- Mẫu thân, đương yên đương lành, mẫu thân bấm tay con làm gì!
Khương ma ma xuống tay rất mạnh, Trương mụ mụ bị đau miệng la hét, vô cùng không không vừa ý, vung ống tay áo, thì thấy chỗ bị bấm đã bầm tím rồi, liền quay đầu tức tối nhìn Khương ma ma, giận dữ lớn tiếng nói:
- Ra tay độc như vậy, rốt cuộc mẫu thân có phải là mẫu thân thân sinh của con không?
- Ta đánh chết ngươi cái thứ đáng thất vọng!
Khương ma ma bị tức đến ngã ngửa, từ trên ghế nhảy dựng lên, muốn xông lên dọn dẹp Trương mụ mụ.
Trương mụ mụ đâu thể để cho đánh thật, chạy vòng quanh bàn né tránh.
Trần ma ma nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, miệng thiếu chút nữa là căng tới hai mép tai.
Diêu mụ mụ thì sắc mặt bình tĩnh, chỉ là trong đôi mắt có chứa một tia cười lãnh đạm.
Người khác cũng nghĩ Trương mụ mụ vô cùng ngốc nghếch, kỳ thực nếu không, thì chỉ là bọn họ không hiểu Trương mụ mụ thôi.
Tuổi tác của Diêu mụ mụ và Trương mụ mụ gần như là cùng lớn lên, từ nhỏ đến lớn có tâm sự gì, hai người cũng thổ lộ hết với nhau.
Diêu mụ mụ thông minh, làm việc gọn gàng sạch sẽ, được Cảnh lão phu nhân yêu thích hơn.
Vì thế mới có thể trở thành bà vú của Cảnh Giang Long.
Còn Trương mụ mụ nhìn hơi ngốc, kỳ thực bản tính có chút lười nhác, không thích tranh giành mà thôi, địa vị Khương ma ma trong phủ rất cao, bà có ăn có mặc có uống có dùng, còn đi tranh giành gì nữa chứ?
Nếu như bà thật muốn thể hiện, cũng sẽ không kém hơn Diêu mụ mụ.
Tâm tính bà bình đạm, cũng là nhìn sự việc khá thoáng, Diêu mụ mụ thậm chí cảm thấy Trương mụ mụ đã đạt tới cảnh giới không tranh giành thế sự rồi.
Đương nhiên, muốn tương xứng với cảnh giới đó, còn cần phải có một thân phận nhất định mới được.
Hoặc giả làm ra được một sự nghiệp phi phàm, lại phối với tâm cảnh như thế, thì sẽ thật sự trở thành thế cái cao nhân.
Còn cái tâm cảnh như thế lại đặt trên người Trương mụ mụ…
Khương ma ma thì thường tức giận đứa con gái lười nhác, đầu óc không linh hoạt, không có tâm cơ, kỳ thực Trương mụ mụ sớm đã nhìn thấu hết rồi.
Có khi Diêu mụ mụ cũng khâm phục Trương mụ mụ lắm, ví dụ như cảnh tượng trước mắt đây.
Nhìn thì giống như Trần ma ma lấy chuyện Diêu mụ mụ làm bà vú của Giang Long ra nói, để làm Khương ma ma tức giận, rồi mang cái tức mà trút lên người Trương mụ mụ, kỳ thực những gì trước mắt đều là Trương mụ mụ cố ý giả vờ, vừa kêu gào, vừa giả bộ dạng khờ khạo.
Ai cũng muốn làm người thông minh, có được mấy người cam tâm giả làm người ngốc?
Không được một lát, Khương ma ma đã mệt đến thở không ra hơi, đuổi theo không nổi.
Trương mụ mụ tinh thần mười phần minh suốt, vẫn ở đó cúi đầu chạy quanh bàn, kết quả đụng phải tay của Khương ma ma.
Khương ma ma thấy con gái ngốc như vậy, liền lại bấm vào tay Trương mụ mụ một cái nữa.
Trương mụ mụ lại dắt cổ họng kêu to.
Diêu mụ mụ kịp lúc bước tới, tách hai mẹ con ra.
- Hừ!
Khương ma ma không cảm kích, quay đầu sang chỗ khác.
Trương mụ mụ thì âm thầm chớp chớp mắt với Diêu mụ mụ.
