"Hay là chúng ta nhờ thanh niên tri thức Tô giúp đỡ?"
"Cậu còn muốn làm phiền cô ấy nữa à? Thanh niên tri thức Tô lợi hại là chuyện của cô ấy, cô ấy bảo vệ được nhà mình không có nghĩa là phải giúp chúng ta. Còn tình cảm, dùng một lần là vơi đi một chút, không đến đường cùng thì đừng làm phiền người khác."
"Tiểu Điệp, không có cậu, chắc mình chết mất. Vậy nghe cậu, xây nhà nhỏ thôi."
Giải quyết xong chuyện lớn, tâm trạng hai cô gái như nở hoa, nắm tay nhau vui vẻ ra về.
Mấy ngày gần đây, Tô Lê phát hiện công việc được phân công rõ ràng là nhẹ nhàng hơn trước, ban đầu cô còn hơi thắc mắc, sau đó thì hiểu ra. Chắc chắn là có người trong thôn nhận ra cô không phải người dễ chọc, đây là đang muốn làm quen với cô đây mà. Cô cũng không để tâm, có việc nhẹ nhàng thì cứ làm, chẳng lẽ lại từ chối? Coi như là được lợi thì im lặng là vàng, chỉ cần không ai chủ động gây sự với cô, cô cũng chẳng muốn gây thêm chuyện gì.
Hôm nay tan làm sớm, Tô Lê quyết định lên núi một chuyến. Cô đeo sọt lên vai, bắt đầu hành trình. Dọc đường, cô hái được kha khá nấm và rau dại, còn nhặt được một ổ trứng chim, tất cả đều được cho vào sọt. Đang lúc hái nấm hăng say, bỗng nghe thấy tiếng kêu cứu thất thanh vọng lại từ phía xa:
Ánh mắt Tô Lê sắc lạnh, cô nhanh chóng leo lên một cái cây, nấp sau tán lá rậm rạp, thò đầu quan sát tình hình phía dưới. Chỉ thấy từ xa, hai bóng người, một lớn một nhỏ, đang chạy thục mạng về phía cô, phía sau là một con heo rừng to lớn, hung dữ! Trong lúc nguy cấp, cô bé dường như bị vấp ngã, ngã sóng soài trên đất. Cậu bé quay đầu lại hét lên: "Em gái!"
Không còn kịp nữa, heo rừng chỉ cách cô bé trong gang tấc, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tô Lê dẫm lên cành cây nhảy vọt lên, trong tay đã có thêm một thanh đại đao, từ trên trời giáng xuống, hung hăng chém một nhát vào đầu con heo rừng sắp sửa lao lên. Thân thể to lớn của heo rừng ầm ầm ngã xuống đất. Máu nóng hổi bắn đầy người đầy mặt Tô Lê, trời ạ! Cô rất thích sạch sẽ!!!
Triệu Nhất Chu chạy tới, ôm Triệu Nhất Y đã sợ ngây người dưới đất lên, có vẻ như cô bé vừa mới hoàn hồn, há miệng gào khóc: "Oa! Anh ơi! Em suýt chút là chết rồi! Em sợ quá!" Triệu Nhất Chu vừa vỗ lưng dỗ dành cô bé vừa an ủi: "Thôi nào, xong rồi, không sao rồi Nhất Y, chúng ta được cứu rồi, đừng khóc nữa." Vừa định quỳ xuống với Tô Lê: "Cảm ơn, cảm ơn chị đã cứu chúng em."
Tô Lê vội vàng túm lấy áo cậu bé kéo lên: "Thôi thôi, đừng có động một tí là quỳ xuống, hai đứa nhỏ các em không có việc gì chạy lên núi làm gì, hôm nay nếu không gặp được tôi e là các em đã về chầu trời rồi, người lớn trong nhà đâu? Cứ để mặc các em chạy loạn, cũng không quản sao?"
Ai ngờ đâu lời này vừa nói ra cậu bé cũng òa khóc: "Cha em đi lính, bị thương rồi giải ngũ, một chân bị tật. Mẹ thấy cha không làm được việc nặng nên bỏ chúng em mà đi rồi, hôm nay chúng em chưa có gì vào bụng, định lên núi tìm chút đồ ăn, không ngờ lại gặp phải heo rừng, nếu không gặp được chị, hôm nay em và em gái đã mất mạng rồi. Chị chính là ân nhân của chúng em, sau này chúng em nhất định sẽ báo đáp chị."