Vừa nói xong lời này, cô lập tức muốn tự cho mình một cái tát. Mày đang nói cái gì vậy Trình Hân Hân? Nhìn lại mình xem, còn chẳng bằng người ta. Thôi xong, đồng chí Tô Lê nhất định sẽ cười chết cô ấy, một kẻ chưa từng trải sự đời. Cô ấy lén nhìn phản ứng của Tô Lê, chỉ thấy Tô Lê vẫn thản nhiên đứng dậy đi lấy đồ ăn, sau đó ngồi xuống ăn.
Vừa ăn cô vừa nghĩ: Quả nhiên tiểu thuyết không gạt người, tay nghề đầu bếp tiệm cơm quốc doanh rất ngon, thịt kho tàu mềm, béo ngậy mà không ngấy; trứng hấp thì mềm mịn; rau xào cũng giòn ngon, có hương vị rất riêng. Tô Lê ăn rất hài lòng.
Chung Dao ngồi bên cạnh, nhìn mâm cơm thịnh soạn của ba người kia, rồi lại nhìn bát mì chay đơn điệu của mình, không khỏi tủi thân muốn khóc. Từ nhỏ đến lớn, cô ta đi đâu mà chẳng được người ta xem như sao trên trời? Cha mẹ cô ta tuy trọng nam khinh nữ, nhưng vì cô ta thường xuyên kiếm được chút lợi lộc gì đó về cho gia đình nên cũng có phần chiều chuộng cô ta hơn, không như những bé gái khác trong xóm, suốt ngày chỉ quanh quẩn ở nhà làm việc nhà.
Cha mẹ cô ta định cho cô ta học hết cấp hai là gả đi, nhưng với tính cách kiêu ngạo của mình, sao cô ta có thể bằng lòng gả cho những người đàn ông tầm thường kia chứ? Cô ta dùng hết lời lẽ để thuyết phục cha mẹ, nói rằng học hết cấp ba mới có thể gặp được người tốt hơn, gả vào nhà giàu hơn, lại thề thốt rằng nếu sau này có cơ hội đổi đời, nhất định sẽ báo đáp cha mẹ, lo cho anh trai và em trai có công việc ổn định.
Cha mẹ cô ta bị những lời đường mật ấy dụ dỗ, đồng ý cho cô ta học tiếp cấp ba. Nhưng đời đâu như mơ, cô ta vừa học xong cấp ba thì bị ép xuống nông thôn. Trong nhà chỉ có cô ta và anh trai là đủ tuổi, mà rõ ràng anh trai đi mới là hợp lý. Thế nhưng anh trai cô ta, hai năm trước lấy cớ sắp cưới vợ nên không đi được, đến giờ không trốn được nữa, lại bày đặt khóc lóc om sòm, đến cô ta nhìn còn thấy chướng mắt. Mẹ cô ta không còn cách nào khác, đành phải nhường công việc của mình cho anh ta.
Thế là trong nhà chỉ còn mỗi mình cô ta phải xuống nông thôn. Cô ta biết rõ người nhà không còn trông cậy gì vào mình nữa, chi bằng dứt khoát đồng ý cho rồi, còn kiếm được chút tiền mang theo. Sự thật đúng như cô ta dự đoán, nếu không phải cô ta kiên quyết đấu tranh thì đến tiền trợ cấp xuống nông thôn của cô ta, mẹ cô ta cũng muốn lấy đi một nửa.
Nhưng ngoài ba mươi đồng đó ra, cha mẹ cô ta chẳng chuẩn bị gì thêm cho cô ta cả, chỉ có một cái chăn và một cái bọc nhỏ, bên trong nhét vài bộ quần áo, thế là cô ta lên đường xuống nông thôn.
Vì vậy, ngay từ trên tàu hỏa, cô ta đã để mắt đến Giang Hoài, không chỉ vì ngoại hình của anh ta, mà còn vì nhìn anh ta là biết xuất thân từ gia đình giàu có. Phải nói Chung Dao rất biết nhìn người, vừa nhìn đã nhận ra khí chất bất phàm của Giang Hoài. Cô ta tin chắc rằng Giang Hoài chính là người có thể giúp cô ta đổi đời, nên dù có phải trả giá thế nào, cô ta cũng phải giành lấy anh ta.
Còn Trình Hân Hân ư? Cô ta căn bản không xem Trình Hân Hân ra gì. Xuất thân tốt thì đã sao? Với tính cách đỏng đảnh ấy, có được mấy người đàn ông chịu đựng nổi? Cô ta tin rằng, kẻ chiến thắng cuối cùng sẽ là cô ta.