Bởi vì đầu hôm có nhiều tâm sự nên rất khuya Chu Mạch mới chợp mắt được, sáng sớm hôm sau dậy muộn, nàng mới ra khỏi phòng liền nhìn thấy đại tẩu ở trong sân đang có hình dạng như bình trà, bỗng nàng ta nhìn thấy Chu Mạch bước ra khỏi phòng, liền cất giọng chanh chua cùng châm chọc khiêu khích: "Ui cha, đệ muội thức thật sớm đấy, mặt trời lên đến mông mới chịu dậy, đừng quên từ hôm nay muội phải nấu cơm, ngủ đến mặt trời lên cao người ngoài không biết còn cho rằng muội là công thần của Triệu gia cơ đấy." Nói xong ở trước mặt Chu Mạch ưỡn bụng đi một vòng, ngẩng cao đầu cất bước về phòng của mình.
Chu Mạch nhìn thấy như vậy không khỏi nở nụ cười, đại tẩu này của nàng quả là cực phẩm tiếu lâm. Không muốn cùng nàng ta cãi cọ, Chu Mạch vội vàng rửa mặt, dùng bàn chải làm từ lông heo nàng mua ở trên chợ đánh răng với chút muối. Sau đó nàng tiến vào phòng bếp, vừa thấy bà bà đang nhóm lửa, nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng, vội vàng giành lấy, Tôn Thị cũng không nhượng bộ, cũng không trách mắng nàng dậy muộn, chỉ nói một câu về sau đừng dậy muộn liền vỗ vỗ mông rời khỏi phòng bếp.
Rất nhanh nàng đã chuẩn bị xong điểm tâm, cũng chỉ có cháo ngô nấu với mấy củ khoai, bà bà bảo Hứa thị đem điểm tâm đến trước giường của Lí thị, nói nàng ta cần nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, ít nhất nửa tháng này không được bước xuống giường. Chu Mạch nghe xong mắt trợn trắng, nhớ đến vừa rồi lúc Lí thị ra sức châm chọc nàng rõ ràng thân thể tốt vô cùng, sao bây giờ lại cần nằm ở trên giường tịnh dưỡng. Nhưng nàng biết giờ phút này nàng không thể nói nửa câu Lí thị không tốt, không chừng ở trong mắt của bà bà Tôn Thị lúc này Lí thị không chỉ là bánh trái thơm ngon, mà còn là bồ tát sống toàn thân phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, nàng vẫn nên an phận húp cháo thì hơn.
Ăn xong điểm tâm, lão đại cùng lão tam đi ra ruộng làm cỏ, bón phân, cha chồng thì mang theo cái ghế nhỏ đi ra ngoài đánh bài, mẹ chồng cùng tiểu cô thì thương lượng nên thêu bức tranh nào dùng cho ngày xuất giá, Hứa thị thì đang tập đi cho Triệu Băng, vì thế Chu Mạch liền dẫn Đông Nhi đi đến chân núi cắt cỏ cho heo, nàng sở dĩ mang Đông Nhi đi theo là vì con bé không biết cỏ nào là dành cho heo, con bé chỉ biết cái gọi là ngũ cốc nhưng lại không phân biệt được chúng cùng với một vài hoa cỏ thường thấy mà thôi. Triệu Tiểu Thúy thấy mẹ con nàng muốn đi ra ngoài liền lén lút đi theo, con bé đuổi kịp theo Chu Mạch liền dặn dò: "Nhị thẩm, thẩm đừng nói cho nương của con biết con đi cắt cỏ với thẩm nha, nếu không tối đến sau lưng các người nương sẽ đánh con. Nương nói về sau nếu thẩm muốn đi ra ngoài loanh quanh tản bộ sẽ cho con đi theo, còn cái khác thì không cho đi."
Chu Mạch nghe xong chỉ có hai chữ ‘im lặng’, Lí thị, ngươi có thể làm khó dễ một đứa nhỏ chỉ mới có sáu tuổi thôi sao? "Yên tâm, Tiểu Thúy, nhị thẩm biết. Cam đoan không nói cho nương của con biết!". Nói xong vai mang giỏ trúc, mỗi tay nắm tay một đứa ra khỏi nhà.