Khóe miệng của Diêu mụ mụ, liền cong lên, sợ bị Khương ma ma nhìn thấy, rồi hiểu lầm là bà đang xem trò cười nên vội vàng cúi đầu.
- Mẫu thân!
Trương mụ mụ rất biết xử sự, tiến lên rót ly trà ấm, kèm theo gương mặt tươi cười đưa tới trước mặt Khương ma ma.
Khương ma ma ngồi xuống thật mạnh, ngoảnh đầu qua một bên, cố tình không để ý tới.
- Mẫu thân!
Trương mụ mụ bỏ ly trà xuống, kéo tay áo Khương ma ma làm nũng.
Tuy Trương mụ mụ sắp tới tuổi trung niên rồi, nhưng Khương ma ma cũng không chịu nổi bộ dạng này của con gái, tức giận trừng mắt nhìn con gái một cái, rồi mới nhấc ly trà lên thể hiện đã nguôi giận.
Trương mụ mụ liền nở nụ cười.
Mới đầu có chút bình đạm, ôn hòa, khiến Khương ma ma sững sờ, nụ cười như thế có chút sâu xa khó hiểu.
Nhưng chớp chớp mắt, thì thấy đâu có gì sâu xa khó hiểu, chẳng qua có mang theo chút ngốc nghếch.
Cảnh lão phu nhân hôm nay nhận được bức vẽ thảo nguyên xanh mơn mởn mà Giang Long gửi về, tâm tình rất tốt, khó có được liền sai hạ nhân gọi Lâm Nhã, Khương ma ma, Trần ma ma, Diêu mụ mụ, và còn Trương mụ mụ toàn bộ tụ hợp đầy đủ, ngồi xuống cùng nhau dùng cơm tối.
Đương nhiên, chia làm hai bàn.
Cảnh lão phu nhân và Lâm Nhã một bàn.
Những người còn lại một bàn.
Tuy Cảnh lão phu nhân và hai vị ma ma tình cảm sâu đậm, nhưng Cảnh phủ rốt cuộc vẫn là trâm anh thế gia, tôn ti phải phân rõ ràng.
Không có chuyện chủ nhân và nô tỳ cùng ngồi một chiếu dùng cơm, sẽ làm hỏng hết quy củ.
Trong bữa tiệc rất yên tĩnh, chú trọng ăn uống chứ không nói chuyện.
Đến khi dùng cơm xong, thì náo nhiệt hẳn lên, Cảnh lão phu nhân lấy bức vẽ thảo nguyên xanh tốt bày ra cho mọi người cùng xem.
Khương ma ma và Trần ma ma đương nhiên khen không ngớt lời.
Làm cho Cảnh lão phu nhân càng vui hơn.
Đôi mắt Diêu mụ mụ sáng lên, rất là vui mừng, Giang Long là bà trông nom đến lớn mà.
Lâm Nhã thì có chút tự hào, Giang Long là tướng công của nàng mà!
Chỉ có Trương mụ mụ, luôn cố gắng khiến mọi người quên mất sự tồn tại của bà.
Biểu hiện của bà, tất nhiên chọc cho Khương ma ma vô cùng tức giận.
Nếu không phải Khương ma ma kéo con gái đến trước bức tranh, nói không chừng Cảnh lão phu nhân thật có thể sẽ quên mất là cũng gọi Trương mụ mụ tới.
Đối với Trương mụ mụ, tuy Cảnh lão phu nhân không yêu thích như là đối đãi với Diêu mụ mụ, nhưng cũng không thể nói là chán ghét.
Dù sao Trương mụ mụ cũng là con gái của nha hoàn hồi môn, chỉ dựa vào điểm này, Cảnh lão phu nhân cũng sẽ không bỏ rơi.
Trương mụ mụ trước giờ cũng chưa từng gây chuyện.
Không có khuyết điểm gì hết.
Hơn nữa năm đó lúc Diêu mụ mụ và Trương mụ mụ còn nhỏ, Cảnh lão phu nhân đều có bồng qua, mà còn thường xuyên chơi đùa với hai người.
Cấp thưởng cho vải vóc thức ăn.
Ngày thường có chút không để ý lắm, nhưng không có nghĩa là không quan tâm.
Bằng không thì ai đó dám gan đi ức hiếp Trương mụ mụ thử xem?
