Trong lúc hoảng hốt nghe được tên của mình, hay là từ trong miệng Triệu Trọng Sơn nói ra, Chu Mạch run rẩy nâng đầu lên, lại thật thấy Triệu Trọng Sơn đứng ở trước mắt.
Chu Mạch nghĩ mình cố ý đóng cửa tốt mới thả tâm to gan uống rượu, xem ra là mình uống thật nhiều, ban ngày suy nghĩ nhiều, đêm liền nằm mộng, hôm nay còn chưa đi ngủ đã gặp được người ban ngày nhớ nhung, hơn nữa ảo giác cũng xuất hiện.
Mặc dù chỉ là ảo giác, Chu Mạch vẫn nhịn không được chất vấn: "Trọng Sơn, làm sao chàng còn chưa tới tìm ta, chàng không cần ta sao?"
"Nàng nào biết ta không tìm nàng, từ chiều hôm qua ta tìm đến bây giờ, nàng nói đi là đi luôn, nửa đầu mối cũng không có, ta đi nơi nào mới có thể tìm được nàng?" Đáp lại Chu Mạch chính là sự chất vấn của Triệu Trọng Sơn.
"Ta còn đi nói cho Vương Nhất Đao nữa, để cho hắn nói với chàng ta ở nơi này, nhưng chàng còn chưa tới tìm ta!" Ý thức của Chu Mạch đã sớm tan rã, nhưng trong miệng không ngừng phát tiết tâm tình bất mãn, âm thanh bởi vì say rượu không có chút khí thế nào, nghe càng giống như là nũng nịu.
"Ta đây hai ngày cũng không có gặp qua Vương đại gia, ở nơi đó biết nàng để lại tin tức cho hắn, không phải vội vã rời nhà tìm nàng sao." Triệu Trọng Sơn lại mở miệng, tiến lên vịn con mèo nhỏ đang say.
"Ta cũng vậy không muốn rời đi, nhưng chàng không lưu ta...ta ra khỏi nhà nhưng đi chậm. . . . . . Ách. . . . . ." Chu Mạch vùi đầu ở trong ngực hắn oán giận nói, một bộ dạng say rượu sau đó nói tiếp: "Chàng...chàng có phải đi tìm hồ ly tinh kia rồi hay không?"
Lúc chất vấn tay nhỏ bé của Chu Mạch còn đâm lồng ngực Triệu Trọng Sơn, nhưng mà mùa đông mặc áo bông, cộng thêm Chu Mạch đã say ngón tay cũng duỗi không thẳng, đâm mấy cái cũng cảm giác mềm nhũn, chỉ miễn cưỡng giơ tay lên đi đâm cằm hắn đã mọc chút râu ria, nói là đâm, đụng vào thì thích hợp hơn chút, bởi vì tay đã không có sức lực rồi.
"Nào có hồ ly tinh, nàng nói bừa!" Triệu Trọng Sơn vô ý vuốt ve tay không đàng hoàng của nàng, nhưng mà vẫn cau mày nói với nàng.
"Không có hồ ly tinh, không có hồ ly tinh chàng... chàng còn chưa tới tìm ta? Ta chờ chàng chờ. . . . . . Chờ đến nỗi trái tim tan nát rồi." Thậm chí Chu Mạch có chút thút thít.
Triệu Trọng Sơn thấy thế chợt cảm thấy luống cuống, từ khi hắn trở lại đây là lần đầu tiên thấy Chu Mạch khóc, chung sống mấy tháng này tới nay, Chu Mạch để lại cho hắn ấn tượng hoặc là lẳng lặng ngồi ở dưới mái hiên nhã nhặn lịch sự thêu hoa, hoặc là cùng hàng xóm nói chuyện trời đất nhẹ nhõm thanh thản, hay là trên mặt thỏa mãn cười, còn có mỗi lần sau khi thân mật sẽ thẹn thùng, mà nàng khóc, Triệu Trọng Sơn hẳn là lần đầu tiên thấy.
