Nguyên Bảo thắp đèn trong sương phòng lên, đặt thiện thực* lên bàn nhỏ, nói: “Lục Lang ngủ mãi không dậy, lão thái gia còn đặc biệt phái đại phu qua xem, biết được Lục Lang chỉ đang ngủ, lão thái gia mới yên tâm! Dặn dò trù nương làm thiện thực tiêu hóa tốt, đợi Lục Lang tỉnh thì ăn một chút rồi mới uống thuốc!”
Trên bàn ăn nhỏ có mấy đĩa thức ăn thanh đạm, cháo tổ yến nấm tuyết nhừ, vào miệng liền tan. Nguyên Bảo thấy Tạ Vân Sơ không như hắn đoán, vì được lão thái gia ưu ái mà thụ sủng nhược kinh
Hắn muốn giúp tâm trạng Tạ Vân Sơ tốt lên, lại nói: “Phía trước là bến sông, lão thái gia còn nói… Lục Lang tỉnh nếu muốn lên bờ thì cho thuyền dừng ở bến sông phía trước!”
“Tổ phụ vội đi Biện Kinh, không nên chậm trễ vì ta.”
Nàng ăn được nửa bát liền đặt đũa ngà xuống, để Nguyên Bảo đem đi. Tạ Vân Sơ ngồi bên cửa sổ, nhìn mặt sông rộng rãi, sương mù dày đặc, xuất thần. Kiếp trước, nàng từng nghe qua về kênh đào Kinh Hàng. Hắn nói… phía trên con kênh, bình minh hoàng hôn đều là cảnh đẹp như tranh. Bình minh cùng tiếng trăm chim hót líu lo, trong tiếng nước chảy róc rách, sương mù bao phủ núi rừng, ánh sáng màu vàng từ phía đông. Hoàng hôn cùng với tiếng vượn hú, tiếng mái chèo bì bõm, những ngọn núi phía xa, ánh sáng màu tím từ phía tây. Hắn nói, đợi đến tháng ba năm sau sẽ đưa nàng dạo chơi con kênh, nhưng nàng lại chết vào tháng hai. Nghĩ đến Kỷ Kinh Từ, Tạ Vân Sơ rơm rớm nước mắt, nàng miễn cưỡng ổn định lại hơi thở dồn dập, lấy sổ sách của Tô Minh Hàng ra, bình tĩnh tính toán những chuyện xảy ra sau khi vào Biện Kinh. Vân Sơ của kiếp trước đã chết rồi, mọi thứ đều đã tiêu tan thành mây khói. Kiếp này nàng là Tạ Lục Lang, ra sức bảo vệ trưởng tỷ và mẫu thân. Sương mù che phủ mặt sông… Một chiếc thuyền phía đuôi có treo chiếc đèn lồng da cừu, bên trên viết chữ ‘Kỷ’, lẻ loi một mình, khoan thai đi trong làn sương mù, bị thuyền đội của Tạ gia thanh thế to lớn nối đuôi nhau vượt qua. Dưới đèn lồng da cừu lấp lánh, có một nam tử bạch y mũ ngọc, cao quý tao nhã. Hắn như đang ở trên đỉnh núi mây mờ, bạch y bay bay, tách biệt với dị giới, lạnh lùng như tiên nhân trong cổ họa, vẻ mặt yên tĩnh. Bảy ngày liên tiếp, Tạ Vân Sơ đều ở trong sương phòng, chưa từng ra ngoài. Đêm đến, Tạ lão thái gia tắm gội xong, ngồi trên giường nhỏ, hỏi Ngụy quản gia: “Sắp đến Biện Kinh rồi, Lục Lang và đám Ngũ Lang vẫn chưa nói chuyện với nhau?” Ngụy quản sự bóp chân cho Tạ lão thái gia, cười nói: “Lão thái gia cũng biết, tính tình Lục Lang luôn trầm ổn, từ khi lên thuyền, chưa từng ra khỏi cửa, mấy vị tiểu lang quân không gặp được, tất nhiên là không có cơ hội nói chuyện.”
Tạ lão thái gia thở dài một hơi, trong mắt có chút rầu rĩ: “Với trí thông minh của Lục Lang, không thể không nhìn ra lão phu hy vọng chúng thân cận với nhau hơn! Ta thấy… lần này nếu không phải vì thay trưởng tỷ nó ra mặt, Lục Lang cũng sẽ không mạo hiểm mà bộc lộ tài năng.”
“Đây là chuyện tốt, chứng minh Lục Lang giữ được bình tĩnh! Trong xã hội này… người có tài nhiều, người thích khoe khoang cũng nhiều, nhưng người có thể giữ được bình tĩnh thì ít, Việt Vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật mới phục được quốc, Lục Lang mười ba tuổi có được tính tình như vậy, quả thực khó mà có được!”
Ngụy quản gia hiểu tâm tư của Tạ lão thái gia, đương nhiên cũng sẽ nói những lời dễ nghe, “Thứ mà lão thái gia nên lo lắng là thân thể của Lục Lang!”