Cho dù Khương ma ma không ra mặt, Cảnh lão phu nhân cũng sẽ bắt kẻ đó gánh chịu trách nhiệm.
Ngày thường yên lành, vô sự, Cảnh lão phu nhân chưa từng nghĩ sẽ tìm Trương mụ mụ để trò chuyện.
Nhưng Trương mụ mụ nếu như bị thương, thì Cảnh lão phu nhân cũng sẽ đau lòng.
Đêm hôm đó, Cảnh phủ trước giờ yên tĩnh đã náo nhiệt rất lâu.
Rất khuya, Lâm Nhã mới về đến phòng ngủ nằm xuống.
Nhưng ở trong chăn gấm, thì lại làm sao cũng ngủ không được, trong đầu không ngừng nghĩ ngợi lung tung.
Một lúc thì nghĩ Giang Long ở huyện Linh Thông sống như thế nào, mệt hay không, khổ hay không, bệnh cũ chắc không có tái phát chứ?
Một hồi lại nghĩ Giang Long rốt cuộc đã nghĩ ra cách gì, để cứu đệ đệ?
Trong thư, Giang Long không có nói rõ, chủ yếu là sợ thư bị người khác nhìn thấy bị lộ tin tức.
Thứ hai là thời gian hoàn thành việc này e rằng hơi dài lâu, không muốn Lâm Nhã để hết tâm tư lo lắng vào việc này.
Không biết mất bao lâu thời gian, Lâm Nhã mới khép được hai mắt.
Nhưng chưa được bao lâu, lại thấy Lâm Nhã nhíu chặt hai hàng chân mày lại.
Trên gương mặt đẹp đẽ yên tĩnh, cũng hiện lên sự biến đổi các loại biểu cảm.
Trong giấc mộng, Lâm Nhã gặp được Giang Long, nhưng bên cạnh Giang Long lại có một cô gái khác, cô gái ấy bóng dáng xinh đẹp, tuy không thấy rõ tướng mạo, nhưng lại là một mỹ nhân khó tìm, nàng lớn tiếng gọi, nhưng Giang Long không ngoảnh đầu lại nhìn nàng một cái.
Tiếp theo, cảnh tượng nháy mắt là biến đổi.
Mẫu thân nắm chặt lấy cánh tay của nàng, móng tay găm vào da thịt.
- Con nhất định phải chăm sóc tốt cho ấu đệ, con nhất định phải chăm sóc tốt cho ấu đệ...
Cứ lặp lại cứ lặp lại.
Lâm Nhã không để ý cánh tay bị đau, liên tục gật đầu đồng ý.
Sau đó trong đôi mắt mẫu thân, thần thái dần dần u ám.
- Mẫu thân!
Trong lúc ngủ mơ nơi khóe mắt Lâm Nhã, chảy xuống hai hàng nước mắt.
Nhưng vào thời khắc mẫu thân sắp tắt hơi, lại đột nhiên ngồi bật dậy, bóp chặt lấy cổ Lâm Nhã, thần sắc điên cuồng, hét lớn:
- Con không có làm được, con đã hứa với mẫu thân, phải chăm sóc tốt cho đệ đệ!
- A!
Lâm Nhã bị dọa đến tỉnh giấc, ngồi bật dậy, vẻ mặt hoảng sợ.
Trên cái trán trắng nõn toàn là mồ hôi, cả hai bên tóc mai cũng thấm ướt.
Đệ đệ... Trong phút chốc, tâm can Lâm Nhã lại nhớ đến, trong lòng bất an, miệng lẩm bẩm, đệ tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!
Cùng lúc đó, Lâm Chí co rút trong căn phòng thấp bé đơn sơ cũ nát của mình, trên trán nóng lên, sắc mặt tái nhợt.
Hôm nay nó bị người ta đẩy xuống hồ trong hậu viện.
Nhưng phụ thân và kế mẫu đều không một chút quan tâm.
Thậm chí là không có sai người thay quần áo cho Lâm Chí.
Tới tối, Lâm Chí phát sốt, đến khi sốt mê man, mới có người âm thầm tìm tới, sau đó lập tức gọi đại phu đến.
Mặc dù chỉ là phát sốt thông thường, nhưng cơ thể Lâm Chí quá ốm yếu, nếu tìm không được đại phu, thì cũng giống như là đòi đi cái mạng nhỏ.
