ, cũng có tâm giao tình cùng Giang Long tăng lên vài phần.
Về sau mỗi lần mang hàng tới, Giang Long đều có thể ở huyện Linh Thông mua toàn bộ, có thể tiết kiệm đáng kể thời gian.
Mà đối với đội buôn mà nói, thời gian là vàng bạc!
Giang Long một hồi thăm hỏi, phát hiện quê hương của Mại Khắc và Châu Âu ngày trước không khác biệt lắm.
Sau đó lại hỏi một chút vấn đề phong tục, cách sống, cùng với quân sự liên quan đến nơi đó.
Mại Khắc không chút giấu diếm đem toàn bộ những điều biết nói ra.
Sở dĩ như vậy, cũng không phải là Mại Khắc không có tâm kế.
Mà là Mại Khắc nhận thấy quê hương của mình khoảng cách đủ xa, với lại nếu không phải là cách bởi biển khơi vô tận, thì chính sa mạc hoang vu.
Căn bản không có khả năng giao chiến.
Cho rằng nói cho Giang Long cũng không sao.
Giang Long thấy thân mật, nghe nói đến quê hương của Mại Khắc kỹ thuật luyện sắt vượt xa nơi này, hai mắt sáng ngời.
Có sắt thép thích hợp, mới có thể chế tạo ra súng pháo.
Mà nếu nhà mình có súng pháo trong tay, Cảnh Phủ dĩ nhiên là không cần phải sợ triều đình.
Sau đó chiếm giang sơn Đại Tề, cũng không phải là việc khó.
Tuy nhiên một khi bùng nổ chiến tranh lớn, thương vong sẽ rất nhiều.
Giang Long nhíu mày, thật chặt, sau một lát, lại khôi phục lại bình tĩnh.
Xã hội phải tiến bộ, văn minh phát triển... Mặc dù chính mình không thể chế tạo ra súng pháo, sau này cũng sẽ có người thông tuệ đem phát minh đến.
Giang sơn Đại Tề truyền thừa mấy trăm năm, kéo dài lâu ngày, cuối cùng sẽ có một ngày, cũng bị người khác phủ định.
Quan trọng nhất là, Hoàng thượng và Thái tử đều thù hận Cảnh phủ.
Không phản kháng, chờ chết hay sao?
- Thợ rèn trong nhà máy của các ngươi ở đó, tiền lương hàng tháng là bao nhiêu?
Mại Khắc lập tức đáp:
- Tiền lương hàng tháng cao có thấp có, nếu là đại sư phụ mà nói, không sai biệt lắm có khoảng chừng hai lượng bạc.
Một tháng hai lượng, một năm đó là hai mươi bốn lượng.
Giang Long ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Vậy ngươi có thể giúp ta tìm vài đại sư phụ thợ rèn lại đây hay không? Tay nghề càng cao càng tốt, đến đây, ta mỗi tháng trả cho y một trăm lượng bạc!
- Mặt khác, y còn có thể mang đồ đệ của mình cùng nhau tới đây, ta ngoài ra còn trả tiền công.
- Này...
Mại Khắc nghe vậy có chút khó xử:
- Nơi này cách gia hương của tiểu nhân quá mức xa xôi, hơn nữa cái ăn và mọi thứ đều không quen, hàng năm một trăm lượng tuy rằng con số không ít, nhưng muốn nói đại sư phụ tới đây sợ là không dễ.
Có thể làm đại sư phụ, ở quê hương của Mại Khắc cũng đủ có cuộc sống giàu có rồi.
Cuộc sống yên vui, bình định, người bình thường sẽ không mạo hiểm nữa.
Phải biết rằng từ quê hương của Mại Khắc đến đây, trên đường phải qua sa mạc mênh mông, thảo nguyên rộng bao la, đến cùng đều là sa mạc.
Sa mạc có bão cát, có thể thổi người lên trời, chôn sống, làm cho người ta bị mất phương hướng.
Không có nước uống, có thể làm người ta chết khát.
Sinh sống ở thảo nguyên có sói và rất nhiều động vật ăn thịt hung dữ.