Lúc này Chu Mạch để cho hắn nhớ lại Chu Mạch trước khi hắn nhập ngũ mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, ngày hôm qua mới vừa biết được Chu Mạch này mượn xác hoàn hồn, mình sợ ngây người, đợi suy nghĩ hiểu rõ chạy đuổi theo, đã không thấy bóng dáng của nàng.
Từ buổi chiều hôm qua ngả bài đến bây giờ một đoạn thời gian dài như vậy, Triệu Trọng Sơn vừa tìm Chu Mạch vừa suy tư.
Hắn đầu tiên nghĩ đến chính là lòng chua xót nhớ lại Chu Mạch trước khi hắn nhập ngũ, khi đó nàng luôn tay chân luống cuống, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, ở trong nhà này mình đối với nàng không coi trọng, mà mẫu thân và chị dâu càng thêm cả ngày khi dễ nàng, hắn biết rõ như vậy lại vẫn thờ ơ, nói cho cùng nếu quả thật theo như lời Chu Mạch bây giờ, thê tử trước kia đã hương tiêu ngọc vẫn, tất cả đều là lỗi của mình, trong lòng hắn đã đem mình hận trăm ngàn lần.
Mà đã bỏ lỡ mất, để lại đau lòng, vậy mà bây giờ người trước mặt, lẽ ra nàng chiếm thân thể thê tử, hắn nên hận, nhưng lại không có.
Nghĩ đến mấy tháng chung đụng, Chu Mạch mang cho hắn phần nhiều là vui mừng, bất luận là nàng lo liệu việc nhà cũng thật chỉnh tề, hay là thật yêu Đông Nhi, còn có sinh sống cùng mình, mấy tháng này khiến cho hắn cảm thấy giống như tiên cảnh, không có bận tâm chém giết trên chiến trường, không có chị em dâu tranh đấu gay gắt, chỉ có an tĩnh hòa thuận, trong lòng chỉ còn lại an bình, đối với những ngày này, mình là vui mừng, cũng chính là tha thiết ước mơ muốn trôi qua ngày tháng như vậy.
Mà nữ nhân mang đến cuộc sống kia cho loại người như hắn, ném cho hắn một đạo sấm sét liền rời đi, hắn không dám tưởng tượng sau này không có Chu Mạch thì làm thế nào sống qua ngày, càng không cách nào tưởng tượng cùng Chu Mạch thân mật sau đó còn có thể tiếp nhận những nữ nhân khác.
Hắn chỉ còn dư lại đối với Chu Mạch trước đó là đau lòng cùng tự trách, mà đối với Chu Mạch trước mắt này, hắn không có nửa điểm oán khí, hôm qua hắn không lập tức đuổi theo nàng, cũng là bởi vì đắm chìm trong hối hận cùng tự trách thật sâu, nhưng là lập tức phản ứng kịp cuộc sống sau này của mình và Đông Nhi không thể không có nàng thì liền ngựa không ngừng vó bắt đầu tìm kiếm.
Thấy tiểu nữ nhân trước mắt khóc thảm thiết, Triệu Trọng Sơn chỉ thở dài một cái, nhẹ nhàng bế nàng vào bên trong nhà rồi đặt nàng lên trên giường, mình cũng ôm sát nàng, vừa vỗ nhẹ lưng của nàng vừa an ủi nàng nói: "Là lỗi của ta, không mau mau đến tìm nàng...nàng không nên tức giận, bây giờ ta ở đây rồi, muốn đánh tùy nàng, đừng khóc nữa ."
Nhưng Triệu Trọng Sơn chờ cả ngày sau khi Chu Mạch quyền đấm cước đá, hôm đó Chu Mạch đánh người Hồ gia đau mặc dù hắn không phải hết sức tỉnh táo, nhưng biết bản lĩnh của nàng cho dù đặt ở trong quân đội cũng là tài nghệ bậc trung, nếu mình và nàng xảy ra tranh chấp động thủ, không biết ai sẽ rơi vào thế hạ phong.
