Ngược lại, Tạ lão thái gia lại xua tay, tỏ ý hai người đừng tranh luận nữa: “Chỉ cần Tạ thị tiếng xa hơn, cho dù lấy tính mạng và thanh danh của lão phu, lão phu cũng tình nguyện.”
Cuối cùng, Tạ lão thái gia được đưa vào phủ,Tạ phủ vội vàng đưa bái thiếp mời thái y quen thân.
Lễ Bộ Thị Lang Tạ Cẩn Nguyên nghe tin, vội xin nghỉ quay về nhà.
Đích nữ của Tạ lão thái gia, cô mẫu của Tạ Vân Sơ – Tạ Cẩn Hoa, cũng chạy vội đến phủ Thị lang.
Tô Minh Hàng đang trực, nghe tin Tạ lão thái gia và nhạc phụ đến, còn tạo ra động tĩnh lớn như vậy, trong lòng kỳ thực có chút sợ hãi.
Hắn vội hỏi người hầu tới báo tin: “Phụ thân ta đâu? Có phải cũng cùng quay về không?”
“Dạ không!” người hầu lắc đầu, “Phu nhân nói, tính ngày đến Vĩnh Gia, có lẽ Bá gia đã bỏ lỡ Tạ lão rồi.”
Tô Minh Hàng nghe vậy, càng hoảng sợ hơn.
Lần này hắn suýt chút nữa đã đánh chết Tạ Vân Mạn, thực sự là do tức đến hận.
Hắn chưa từng thấy nữ nhân nào làm liên lụy đến tiền đồ của tướng công mình như thế, lại nghĩ ở kinh thành không có ai nâng đỡ Tạ Vân Mạn, lúc đó như mất trí, thật sự muốn đánh chết Tạ Vân Mạn.
Nhưng sau khi tỉnh rượu, hắn cũng bị dọa sợ.
Sau đó, gian nô Lưu ma ma bên cạnh Tạ Vân Mạn cả gan làm loạn, lén lút đưa Tạ Vân Mạn rời phủ về Vĩnh Gia.
Vốn dĩ hắn muốn đích thân đến Tạ phủ ở Vĩnh Gia thỉnh tội, đón người về, nhưng lại sợ đi Vĩnh Gia thì sẽ chịu uất ức.
Tạ thị mặc dù sa sút, nhưng rốt cuộc cũng từng là sĩ tộc, Tô Minh hàng đi dễ bị bắt nạt không nói, lại chứng tỏ không nghiêm túc, phụ thân hắn mới đích thân đi Vĩnh Gia một chuyến.
Không ngờ, ngươi có thể chống lưng cho mình là phụ thân còn chưa quay về, Tạ lão thái gia và nhạc phụ đã đến Biện Kinh trước một bước, còn nói muốn hòa ly.
Đây là muốn chống lưng cho Tạ Vân Mạn à!
“Đại Lang đừng dây dưa nữa, phu nhân nói muốn người xin nghỉ hồi phủ, mang hậu lễ đi Tạ phủ, mặt mũi Vĩnh Ninh Bá phủ chúng ta tuyệt đối không thể để người khác soi mói! Tạ lão là học giả… nếu làm ầm ĩ chuyện này lên, bị đám ăn no rửng mỡ kia biết, không có lợi cho Vĩnh Ninh Bá phủ!”
“Được, được!” Tô Minh Hàng vội gật đầu.
Không lâu sau, sau khi Tô Minh Hàng xin nghỉ thì vội mang hậu lễ đến trước cửa Tạ phủ.
Nhưng Tạ phủ lại chậm chạp không cho Tô Minh Hàng vào cửa.
Ngược lại những quan viên và học sinh xuất thân từ thư viện Vân Sơn ở kinh thành, còn cả những người từng nhận ân huệ của Tạ lão, đến nhà đưa bái thiếp đều được cung kính mời vào.
Tô Minh Hàng bị những văn nhân và quan viên ra ra vào vào Tạ phủ đánh giá, cảm thấy ngượng ngùng.
Hắn năm lần bảy lượt dặn dò người hầu bên cạnh đi hỏi người gác cổng Tạ phủ sao vẫn chưa mời hắn vào, người gác cổng chỉ nói đã vào hỏi nhưng không có tin tức gì.
Chuyện này, Tạ gia cố ý làm ầm ĩ lên, mới qua buổi trưa đã đóng cửa từ chối tiếp khách.
Tạ Minh Hàng đợi ngoài cửa Tạ phủ hơn một canh giờ, đành ảo não quay về.
Chạng vạng, tin tức học giả Tạ lão thái gia bệnh nặng vào kinh, gặp học sinh xong liền đóng cửa không gặp tôn tế* đã lan truyền khắp kinh thành.
Tạ phủ cố ý đóng cửa, không để lộ tiếng gió nào.
Ngược lại là những thuyền phu từ thuyền đội của Tạ thị, trong lúc ăn uống ở phố xá náo nhiệt cạnh bến tàu, không nhịn được mà thay Tạ gia bênh vực…