Sa mạc bãi nhìn không thấy bờ, nếu bị lạc phương hướng, sẽ chết đói chết khát.
Đây là tai nạn thiên nhiên nguy hiểm, ngoài ra còn có thể gặp mã phỉ sơn tặc…
Mặc dù trên đường rất nhiều quốc gia quý tộc quan viên bắt chuyện qua, đút bạc, nhưng vẫn có thể bị tấn công.
Cho nên từ quê hương của Mại Khắc đến đây, đường xá gian nan, nguy hiểm trùng trùng.
Không may một cái sẽ bỏ mạng.
- Một trăm năm mươi lượng!
Giang Long ngẫm nghĩ một chút, mở miệng tăng giá.
Quả thực, nếu như lương bổng không đủ cao, rất khó có người mạo hiểm tới đây.
Mại Khắc nghe vậy hai mắt sáng ngời:
- Một trăm năm mươi lượng mà nói mà nói..., sẽ có người mạo hiểm thử một lần.
- Vậy làm phiền Mại Khắc ngươi rồi.
Giang Long khách khí chắp tay.
Mại Khắc lập tức đáp lễ, thụ sủng nhược kinh, y biết rằng Đại Tề thường coi trọng người đọc sách, rất xem thường thương nhân, thợ thủ công.
Y đến Đại Tề buôn bán, còn chưa từng gặp được người quan viên nào đối với y khách khí như thế.
Vì thế cắn răng nói:
- Xin Huyện lệnh đại nhân yên tâm, tiểu nhân sau khi trở về, nhất định sẽ thuyết phục vài vị thợ rèn đại sư phụ đến bên này làm việc.
Giang Long miệng liên tục nói lời cảm tạ.
- Huyện lệnh đại nhân mua hàng hóa thương đội ở đây, khiến tiểu nhân tiết kiệm rất nhiều thời gian, tiểu nhân phỏng chừng hai năm sau, có thể lại đi đến huyện Linh Thông, không biết đại nhân đến thời gian...
Mại Khắc còn chưa dứt lời, nhưng ý tứ không cần nói cũng biết.
Thương nhân lãi nhiều, không thể cho không người giúp đỡ.
- Đến lúc đó bản quan hẳn là còn ở đây nhậm chức, chờ ngươi đến, lúc đó sẽ đem đám rượu nho kia, cũng mua vào toàn bộ!
Giang Long sảng khoái nói:
- Giá cả có thể so với lần này cao hơn một thành!
Một thành?
Mại Khắc hưng phấn!
Một thành không phải một phần.
Đây chính là gần một vạn lượng bạc!
Mại Khắc liên tục cam đoan, nhất định sẽ mời được thợ rèn lại đây.
Trong lòng không khỏi tính toán, nếu như không có người tự nguyện tới đây, lúc đó thiếu không được sử dụng một chút thủ đoạn.
Giang Long nhìn thấy ánh mắt Mại Khắc lóe lên, nâng chén rượu lên uống một ngụm.
Cho Mại Khắc có lợi, chính là muốn y tận tâm làm việc này.
Về phần Mại Khắc sử dụng biện pháp gì, có thể hay không làm một ít chuyện thương thiên hại lý, hắn liền mặc kệ.
Giang Long chỉ coi trọng kết quả!
Bữa tiệc rượu này, tất cả mọi người ăn thật cao hứng.
Rời khỏi quán rượu về sau, Giang Long trở lại huyện nha, mấy ngày không thấy Tần Vũ đột nhiên tiến tới chào.
Phía trước lại phát hiện một đàn ngựa hoang, Hắc Thụy đấu chết thủ lĩnh đàn ngựa hoang, thành ngựa đầu đàn mới.
Kết quả Tần Vũ theo Hắc Thụy tiến nhập đại thảo nguyên, đã được vài ngày.
- Mau mau đứng lên.
Giang Long tiến lên tự tay nâng Tần Vũ, cao thấp đánh giá, thấy Tần Vũ vẫn vô cùng khỏe mạnh, không giống bộ dạng chịu quá nhiều khổ, mới yên lòng:
- Ngươi ở đại thảo nguyên mấy ngày qua thế nào, vất vả ngươi rồi! Có gặp nguy hiểm gì không?