Tiễn thầy thuốc đi, hai bóng người bận rộn, bận sắc thuốc cho Lâm Chí, mà hai người này, chính là người năm ấy Giang Long phái tới.
Cho đến khi rạng sáng, Lâm Chí hạ sốt một chút, hai người mới rời đi.
Bọn họ không dám để cho những người khác trong Lâm phủ nhìn thấy, nếu không kế mẫu của Lâm Chí sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Sau khi trở về, hai người bàn bạc, viết một bức thư gửi đi.
Ngày hôm sau một bức thư, do tôi tớ của Cảnh phủ gửi đến phủ Mục Vũ Hầu.
Điệp Hương phu nhân nhận được thư, thấy là thư Giang Long gửi tới, nụ cười vui vẻ nở trên khóe miệng không thể che giấu được.
Trọng thưởng cho tôi tớ Cảnh phủ xong thì trở về phòng ngủ, vội vàng mở ra xem.
- Không trung cuồng phong gào thét, thiên binh thiên tướng từ trên trời giáng xuống, không cho phân bày, áp giải Chức Nữ liền bay lên không trung. Đang bay lên, bay lên, Chức Nữ nghe được tiếng Ngưu Lang:
- Chức Nữ, chờ ta!
Chức Nữ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngưu Lang dùng một đôi sọt, gánh hai con gái, âm thầm đuổi đến.
Dần dần, khoảng cách của bọn họ càng ngày càng gần!
Chức Nữ có thể thấy rõ hình dáng đáng yêu của các con gái, các con đều dang hai tay, lớn tiếng gọi!
- Mẫu thân!
- Mẫu thân!
Nhìn kìa, Ngưu Lang và Chức Nữ sắp tương phùng rồi.
Nhưng vào đúng lúc này, Vương Mẫu cưỡi tường vân tới, bà cười lạnh lùng nhổ cây trâm vàng trên đầu, vạch một đường ở giữa bọn họ, thoáng chốc, một dòng thiên hà cuồn cuộn sóng chảy ngang khoảng cách giữa Chức Nữ và Ngưu Lang, không có cách nào băng qua được.
Chức Nữ nhìn Ngưu Lang và các con gái ở bờ bên kia thiên hà, òa khóc đến khản cả giọng.
Ngưu Lang và con cũng khóc đến chết đi sống lại. Tiếng khóc của họ, các con từng tiếng từng tiếng gọi:
- Mẫu thân
Khắc khoải tan nát tâm can, khiến người rơi lệ, đến các tiên nữ thiên thần bên cạnh cũng cảm thấy chua xót, trong lòng không nỡ.
Vương Mẫu thấy thế nhíu mày, cuối cùng đồng ý cho Ngưu Lang và các con ở trên trời, hằng năm ngày bảy tháng bảy cho họ tương hội một lần.
Từ đó về sau, Ngưu Lang và con gái của y sống trên trời, cách một dòng thiên hà, xa xa ngóng nhìn Chức Nữ.
Ngày bảy tháng bảy Ngưu Lang Chức Nữ tương hội, vô số hỷ thước thành đàn bay về bắc cầu cho họ.
Câu chuyện chưa xem hết, Điệp Hương phu nhân đã châu lệ giàn giụa.
Lau nước mắt hết lần này đến lần khác...
Câu chuyện này, không chỉ tình yêu chân thành của Ngưu Lang và Chức Nữ đã làm động lòng nàng.
Còn có hai đứa trẻ cũng khiến Điệp Hương phu nhân nát lòng.
Mục Vũ Hầu thích nam nhân, không có chạm qua thân thể của nàng, cứ tiếp tục thế này, đã chủ định nàng sẽ cô độc suốt đời, không thể có được con của chính mình.
Một tiếng mẫu thân, đã chạm đến nơi mềm yếu nhất trong lòng Điệp Hương phu nhân.
Trước đây khi đến làm khách ở phủ đệ khác, luôn có người ôm con đến nhờ nàng bình phẩm.
Từng cảnh tượng hiện ra trước mắt!
Trẻ con đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, và vẻ mặt ngây thơ.
Còn có niềm yêu thương trên gương mặt của người thiếu phụ.
Đột nhiên, Điệp Hương phu nhân cảm thấy trong lòng rất đau!