Cũng giống như việc nhóm lửa, Chu Mạch cũng từng thấy qua người ta cắt cỏ, nhưng nàng lại không có thực hành qua, cho nên lúc bắt đầu nàng rất cẩn thận, lo lắng đến bữa trưa cùng buổi tối nàng còn phải nấu cơm, e sợ lưỡi hái cắt trúng tay. Bất quá dưới sự giúp sức của hai tiểu nha đầu, Chu Mạch rất nhanh đã cắt đầy giỏ trúc, dù sao trong nhà chỉ có một con heo, một ngày ăn một giỏ cỏ đầy cộng thêm cơm thừa của ba bữa ăn cũng đã đủ.
Trên đường dẫn hai nha đầu về nhà, Chu Mạch đi vòng đến tiệm tạp hóa duy nhất trong thôn mua cho bọn chúng hai thỏi kẹo, còn không quên cười cám ơn với bọn chúng, khen ngợi tiểu hài tử đúng lúc là viêc rất quan trọng, đối với đứa nhỏ sẽ tạo cho chúng lòng tự tin sẽ có sự trợ giúp rất lớn, đặc biệt là Triệu Tiểu Thúy, bị Lí thị huấn luyện trở nên khúm núm, Chu Mạch thấy liền đau lòng.
Các nàng đi về đến trước cửa nhà liền nhìn thấy trong sân nhà mình đã có khoảng hơn mười người, đi vào thì thấy, nguyên lai là Triệu Bán Tiên ở trấn trên đã đến. Hàng xóm chung quanh vì muốn được nhìn thấy phong thái trong truyền thuyết của Triệu thần tiên nên ào ào kéo tới.
Chu Mạch vào sân, dỡ xuống gùi trúc trên vai sau đó chuẩn bị đi vào phòng bếp lấy nước cho nàng và hai tiểu nha đầu rửa mặt. Nhưng khi nhìn thấy hai tầng người vây quanh, nàng quyết định vẫn là chờ một chút, hai đứa nhỏ đã chen vào đám người đi vô giúp vui, lúc này Triệu Bán Tiên cũng xem xong tướng mạo Lí thị, hỏi ngày sinh tháng đẻ.
Mọi người đều ngừng hô hấp chờ thần tiên lên tiếng, Triệu Bán Tiên không giống với dáng vẻ vừa cầm quạt phe phẩy vừa lắc lắc đầu mà Chu Mạch từng nhìn thấy trong TV, chỉ thấy diện mạo cùng giọng nói đều là một bộ nghiêm trang.
"Đại ca, ngươi cùng ta vốn là một nhà, ở chỗ này có cái gì tiểu đệ liền nói cái đó, có thể khẳng định trong bụng cháu dâu là nam thai, hai vị chờ ôm tôn tử đi." Triệu bán tiên nói xong mỉm cười.
Tôn Thị nghe xong miệng cười như nở hoa, miệng không ngừng cầu nguyện bồ tát phù hộ, nói vài lời cám ơn với Triệu huynh đệ. Bên cạnh Triệu Đại Ngưu cùng Triệu Bá Tuyền đều cười toe cười toét, miệng cũng không ngừng nói cám ơn với Triệu Bán Tiên.
Tôn Thị lại vội vàng đi vào phòng lấy một lượng bạc nhét vào trong tay Triệu Bán Tiên, "Đây là tiền thù lao, không đáng bao nhiêu huynh đệ cũng đừng để ý, hôm nay thật sự là cám ơn đệ đã không ngại đường xa mà đến đây một chuyến." Sau đó mời mọi người giải tán, nhưng lại có một bà thím trung niên lại không đi, chờ cho mọi người ra về hết mới tiến lên giữ chặt Triệu Bán Tiên đang muốn cáo từ. "Triệu thần tiên, mời ông đến khám cho con dâu nhà tôi, đã thành thân được hai năm, nhưng bụng lại không có động tĩnh gì, cả nhà chúng tôi đều sốt ruột, nhà chúng tôi là tam đại đơn truyền, đến đời con tôi là đời thứ tư, cưới nàng dâu này về có phải là không đẻ trứng được hay không. Ông theo tôi về nhà nhìn một chút đi, nếu có thể làm cho con dâu tôi có thể hoài thai, bao nhiêu bạc chúng tôi đều nguyện ý!"
