“Nương còn chưa nói xong!” Vĩnh Ninh Bá phu nhân tiếp tục nói, “Con nói với hắn, chỉ cần hắn không làm ầm ĩ lên nữa, đồ cưới của a tỷ hắn…. ta dùng đồ cưới của ta bồi thường gấp đôi cho hắn! Nếu hắn còn tiếp tục gây sự, nhất quyết phải lưỡng bại câu thương* thì nương sẽ liều mạng với Tạ gia!”
*Lưỡng bại câu thương: Cả hai bên cùng chịu thiệt
“Liều kiểu gì?” Tô Minh Hàng hỏi.
“Con nói với Tạ Lục Lang, đến lúc đó nương sẽ tự vẫn ngay trước cửa Tạ phủ, để lại di thư chứng minh trong sạch, cứ nói… trước kia Tạ Vân Mạn từng có ý đồ muốn mưu hại ta, mặc dù nương còn sống nhưng thân thể cũng đã chịu tổn hại.”
Trần thị nói đến đây, dáng vẻ như đã nắm chắc thắng lợi, dựa vào ghế: “Vì chuyện này nên con mới ghi hận Tạ Vân Mạn, cũng là vì có hiếu… nên sau khi uống say mới đánh Tạ Vân Mạn! Nương ăn chay niệm phật bao nhiêu năm, hiện giờ vẫn còn sống… vốn muốn lưu lại một mạng cho Tạ Vân Mạn, nói Tạ Vân Mạn vụng trộm, tốt xấu gì Tạ Vân Mạn vẫn có thể sống, mưu hại mẹ chồng, dựa theo pháp luật sẽ bị định tội chết! Không ngờ Tạ gia lại ép người quá đáng! Thật sự muốn dồn chúng ta đến bước đường cùng… Vĩnh Ninh Bá phu nhân như ta không còn nữa! Tạ Vân Mạn cũng không sống nổi!”
Oắt con đã muốn đấu với bà thì bà đấu đến cùng luôn!
Tô Minh Hàng đột ngột đứng dậy: “Nương! Người nói linh tinh cái gì đấy! Nếu chỉ vì chuyện này mà lấy mạng của người , con đi chết còn hơn!”
Thấy nhi tử như vậy, ngực Trần thị thắt lại, giọng cũng nhẹ hơn…
“Đứa ngốc! Nương còn chưa ôm cháu sao có thể chết! Hôm nay Tạ Lục Lang dám tới Vĩnh Ninh Bá phủ chúng ta làm loạn, chắc chắn là do người Tạ gia ở phía sau xúi giục! Loại chuyện gõ cửa từng nhà đòi đồ cưới như này, e rằng cũng là kế hoạch của Tạ gia… cố ý muốn làm lớn chuyện này lên!”
“Còn Tạ Lục Lang… chẳng qua là nghe trưởng bối dặn dò, là con rối bị đẩy ra ngoài mà thôi, mấy lý do thoái thác kia nhất định cũng là do Tạ gia dạy từ trước! Lúc này bên cạnh nó không có ai chỉ bảo nâng đỡ, chỉ là một thằng nhóc mười ba tuổi, con đi dọa nó một chút, nó đã sợ vỡ mật rồi!”
Tô Minh Hàng nhớ đến lúc Tạ Vân Mạn mới gả cho hắn, lúc nó bọn họ cũng coi như ân ái, hắn từng nghe Tạ Vân Mạn nói…
Bào đệ Tạ Vân Sơ của nàng ta là một đứa trẻ hướng nội, gan lại nhỏ, thế nên bình thường đều không ra ngoài nô đùa với mấy huynh đệ trong tộc, nhưng lại rất thân với nàng ta, nàng ta vừa mới gả đi, ngày nào cũng lo lắng cho đệ đệ.
Trần thị nhớ đến ánh mắt căm hận của Tạ Vân Sơ nhìn nhi tử, tiếp tục nói: “Ta thấy Tạ Lục Lang và Tạ Vân Mạn quả thực là tỷ đệ tình thâm, ta đoán nó không dám lấy mạng của tỷ tỷ nó để sống chết với ta đâu!”
Trần thị nhìn Tô Minh Hàng: “Con phải nhớ… lúc nói chuyện với Tạ Lục Lang, nhất định phải để ý xung quanh, đừng để bất kỳ ai nghe thấy hai người nói chuyện! Nếu không thà rằng không nói! Hiểu chưa?”
Trong lòng Tô Minh Hàng đã có chủ kiến, gật đầu: “Vâng! Con hiểu rồi!”
…
Lúc Tạ Vân Sơ từ phủ Ngự sử đi ra, những người vốn đã tản đi lại quay lại tiếp tục xem trò hay, đoán chừng sau khi Tạ Vân Sơ ra khỏi phủ Ngưu Ngự sử, vẫn tiếp tục đi đòi đồ cưới.
Bọn họ đều đang đoán già đoán non, liệu có thật là Tạ Lục Lang không thèm quan tâm, cố ý làm loạn đến cùng không.