- Đa tạ tiểu thiếu gia quan tâm.
Tần Vũ cảm động chắp tay, sau đó nói:
- Tiểu nhân không chịu khổ gì, cũng không gặp nguy hiểm gì, cái duy nhất làm cho người ta khó chịu đấy, chính là trong thảo nguyên ruồi muỗi nhiều lắm, đốt cả người toàn là mụn đỏ.
Tuy nhiên cũng may buổi tối thời tiết lạnh, có thể dùng quần áo đem toàn thân bọc lại, nếu không sợ là thậm chí đi ngủ cũng ngủ không được.
Trong bụi cỏ vốn là nhiều muỗi.
Mà muỗi này, lại thích vờn bay ở trong bầy ngựa..
Lại quan tâm vài câu, Giang Long mới hỏi đàn ngựa hoang ở nơi nào.
Tần Vũ cao hứng nói:
- Tiểu nhân để Hắc Thụy đem đàn ngựa hoang mang lần trước vây vào bên trong hàng rào.
- Nghe lời như vậy?
Giang Long có chút kinh ngạc.
Tần Vũ lúc này mới cẩn thận giải thích.
Hoá ra Tần Vũ sau khi tiến vào thảo nguyên, luôn luôn suy nghĩ, làm sao có thể khiến đàn ngựa hoang mau chóng nghe lời.
Cuối cùng nghĩ đến kế sách, đó là thường xuyên cho Hắc Thụy đi trước dẫn đường, để cho đàn ngựa hoang quen đường lối.
Vừa mới bắt đầu, ngựa hoang đi theo Hắc Thụy không nhiều lắm.
Hắc Thụy sẽ táo bạo, nhảy vào bầy ngựa đá cắn một số ngựa đực cường tráng.
Mỗi lần đánh, lần sau sửa đường lối, liền sẽ nhiều ngựa hoang nghe lời đi theo hơn một chút.
Cứ như vậy, lần lượt như vậy, cuối cùng Hắc Thụy có thể khống chế toàn bộ đàn ngựa hoang rồi.
Về sau, Tần Vũ trực tiếp để Hắc Thụy đem đàn ngựa hoang dẫn vào hàng rào chắc chắn này.
- Ừ, vậy mới tốt chứ!
Giang Long khen.
Tần Vũ cao hứng vò đầu.
Bắt được đàn ngựa hoang này, bán cho Hắc Y Vệ, sẽ thu được mấy vạn lượng bạc.
- Lần này trở về, ngươi có thể nghỉ ngơi thật tốt vài ngày, sẽ sai bảo sau.
Giang Long cho Tần Vũ nghỉ.
Tuy nhiên Tần Vũ lại là vội vã nói:
- Tiểu thiếu gia nghe tiểu nói, lần này tiểu nhân đi theo đàn ngựa hoang tiến vào đại thảo nguyên còn gặp được nhiều đàn ngựa hoang lớn hơn nữa, lớn nhất cũng có tới mười ngàn con, cho nên muốn mời tiểu thiếu gia phê chuẩn, cho tiểu nhân mang Hắc Thụy lại tiến vào sâu trong đại thảo nguyên, bắt nhiều ngựa hoang hơn nữa trở về cho người.
Giang Long nghe vậy lúc đầu rất là hưng phấn.
Tuy nhiên lại nhíu mày.
Để Tần Vũ cưỡi Hắc Thụy đơn độc tiến vào đại thảo nguyên, quá nguy hiểm!
Nếu không cẩn thận đụng tới người dị tộc, hay hoặc giả là gặp được bầy sói...
- Việc này sau này hãy nói.
Giang Long phất phất tay nói.
- Tiểu thiếu gia!
Tần Vũ sốt ruột.
- Đàn ngựa hoang vẫn sinh sống ở đại thảo nguyên, mặc dù muộn đi bắt vài ngày, cũng không sao.
Giang Long mở miệng trấn an:
- Hơn nữa thảo nguyên vô biên vô hạn, vô cùng rộng, nếu chẳng may ngươi trở vào không ra được thì làm sao bây giờ?
