Tạ Vân Sơ bảo trưởng tỷ sao chép sổ sách chính là dùng vào lúc này.
Nàng ngẩng đầu, thẳng lưng nhìn Tạ lão thái gia, mở lời: “Tô Minh Hàng trộm của hồi môn của trưởng tỷ đi biếu không phải ngày một ngày hai, hắn giữ sổ sách, trưởng tỷ đang sao chép lại một bản, lát nữa có thể đưa đến Vinh Hòa viện.”
Tạ lão thái gia nhìn Tạ lão phu nhân, rõ ràng ông đã hạ lệnh không cho Lục Lang gặp Vân Mạn.
Thôi vậy.
Đôi mắt Tạ Vân Sơ hiện lên sự sắc sảo: “Là bào đệ* của trưởng tỷ, tiểu tử mao đầu* không biết nặng nhẹ, chính vì lúc thiếu niên không biết nhẫn nại, muốn đến nhà các vị đại nhân mà Tô gia cố ý dùng của hồi môn của trưởng tỷ lấy lòng, cả phủ Ngự Sử nữa, cuối cùng làm chuyện này ầm ĩ lớn lên…”
*Bào đệ: em trai cùng một mẹ sinh ra
*Tiểu tử mao đầu là mấy đứa tóc để chỏm như trạng tí ấy
Điều nàng muốn không chỉ là để trưởng tỷ hòa ly, tên súc sinh Tô Minh Hàng dám ra tay tàn nhẫn với trưởng tỷ, vậy thì phải dám gánh vác hậu quả.
Lần này, không khiến Tô gia Vĩnh Ninh Bá phủ tiêu diệt triệt để, nàng quyết không dừng tay.
Hơn nữa, nàng bắt buộc phải đến Biện Kinh thay trưởng tỷ lấy được thư hòa ly với có thể yên tâm, nếu không nàng ở Vĩnh Gia xa xôi, lỡ như có gì đó thay đổi, nàng không với tới được, trưởng tỷ không thể thoát khỏi Tô gia.
Tạ lão phu nhân hỏi: “Con gặp trưởng tỷ của con rồi?”
Đầu gối Tạ Vân Sơ chuyển hướng sang phía Tạ lão phu nhân, mở miệng nói: “Chưa từng, chỉ là hôm qua lúc trưởng tỷ hồi phủ, tổ mẫu đột nhiên bảo Khổng ma ma đưa Lục Lang đến Vinh Hòa viện, Lục Lang liền biết tổ mẫu không muốn cho con gặp trưởng tỷ, trước khi xử lý Thúy Chi thì cho tiểu tư đi tìm người bên cạnh trưởng tỷ hỏi thăm tình hình.”
Vừa dứt lời, Khổng ma ma từ vách ngăn bên ngoài đi vào, hành lễ: “Lão thái gia, lão phu nhân, Lưu ma ma bên cạnh Đại tiểu thư nói, Đại tiểu thư phái bà ta đến đưa sổ sách ghi của hồi môn của tiểu thư bị Tô Minh Hàng lấy đi biếu quà.”
Tạ lão phu nhân quay đầu nhìn Tạ lão thái gia, chỉ thấy Tạ lão thái gia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tạ Vân Sơ, mở lời: “Đem qua đây…”
Khổng ma ma bước nhanh lách qua bình phong, bước tới trước, đặt sổ sách lên bàn nhỏ của Tạ lão thái gia rồi lui ra ngoài.
Đôi mắt Tạ lão thái gia lướt qua sổ sách mà Tạ Vân Mạn sao chép, không gấp gáp mở ra.
Ông nhìn Tạ Vân Sơ nói: “Nhưng…. nếu thật sự để một mình con đến đòi lại của hồi môn của trưởng tỷ con, thì chẳng phải Tạ gia chúng ta sẽ đắc tội những quan viên mà Tô Minh Hàng đã từng tặng lễ sao? Tô Minh Hàng có thể tặng lễ… chức quan đều không thấp.”
“Đúng như tổ phụ nói, thế nên… sau khi làm lớn chuyện, Đại bá là Lễ Bộ Thị Lang sẽ thay Lục Lang thu dọn cục diện rối rắm này, đưa lên hậu lễ, đến từng nhà bồi tội với các vị đại nhân, để những món đồ mà con muốn được trả lại nguyên vẹn, kể khổ với họ, tình đồng liêu sẽ như thế nào?”
Nàng nhìn lão thái gia: “Của hồi môn của trưởng tỷ vốn là đồ của Tạ gia chúng ta, lại bị Tô Minh Hàng lấy đi tạo quan hệ với người khác, con làm lớn như vậy là để người ta biết, người có quan hệ tốt với họ là Tạ gia, còn đắc tội họ là Tô gia! Cùng lắm… danh tiếng của con tệ, nhưng có thể giúp Đại bá kéo gần quan hệ với đồng liêu, cũng coi như có lợi!”