Trình Hân Hân ban đầu cũng muốn học Tô Lê ra ngoài thuê nhà, nhưng thấy Giang Hoài không có ý định chuyển ra ngoài nên đành bỏ ý định đó. Nhưng cô ta không muốn ở chung phòng với Chung Dao, cô ta sợ nhìn thấy cái vẻ nhu nhược, giả tạo của Chung Dao thì đến cơm cũng chẳng nuốt nổi.
Thế là cô ta kéo tay Lý Tiểu Điệp: "Thanh niên trí thức Lý, hay là chúng ta ở chung một phòng nhé, tôi không muốn ở với người khác." Lý Tiểu Điệp rụt rè gật đầu, hai người lập tức mang hành lý vào phòng trống. Chung Dao mím môi định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Tô Lê và Vương Uyên vừa đi vừa nói chuyện. Vương Uyên dặn dò: "Thanh niên trí thức Tô, căn nhà cô thuê hơi xa điểm thanh niên trí thức một chút, lại ở dưới chân núi. Cô ở một mình thì tốt nhất nên tìm người gia cố lại tường rào, đề phòng ban đêm có thú dữ xuống núi, như vậy sẽ rất nguy hiểm. Nhà cửa thì không sao, chỉ là không có đồ đạc, với lại lâu ngày không có người ở nên cần phải dọn dẹp một chút. Nếu cô muốn sửa tường rào thì tìm con trai thứ hai của đại đội trưởng, còn muốn mua sắm đồ đạc thì tìm ông thợ mộc Trần ở cuối thôn ấy, cứ đi thẳng con đường này, đến căn nhà mái ngói đen là tới."
Nghĩ một lúc, anh ấy lại nói tiếp: "Các cô là thanh niên trí thức mới đến, ngày mai được nghỉ một ngày, không cần đi làm. Cô có thể lên trấn mua sắm thêm đồ đạc, tốt nhất là mua một cái khóa, buổi tối đi ngủ nhớ khóa cửa cẩn thận. Nên đề phòng mấy kẻ bất hảo trong thôn, mấy năm trước cũng có một nữ thanh niên trí thức ra ngoài thuê nhà ở riêng, không lâu sau đã bị một tên lưu manh lẻn vào nhà giở trò đồi bại. Cô gái ấy sau đó đã nhảy sông tự tử, còn tên lưu manh kia cũng bị xử bắn rồi. Cô ở một mình nên cẩn thận một chút."
Vừa nói chuyện, hai người đã đi đến trước căn nhà Tô Lê thuê. Tô Lê đưa mắt nhìn quanh tường rào, cũng may, tường rào vẫn còn khá chắc chắn, lát nữa cô sẽ bố trí thêm bẫy rập ở phía sau nhà. Thấy Tô Lê cảm thấy căn nhà cũng tạm được, Vương Uyên bèn nói: "Vậy thanh niên trí thức Tô, tôi về điểm thanh niên trí thức trước đây, hai tiếng nữa tập trung ở đó để đi nhận lương thực."
Tiễn Vương Uyên xong, Tô Lê xắn tay áo lên, bắt tay vào dọn dẹp!
Căn nhà cô thuê nằm ở chân núi, lại hơi hẻo lánh, xung quanh bán kính mấy chục mét không có nhà dân, đúng là căn nhà trong mơ của cô. Giờ đây, cô muốn ăn gì cũng không cần phải giấu giếm nữa, thật tuyệt vời! Cô đóng cổng vườn, dùng dị năng gom hết rác rưởi trong sân và trong nhà lại một chỗ rồi thu vào không gian, để cho không gian xử lý rác thải.
Sau đó, cô lấy máy hút bụi ra hút sạch bụi bẩn trong nhà, lau nhà xong lại lau thêm một lần nữa. Điều khiến cô bất ngờ là bếp lò và ống khói trong bếp vẫn còn nguyên vẹn, chỉ cần đặt nồi lên là có thể dùng được.
Tô Lê tìm kiếm trong không gian một lúc, tìm được một chiếc nồi sắt to, còn khá mới, kích thước vừa vặn. Đây là thứ cô tiện tay vơ vào không gian khi "dọn dẹp" nhà họ Tô, xem ra "dọn dẹp" nhà họ Tô quả là một quyết định sáng suốt. Cô nhìn một vòng, quyết định chọn căn phòng phía Đông làm phòng ngủ, trải mấy lớp giấy báo lên giường đất, sau đó lấy một tấm vải bố màu đen trải lên trên, cuối cùng mới trải chăn đệm của mình lên. Nhìn cửa sổ, cô thấy thiếu một chiếc rèm, bèn lấy một miếng vải hoa nhỏ ra, may một chiếc rèm cửa sổ và một chiếc màn. Sau khi treo rèm xong, cô nhìn quanh căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, gật đầu hài lòng.