Thần sắc Sài Thế Vinh lo lắng, tìm thấy Giang Long cũng muốn nôn ra mật vàng.
Giang Long nghe nghe, cảm thấy bất đắc dĩ.
Sài Thế Vinh không đủ tự tin, bằng không sẽ không bị người khác ức hiếp thành như vậy.
Tuy nhiên cũng tốt, có người làm khó dễ, rất là kiêu ngạo, vậy có thể chỉnh đối phương làm họ mất mặt giúp Sài Thế Vinh dựng lên uy tín.
Sắc trời chạng vạng tối, Giang Long mời Sài Thế Vinh ở tạm một đêm.
Nhưng Sài Thế Vinh rất là sốt ruột, gắng lôi kéo Giang Long chạy tới kinh thành.
- Hiền đệ thật là thoải mái, tránh ở nông trang hưởng thụ.
Sài Thế Vinh bất mãn oán giận.
Giang Long nghe Sài Thế Vinh kể xong, cũng đối với xưởng in hiểu biết tình thế và có phán đoán, không cho rằng đây là việc khó.
Cho nên không nghĩ bây giờ chạy lên kinh thành chịu tội.
Hắn kỹ thuật cưỡi ngựa không tốt, nếu cưỡi đi chậm, đến kinh thành cửa thành đã bị đóng.
Còn cưỡi ngựa nhanh, trời tối đen, Giang Long không đảm bảo kỹ thuật của mình sẽ không bị ngã từ trên ngựa xuống.
- Sài huynh không cần sốt ruột, huynh thoải mái một chút, thả lỏng tinh thần, ngày mai tiểu đệ vào kinh cùng huynh, cam đoan bãi bình những người thêu dệt chuyện này, bãi bình tất cả!