Chu Mạch nhận ra đây là Lí đại thẩm mẹ chồng của Lưu thị, người không có tiếng tăm gì ở đầu thôn đông, nhưng khi nghe bà ta nói như vậy trong lòng nàng vẫn là rất khó chịu, vì nữ nhân ở thời đại này mà cảm thấy đau lòng, chuyện tốt mà các nàng chỉ có thể làm là trở thành công cụ sinh con, sinh không được còn bị mắng là gà mái không thể đẻ trứng, thật sự rất đáng buồn. Trong lòng nhịn không được thở dài.
Triệu Bán Tiên không thoát được sự lôi kéo của Lí đại thẩm, cuối cùng đành phải đi theo bà ta, lúc đi ngang qua Chu Mạch đột nhiên dừng bước. Nhìn chằm chằm Chu Mạch vài giây, mở miệng hỏi: "Vị tiểu tẩu tử này có phải một tháng trước đã xảy ra chuyện gây tổn thương thân thể có phải không?"
Nghe xong câu hỏi của ông ta, không chỉ có Chu Mạch, vài người bên cạnh cũng đều ngây ngẩn cả người, người phản ứng lại đầu tiên là Tôn Thị, bà hưng phấn nói: "Triệu Đại tiên, ông thật sự là liệu sự như thần a! Đây là vợ lão nhị của chúng tôi, một tháng trước bởi vì cùng người khác có chút mâu thuẫn nhỏ liền nghĩ quẩn trong lòng, bị đụng bể đầu chảy máu đấy." Vừa nói vừa dùng ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ nhìn Triệu Bán Tiên.
Chu Mạch nghe xong cũng cảm thấy người này không đơn giản, lại thấy bà bà đã mở miệng đáp lời nàng cũng chỉ gật nhẹ đầu.
"Ồ, thì ra là cháu dâu, đại tẩu, cháu dâu này tướng mạo là người có phúc, hơn nữa hạnh phúc cuối đời khá lớn, cả đời áo cơm không lo." Nói xong cũng không quay đầu đi theo Lí đại thẩm rời khỏi. Lưu lại người Triệu gia đều sững sờ tại chỗ, bởi vì nếu nói Lí thị cùng Hứa thị cả đời áo cơm không lo, là người có phúc khí bọn họ đều còn có chút hoài nghi, dù sao nông dân mỗi ngày đều vì chuyện ăn, mặc ở, đi lại mà sầu lo. Huống chi Chu Mạch, bọn họ càng ôm thái độ hoài nghi rất lớn. Dù sao hiện tại nàng không có trượng phu, không có con trai, đã không có nam nhân để nàng có thể dựa vào thì làm sao có thể áo cơm không lo đây.
Chu Mạch nghe xong cũng không cho là đúng, nàng là người tin vào khoa học, tin vào nghị lực bản thân, nhưng khi thấy được vẻ mặt kinh ngạc của mọi người nàng có thể đoán được trong lòng bọn họ nghĩ gì, tức giận sao? Không cần, nàng mỉm cười một chút, lôi kéo Đông Nhi cùng Tiểu Thúy đi rửa tay. Mọi người thấy đương sự cũng không nói gì, cũng liền giải tán. Triệu Bá Tuyền bị Tôn Thị kéo vào phòng của bà.
"Lão đại, hiện tại vợ của con đã là công thần nhà chúng ta, nương cho con một lượng bạc, bình thường có gặp gánh hàng rong nào, hay có đi trấn trên thì nhớ mua chút đồ ăn vặt cho vợ con, hiện tại ai có thể đói cũng không thể cho nàng đói, sau này cứ khoảng mười ngày nương sẽ bảo cha của con cắt thịt cho vợ con ăn một lần, vì đứa cháu này, hai chúng ta đã bỏ hết vốn liếng, con dặn dò vợ của con nhớ dưỡng thân thể cho thật tốt." Nói xong mở khóa, lấy từ trong rương ra một thỏi bạc vụn đưa cho Triệu Bá Tuyền.