Đi theo đàn ngựa hoang, đương nhiên có ngựa hoang dẫn đường.
Không còn ngựa hoang, sau khi tiến vào đại thảo nguyên, rất có thể vòng đi vòng lại, cả đời không thể ra ngoài.
- Việc này tiểu thiếu gia yên tâm, tiểu nhân sẽ làm nhiều ký hiệu dọc đường đi.
Tần Vũ nói.
Giang Long nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ngươi có thể làm ký hiệu gì? Đào hố trên mặt đất? Cái này tuyệt đối không được, trên thảo nguyên cỏ xanh tươi tốt, vài ngày nữa sẽ che toàn bộ ký hiệu của ngươi.
Trừ phi có thể trồng chút cây cối, tuy nhiên có thể người dị tộc sẽ không đồng ý.
Người dị tộc sinh sống trên đại thảo nguyên, đương nhiên có cách sống.
Xét quân sự cường thịnh, người dị tộc đương nhiên là không kịp Đại Tề, nhưng quân đội Đại Tề cũng không dám xâm nhập đại thảo nguyên gây chiến.
Một trong số nguyên nhân chủ yếu, chính là sau khi quân đội của Đại Tề tiến vào đại thảo nguyên, sẽ không thể phân biệt phương hướng.
Nếu trồng cây, người dị tộc nhất định sẽ động thủ chặt cây.
Tần Vũ cũng định đào hố làm ký hiệu, nghe vậy nhíu mày.
- Ngươi đi xuống trước nghỉ ngơi đi, đàn ngựa hoang này cũng sẽ không thể chạy trốn.
Giang Long giơ tay vỗ vỗ bờ vai của Tần Vũ.
- Dạ.
Tần Vũ thi lễ lui ra.
Đêm khuya, Giang Long gặp Hắc Y Vệ.
Hắc Y Vệ vừa nghe bắt được hơn hai nghin năm trăm con ngựa hoang, vô cùng cao hứng, vẫn mua bằng giá ba mươi lượng bạc mỗi con.
Hơn nữa còn nói bắt được ngựa hoang càng nhiều càng tốt!
Giang Long thấy Hắc Y Vệ trong mắt vui mừng, không khó gì có thể kiếm cái giá chênh lệch đơn giản như vậy.
Tuy nhiên cũng không hỏi nhiều.
- Bạc mua ngựa này có thể trì hoãn đưa chậm, tuy nhiên sáng sớm ngày mai, ngươi đưa tới cho ta mười vạn lượng bạc trước.
Dạy Hắc Y Vệ về tinh lọc muối mỏ, bạc đó Giang Long còn chưa lấy đủ đâu.
Hắc Y Vệ không do dự, lập tức lên tiếng trả lời:
- Vâng!
Gần nhất Hắc Y Vệ kinh doanh muối lậu buôn bán lời không ít bạc.
Đối với thái độ của Hắc Y Vệ, Giang Long vô cùng hài lòng, sau đó cười nói:
- Đợi bản thiếu gia cho ngươi xem ảo thuật một chút.
Dứt lời, dựa theo lúc ban ngày bước đi, biến ra chén trà băng tới.
Hắc Y Vệ trừng to mắt, trong ánh mắt tràn đầy không thể tin nổi.
- Sở dĩ cho ngươi lấy mười vạn lượng bạc lại đây, là vì ta vừa mới mua xong hai vạn cân rượu nho, ngươi nói trời mùa hè nóng bức này, nếu dùng rượu nho ướp lạnh để bán, có thể kiếm tiền hay không?
Giang Long cười ha hả đặt câu hỏi.
- Đương nhiên có thể!
Nghe được rượu nho, Hắc Y Vệ ánh mắt tỏa sáng, y đã từng được uống.
Trời mùa hẹ, thời tiết nóng bức, nếu như có thể uống ly rượu nho ướp đá, thực là hưởng thụ.
Hơn nữa y cũng biết rõ, mặc dù không cần ướp lạnh, dùng mười vạn lượng bạc mua hai vạn cân rượu nho, cũng là vô cùng có lời đấy.