Nghe thấy tiếng động, Trần Thiến vội vàng chạy ra từ phòng bếp, thấy con gái bảo bối của mình bị đè dưới đất, vội vàng hét lên: "Mộng Mộng! Mộng Mộng!"
Tô Lê đứng dựa tường xem kịch. Trần Thiến lật cánh cửa lên, đỡ Tô Mộng dậy. Toàn thân Tô Mộng đau đớn như muốn chết, lúc này mới phản ứng lại, chỉ tay về phía Tô Lê khóc lóc: "Hu hu! Mẹ ơi, đau quá! Đều tại con nhỏ Tô Lê chết tiệt kia đá bay con, mẹ đánh nó đi."
Trần Thiến ngẩng đầu nhìn thấy Tô Lê đang đứng xem kịch, cơn giận bùng phát, không nói không rằng xông thẳng về phía cô, miệng không ngừng mắng: "Mày giỏi lắm, dám đánh con gái tao, xem ra hai ngày nay tao cho mày sống sung sướng quá nên mày ngứa ngáy phải không? Hôm nay tao phải dạy dỗ mày một trận."
Lúc này, bà ta hoàn toàn quên mất cánh cửa bị đá bay kia là chuyện gì.
Thấy Trần Thiến xông đến, định giơ tay tát mình, Tô Lê cười lạnh, giơ tay lên cho bà ta một cái bạt tai.
"Chát!" Một tiếng bạt tai giòn giã vang lên trong phòng. Trần Thiến bị đánh xoay mấy vòng, ngã dúi dụi xuống đất. Bà ta cảm thấy đầu óc choáng váng, hoa mắt, miệng phun đầy máu, lẫn cả mấy cái răng.
Tô Mộng sợ ngây người, sau đó mới hoàn hồn, hét lên: "Á á á! Tô Lê, mày dám đánh mẹ tao, chờ cha tao về mày chết chắc!" Tô Lê nghe mà phát bực, giáng cho cô ta một cái bạt tai, sau đó cưỡi lên người cô ta, đánh tới tấp.
Vừa đánh, cô vừa mắng: "Hét cái gì mà hét, cô tưởng cô là gà mái sao? Nhìn cái bản mặt của cô là tôi biết cái loại người như cô không bao giờ nói được lời nào tử tế. IQ thấp thì thôi đi, còn thích tỏ vẻ. Da mặt dày như vậy, gộp hai bên má lại chắc cũng đủ làm cái thớt. Đúng là mẹ nào con nấy, y hệt cái bà tiểu tam không biết xấu hổ của cô, hôm nay tôi sẽ dạy cho cô biết tại sao hoa hồng lại đỏ."
Tô Lê đấm đá túi bụi lên người Tô Mộng, lúc đầu Tô Mộng còn gào khóc giãy giụa, sau đó đến cả sức để giãy giụa cũng không còn.
Đánh Tô Mộng xong, cô quay sang Trần Thiến đang nằm dưới đất nhìn mình bằng ánh mắt oán độc, lại cho bà ta một cái bạt tai: "Nhìn cái gì? Muốn bị đánh nữa à?"
Trần Thiến sợ hãi rụt cổ: "Không, không muốn."
Tô Lê cười khẩy: "Không muốn cũng phải muốn!" Nói xong, cô lại đánh bà ta một trận y hệt như Tô Mộng. Nhìn hai người nằm bẹp dưới đất như hai con chó chết, Tô Lê thở phào nhẹ nhõm. Lâu rồi không hoạt động gân cốt, đúng là thoải mái!
Vận động mạnh một chút, hình như cô lại đói bụng rồi. Thật là, chẳng lẽ cô xuyên không còn mang theo cả cái dạ dày tham ăn này sao? Tô Lê đi tới, đá vào người Trần Thiến: "Chưa chết thì mau dậy nấu cơm!" Thấy bà ta giả chết, cô bèn đá mạnh vào bắp chân Trần Thiến.
"Á! Chân của tôi!" Trần Thiến ôm chân kêu thảm thiết. Tô Lê lạnh lùng nói: "Đừng giả vờ nữa, tôi tự tay đánh nên tôi biết. Tôi đếm đến ba, không dậy là đừng trách tôi ra tay không nương tình. Một!"
Trần Thiến vội vàng bò dậy: "Tôi đi, tôi đi ngay, đừng đánh nữa." Vừa tập tễnh đi vào bếp, bà ta vừa rủa thầm trong lòng: Con khốn nạn này, từ bao giờ lại lợi hại như vậy? Chờ chồng tao với con trai tao về, tao sẽ cho mày đẹp mặt.
Cô lợi hại đến đâu thì sao có thể là đối thủ của Tô Chí Quốc và Diệu Tổ. Đợi trị được con nhỏ này, bà ta nhất định phải hung hăng tra trấn cô một trận mới được.
Tô Lê ngồi trên ghế sofa ung dung uống trà, Tô Mộng bò dậy từ dưới đất, sợ hãi nhìn Tô Lê, muốn ngồi xuống góc ghế sofa. Tô Lê liếc nhìn cô ta nói: "Tôi có nói cho cô ngồi sao?"
Tô Mộng vội vàng đứng lên, chuẩn bị về phòng mình, Tô Lê lại liếc nhìn cô ta một cái nói: "Tôi có nói cho cô đi sao?" Tô Mộng đi cũng không được, mà ngồi cũng không xong, chỉ có thể đứng bên cạnh ghế sofa khóc nức nở, trong lòng mong cha và em trai nhanh chóng trở về.
Khoảng nửa tiếng sau, Trần Thiến bưng mấy bát cháo và hai đĩa thức ăn lên bàn, nịnh nọt nhìn Tô Lê: "Tiểu Lê, tới ăn cơm."