Cô vội vàng nhét một viên thuốc vào miệng, cố chịu đựng đến khi xe đến bến xe huyện. Xuống xe, chân tay cô vẫn còn rã rời, phải đến khi hai chân giẫm lên mặt đất, cô mới cảm thấy mình sống lại, đồng thời thề rằng sẽ không bao giờ đi cái chiếc xe chết tiệt này nữa.
Trời sắp tối rồi, việc cấp bách bây giờ là phải tìm nhà khách. Cô chặn một người lại hỏi đường, sau khi biết rõ vị trí, cô vội vàng đi về phía đó. Vào đến nhà khách, người tiếp tân là một phụ nữ trẻ tuổi, cô ta đưa tay ra, vẻ thiếu kiên nhẫn: “Giấy giới thiệu.” Sau khi kiểm tra giấy giới thiệu và sổ hộ khẩu xong, cô ta hỏi: “Chị muốn ở giường tầng hay phòng riêng?”
“Cho tôi một phòng riêng, cảm ơn.”
“Một tệ hai.”
Nhận tiền xong, người phục vụ dẫn Tô Lê lên tầng hai, đến cửa một căn phòng, cô ta dùng chìa khóa mở cửa: “Tối nay không được khóa cửa, nhớ chưa?”
Tô Lê biết nhà khách thời này, buổi tối thỉnh thoảng sẽ có kiểm tra đột xuất nên không được khóa cửa. Cô không nói gì, chỉ gật đầu ra hiệu đã biết. Tiễn người phục vụ xong, Tô Lê vào phòng, lập tức khóa trái cửa lại, kiểm tra cửa sổ và những chỗ khác, thấy không có gì bất thường. Giường trong nhà khách tuy sạch sẽ nhưng cô không có ý định ngủ ở đây, chiếc giường cỡ Kingsize sang trọng trong không gian của cô vẫn đang chờ cô đến sủng ái kia mà.
Ăn tối xong trong không gian, Tô Lê thư thái tắm rửa hơn một tiếng đồng hồ, thả lỏng cơ thể sau một ngày mệt mỏi. Tắm xong, cô nằm vật xuống chiếc giường lớn mềm mại, hạnh phúc lăn qua lăn lại mấy vòng, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tô Lê ngủ dậy rất ngon, cảm thấy sảng khoái, dễ chịu vô cùng. Làm thủ tục trả phòng xong, Tô Lê đi dạo quanh huyện. Kết quả khiến cô hơi thất vọng, chẳng có gì hay ho cả! Nghe nói ở đây có chợ đen nhưng cô cũng chẳng hứng thú lắm. Theo như những gì cô đọc được trong tiểu thuyết, chợ đen chẳng qua chỉ là nơi mua bán lương thực, nhu yếu phẩm hàng ngày, cao cấp hơn thì có rượu bia, đồ cổ gì đó.
Nhưng những thứ đó cô đều không thiếu, đồ đạc trong không gian cho dù cô có dùng mấy trăm năm cũng không hết, huống hồ rất nhiều nhân vật chính thường đến chợ đen bán đồ, Tô Lê cũng chẳng thấy hứng thú gì. Nếu nghèo rớt mồng tơi, chỉ còn cách bán đồ lấy tiền thì cô thấy đi chợ đen cũng chẳng sao, đằng này không thiếu tiền, không thiếu đồ, lại còn mạo hiểm bị lừa bịp, bị bắt, rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Người ta viết dân chợ đen cứ như ngốc, nhân vật chính vừa ra tay là bán mấy ngàn cân, mấy vạn cân lương thực, vật tư, đúng là ngây thơ hết chỗ nói! Một huyện nhỏ đột nhiên xuất hiện một lượng lớn lương thực, vật tư chất lượng cao không rõ nguồn gốc, chẳng lẽ ban lãnh đạo huyện ăn không ngồi rồi sao?
Nếu bị điều tra, chắc chắn sẽ không thoát tội, thoát được là bởi vì có hào quang nhân vật chính đấy. Tô Lê tự biết bản thân không có cái hào quang đó, cũng chẳng muốn nhúng tay vào vũng nước đục này. Vậy nên cô quyết định không đi chợ đen, cũng không dính dáng gì đến chợ đen.
Cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện buôn bán gì, cứ an phận thủ thường, giữ gìn không gian của mình, chờ đến ngày tháng tốt đẹp hơn, mua vài mảnh đất, tậu vài căn tứ hợp viện, ngồi chờ giá lên, rồi xây thêm mấy tòa nhà, đến lúc đó chỉ việc ngồi rung đùi thu tiền thuê nhà là sướng nhất. Cuộc sống nhàn hạ của bà chủ cho thuê nhà như đang vẫy gọi cô.
Tô Lê mua một cái bánh bao, vừa đi vừa ăn. Bất chợt, từ ven đường, một bà lão lao ra túm lấy cô, kêu gào: “Ôi chao, Quế Hoa ơi là Quế Hoa, bà tìm được cháu rồi, mau về nhà với bà, cả nhà tìm cháu đến hóa điên rồi, lần sau không được bỏ đi như thế nữa, đi nào, về nhà với bà.”
Ngay sau đó, một gã đàn ông to béo sải bước đến, túm lấy tay Tô Lê lôi đi: “Con bé bất hiếu này! Dám trộm tiền trong nhà bỏ đi, mẹ mày vì mày khóc đến sưng cả mắt rồi, còn không mau quỳ xuống xin lỗi mẹ mày đi!”