Đôi mắt linh động như nước của tiểu lang quân nhìn bà như nước suối trong veo.
Ngực Tạ lão phu nhân nảy lên hai nhịp, chuyện liên quan đến tương lai của Tạ thị, bà không thể quyết định được, phải thương lượng với trượng phu.
Thấy Tạ lão phu nhân muốn đứng dậy, Tạ Vân Sơ liền lên trước đỡ Tạ lão phu nhân đứng dậy.
Tạ lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng: “Con ở Phật đường chờ ta.”
“Vâng!” Tạ Vân Sơ cung kính đáp lại.
Đưa mắt nhìn Tạ lão phu nhân rời đi, Tạ Vân Sơ đứng trước song cửa sổ Lăng Hoa của tiểu Phật đường, nhìn hạt sương trên lá cây sơn trà trong viện có rơi xuống hay không, đôi mắt trầm tĩnh không nhìn thấy đáy.
Trong thế gia đại tộc, chỗ dựa lớn nhất của nữ tử chính là trượng phu và huynh đệ.
Nam tử dựa vào tài hoa và năng lực quyết định địa vị của gia tộc, quyết định có thể đạt được bao nhiêu tài nguyên cho gia tộc.
Nàng chưa bao giờ nợ ai, nàng cũng không muốn chiếm dụng tài nguyên của Tạ gia.
Nàng vốn nghĩ rằng, ông trời cho nàng cơ hội sống lại, nhưng nàng lại không có mối thù nào cần báo, cũng chẳng có nguyện vọng nào cần hoàn thành, chứ bình bình đạm đạm mà sống, bình bình đạm đạm mà chết đi cũng tốt.
Nhưng nàng không muốn chính mình “tầm thường”, khiến mẫu thân và trưởng tỷ mất đi chỗ dựa.
Thế nên, vì mẫu thân và trưởng tỷ, giờ đây… Lục Lang không thể tầm thường được nữa.
Nửa ngày sau.
Phòng chính Vinh Hòa viện.
Tạ lão thái gia thân mặc kim bào màu mực, khuôn mặt trang nghiêm, cùng Tạ lão phu nhân ngồi trên giường La Hán, chống khuỷu tay lên bàn, tỉ mỉ nhìn Tạ Vân Sơ đang đoan trang quỳ trên thảm ngũ phúc nhung kim tuyến.
“Biện Kinh và Vĩnh Gia cách nhau nghìn dặm, thân thể con vẫn luôn ốm yếu, chưa từng rời khỏi Vĩnh Gia, sao lại biết rõ chuyện triều chính? Những lời vừa nãy, là ai dạy con?” Giọng Tạ lão thái gia vang dội, cực kỳ uy nghiêm.
Tạ Vân Sơ dập đầu, nói: “Thưa tổ phụ, không có ai dạy Lục Lang, Lục Lang chỉ là từ chỗ quản sự hàng năm được phái về Vĩnh Gia tặng lễ của Đại bá, từ miệng các thương nhân và du khách từ Biện Kinh đến Vĩnh Gia, biết được vài chuyện thú vị và quan trọng đã xảy ra, từ những chuyện đó đoán ra được các mối quan hệ trong triều cũng không phải chuyện gì khó.”
Nhị gia ngồi bên dưới nghe thấy những lời này, tay để ở tay vịn càng dùng lực nắm mạnh hơn, hắn nhìn phụ thân của mình, ánh mắt của ông đang rơi trên người Tạ Vân Sơ, mày nhíu lại thành hình chữ Xuyên.
Tạ lão thái gia nhìn chằm chằm đứa cháu mà mình vẫn luôn không hài lòng, vuốt vuốt đầu ngón tay.
Mấy năm nay, Đại Hoàng Tử và Tam Hoàng Tử hai người tranh giành sủng ái trước mặt Hoàng đế, gây ra vô số chuyện.
Bách tính bình thường cách xa quyền lực trung tâm, cho dù nói ra cũng không gây ra họa gì, thường thích tán gẫu về chuyện của hoàng gia và quý tộc.
Nhưng từ những chuyện đó đoán ra được mối quan hệ trong triều, đối với một đứa trẻ mới mười ba tuổi mà nói, nếu đây không phải chuyện gì khó, vậy… chính là thiên phú.
“Không phải chuyện khó trong miệng cháu, quả thực không đơn giản.”
Khẩu khí Tạ lão thái gia so với vừa nãy có chút hòa nhã hơn, nhưng Tạ Vân Sơ vẫn nghe ra sự nghi ngờ trong đó.
“Đại Hoàng Tử và Tam Hoàng Tử, hai người cùng là hoàng tử, nhưng long ỷ của Đại Nghiệp chỉ có một.” Tạ Vân Sơ nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh nhìn rõ lòng người của Tạ lão thái gia, giọng nói ổn định, “Sau lưng Đại Hoàng Tử là Cao thị của Cao Quý Phi, sau lưng Tam Hoàng Tử là Tiêu thị của Hoàng Hậu, tiền đồ và vinh nhục của hai vị hoàng tử chính là tiền đồ và vinh nhục của Cao thị và Tiêu thị! Cho dù hai vị hoàng tử không tranh, Cao thị và Tiêu thị cũng sẽ thay họ tranh giành, giống như Tạ thị trên dưới dốc hết sức giúp Đại bá có được vị trí Thượng Thư, là cùng một đạo lý.”