Nhưng chờ cả ngày cũng không có đợi được quả đấm của Chu Mạch, Triệu Trọng Sơn cúi đầu xem xét, thì ra nàng đã bò tới đầu vai hắn ngủ thiếp đi.
Cởi áo ngoài của mình và nàng ra, Triệu Trọng Sơn ôm nàng lên giường ngủ, trong lòng biết sáng sớm ngày mai chờ Chu Mạch tỉnh lại nhất định sẽ so đo. Cẩn thận suy nghĩ khoảng thời gian này chung đụng, Triệu Trọng Sơn biết rõ Chu Mạch không phải là người dễ dàng thỏa hiệp, hoàn toàn không giống như vẻ nàng dâu nhỏ mà nàng hay thể hiện.
Sáng ngày thứ hai sau khi Chu Mạch tỉnh lại cảm thấy tối qua mơ giấc mộng thật dài, nằm mơ thấy Triệu Trọng Sơn tìm mình, mình còn phát chút bực tức, mà cái tay cường tráng vẫn đang ôm ngang hông mình, chân thật đã xảy ra.
Nàng cọ người một cái, tay cũng đánh rớt bàn tay phủ trên thân mình.
"Triệu Trọng Sơn, chàng là đồ lưu manh, đêm hôm khuya khoắc, tự xông vào nhà dân, cưỡng đoạt dân nữ. Chàng có biết xấu hổ hay không hả?" Chu Mạch vỗ khuôn mặt nam nhân vẫn còn ngủ say, lời chất vấn không chờ hắn tỉnh đã bắn tới, quả đấm cũng đánh lên người hắn.
"Ưmh. . . . . ." Che ngực bị Chu Mạch đánh đau, Triệu Trọng Sơn từ từ mở mắt ra lập tức tỉnh táo lại, đưa tay cầm tay Chu Mạch.
"Tiểu Mạch, nàng là thê tử ta, tại sao lại nói cưỡng đoạt dân nữ?" Triệu Trọng Sơn nghiêm chỉnh nói.
"Không phải chàng không cần ta nữa sao? Hai chúng ta ngày hôm trước đã ân đoạn nghĩa tuyệt, hưu thư, thư hòa ly chàng tùy tiện đưa cho ta là được." Chu Mạch trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn, chợt nhớ tới những lời này có phải tối ngày hôm qua lúc mình say rượu đã nói hay không.
"Hôm đó ta chỉ là bị lời nàng nói hù dọa, sau đó đi tìm nàng, nhưng nàng cũng không để lại nửa điểm tin tức, ta đi Chu gia tìm, nàng không có ở đấy liền trở về thôn tìm kiếm, sáng hôm qua mới nhớ tới nên đến trấn trên tìm nàng."
Vừa nghe nói hắn đến nhà mẹ mình, Chu Mạch quên trách hắn, vội vàng hỏi: "Chàng chưa báo cho mẹ ta những lời ta nói chứ?"
"Không có, ta thấy nàng không ở đó thì đi về”. Triệu Trọng Sơn giải thích.
Nghe hắn nói như vậy, Chu Mạch yên tâm, nàng không đành lòng đả kích cô nhi quả mẫu, đối tốt với mình như khuê nữ, nếu biết chân tướng sự tình, còn không ngất đi. Mà từ lâu Chu Mạch đã coi bọn họ như mẹ ruột của mình, đệ đệ ruột để chăm sóc rồi.
Chu Mạch không để ý tới Triệu Trọng Sơn, đứng dậy mặc quần áo xuống giường, vẫn không quên nhắc nhở hắn một câu, lão nhân gia chàng cũng mau về đi, đừng để Đông Nhi ở nhà chờ một mình, hưu thư hay thư hòa ly tự chàng xem đi, cái nào ta cũng có thể tiếp nhận.
Thật ra thì không phải Chu Mạch cố ý làm bộ làm tịch, nàng cảm thấy mình nếu còn dễ dàng như vậy, như vậy cuộc sống sau này chỉ có thể nghe lời nam nhân, mặc dù nàng không trông cậy vào cuộc sống vượt qua nam quyền, nhưng nhất định là nam nữ ngang hàng.