Cầm tiền Triệu Bá Tuyền rất là vui vẻ, đặc biệt nhớ đến đứa con trai chưa ra đời trong bụng của vợ mình, càng nhịn không được mà cười ra tiếng. Tôn Thị cũng cười trừng mắt liếc hắn một cái, không nói gì bảo hắn đi ra ngoài.
Giữa trưa sau khi dọn dẹp xong chén dĩa, Chu Mạch liền mang giỏ kim chỉ đi đến nhà Lưu tẩu tử học may vá, thuận tiện đưa cho Lưu tẩu tử tiền hôm trước nàng nhờ mua nguyên liệu cho việc may vá, cũng học bù lại bài học ngày hôm qua nàng bỏ lỡ.
Khi đến nhà Lưu tẩu tử, thấy nàng đang quay chỉ, Hoa Sen ngồi trên giường thêu áo gối, Chu Mạch thấy nàng ta thêu uyên ương hí thủy, nhịn không được trêu ghẹo nói: "Hoa sen à, hôn nhân mới quyết định xong thì đã chờ không kịp rồi à, muội cũng không sợ nương của muội đau lòng hay sao, nương của muội lại luyến tiếc khi phải gả muội đi đấy!"
Lưu Hoa Sen xấu hổ đỏ mặt, trừng mắt nhìn Chu Mạch liếc nàng một cái, lại nhìn về Lưu tẩu tử ở bên cạnh ngượng ngùng oán giận: "Nương, người xem nhị tẩu kìa, lại trêu ghẹo con, người cũng nói tẩu ấy đi."
Lưu tẩu tử vui vẻ nói: "Con cũng biết nhị tẩu con là nói đùa, cũng đừng tưởng thật. Bất quá nhị tẩu con nói đúng tâm sự trong lòng nương, nương là thật luyến tiếc phải gả con đi." Nói xong lại nói với Chu Mạch: "Tiểu Mạch, muội nói xem có trùng hợp không chứ, Hoa Sen cùng Thu Diệp lại thành thân cùng một ngày, bất quá Thu Diệp so với Hoa Sen lớn hơn một tuổi, nàng ta đã mười sáu, cho nên năm nay nói như thế nào thì cũng phải thành thân, Hoa Sen thì không vội, đợi thêm một năm nữa thành thân cũng được, như thế thì con bé có thể ở bên cạnh chúng ta lâu thêm một chút."
"Đúng vậy, muội cũng luyến tiếc Hoa Sen!" Nói xong nhớ tới tình cảnh của nàng, nhịn không được thở dài. Ngồi xuống thêu tiếp khăn tay nàng đã thêu trong một tháng đã có chút hình dáng sơ khai, bên cạnh hai mẹ con Lưu tẩu tử cũng đã lao đầu vào các công việc thường ngày.
"Đúng rồi, tẩu tử, muội thấy trong thôn chúng ta chỉ có bán đậu hủ, chưa từng thấy có ai bán mầm đậu, lần trước đi trấn trên cũng tương đối gấp, muội cũng không có đi xem." Chu Mạch hỏi.
"Mầm đậu? Muội nói là món mầm đậu sao? Chồng tương lai của cô em chồng muội là bán đậu hủ đó, trấn trên cũng chỉ có một nhà bán mầm đậu thôi, so với đậu hủ còn quý hơn. Nghe nói là dùng đậu nành với đậu xanh làm thành, trong thôn chúng ta cũng có mấy nhà làm thử, nhưng cũng không thành công. Cho nên muội chỉ thấy có đậu hủ, không có mầm đậu."
Chu Mạch nghe xong chỉ ồ một tiếng, trong lòng đã có một chút vui vẻ. Nhưng phải làm như thế nào nàng phải tỉ mỉ tính toán một chút. Tuy rằng bản thân biết cách làm món mầm đậu ngon, nhưng nói đến buôn bán, vô luận kiếp trước hay kiếp này, nàng cũng chưa trải qua, trước kia là một người làm công, hiện tại bản thân lại muốn làm chủ, hơn nữa nàng vẫn chưa quen với đường xá ở cổ đại này, nơi chốn sản xuất, đối tượng hợp tác, xác định thị trường vì thế nàng phải cẩn thận suy tính.