Ra khỏi cửa phòng, chỉ thấy Tiểu Chung đã ở trong sân chờ nàng rồi, đang kỳ quái tại sao sáng sớm người đã tới đây, chẳng lẽ có chuyện gì gấp.
Nghĩ như vậy cũng không đi rửa mặt, vội vàng tiến lên hỏi hắn chuyện gì, đi vào mới phát hiện trên mặt Tiểu Chung thậm chí có máu ứ đọng, hỏi hắn thật ra va chạm chỗ nào?
Tiểu Chung nói quanh co, Chu Mạch thấy thế biết hắn có mấy lời không tiện cho người khác nghe, mà lúc này Ngô đại gia cũng ở trong sân nhặt mấy cục đá và hạt vừng, kéo hắn đến phòng bên cạnh.
"Chị dâu, Tào chưởng quỹ để cho ta tới đây, vô luận như thế nào tẩu cũng phải bớt chút thời gian đi xem tiệm mới, tiệm mới khai trương của chúng ta." Lúc Tiểu Chung nói những lời này thái độ không còn chần chừ, mà là mặt ước mơ, đối với tương lai ước mơ thật tốt, thấy Chu Mạch gật đầu đồng ý, lại không nhịn được nói: "Chị dâu, ta bị điều đến tiệm mới rồi, không làm bồi bàn được rồi, làm tiên sinh tính sổ sách. Chưởng quỹ nói rồi, chờ ta quen thuộc, liền đem điếm cũ, toàn bộ khách sạn Phúc Lâm giao cho ta xử lý." Nói xong khóe mắt đuôi mày tất cả đều là vui vẻ.
Chu Mạch nghe, vội vàng cười chúc mừng hắn, vẫn cảm thấy Tiểu Chung là một người thông minh lanh lợi, cũng biết nhìn mặt mà nói chuyện, còn nhận biết chút chữ, làm bồi bàn thật uổng cho hắn.
Sau đó nghiêm túc hỏi thương thế trên mặt hắn là chuyện gì xảy ra, không phải là khách sạn Phúc Lâm buôn bán tốt lắm sao, thế nào lại bị đánh?
"Chị dâu, ngày hôm trước tẩu với đại ca có chút náo loạn không thông suốt, làm hắn còn chưa biết chỗ tẩu ở, tối hôm qua ta đã cởi quần áo đi ngủ, phu quân nhà tẩu không biết làm sao tìm được chỗ ta ngủ, dựng ta từ trong chăn dậy hỏi ta tung tích của tẩu." Tiểu Chung làm bộ đáng thương oán trách.
"Dĩ nhiên ta là phải giúp tẩu, biết tẩu chưa nói cho đại ca chỗ mình ở, chính là không muốn để hắn đến tìm tẩu, nhất định là hắn làm chuyện gì để cho tẩu tức giận, tẩu phải trừng phạt hắn. Vì vậy đã nói không biết, nhưng đại ca không tin, lại bắt ta chỉ mặc áo lót đi ra ngoài, ngày đông lạnh ta đâu chịu được, không chỉ có như thế, hắn còn đánh ta, tẩu xem mặt mũi này bị thương là do hắn. Ta liền nói tẩu ở đây, nghĩ đến đại ca cũng đã tìm được." Vẻ mặt Tiểu Chung bi thống mà nói, có xen lẫn cảm thấy thật xin lỗi Chu Mạch.
Chu Mạch nghe xong gật đầu một cái, nàng vội vàng nhận lỗi với Tiểu Chung, nói sau đó để cho đại ca ngươi cũng tới xin lỗi ngươi, là hắn lỗ mãng rồi. Trong nội tâm hiểu rõ ràng thảo nào tối hôm qua hắn mới tìm tới, nghĩ đến là không lấy được lời nhắn từ Vương Nhất Đao, nhưng cũng không nghĩ đến hắn vì tìm mình, thế nhưng đi làm chuyện như vậy, ngược lại không giống tác phong thường ngày của hắn.