Đại Lão Huyền Học Khuấy Đão Hào Môn

Chương 40: Cục diện chết

Trước Sau

break

 

Lục Miểu khẽ nhướng mày, đăng ký tài khoản, ném một bài đăng lên rồi trực tiếp offline.

Ở núi Cửu Hoa.

Cố Thời Nghiễn ngồi trên bồ đoàn, bên cạnh, bà cụ Cố và đại sư Cửu Hoa ngồi đối diện đang nhíu chặt mày, lo lắng hỏi.

"Đại sư, tình hình hiện tại của Nghiễn Nhi thế nào?"

đại sư Cửu Hoa im lặng hồi lâu, lúc này mới mở miệng: "Xác sống."

Sắc mặt bà cụ trong nháy mắt trở nên trắng bệch: "Đại sư đây là có ý gì?"

Đại sư Cửu Hoa lại chuyển hướng, trực tiếp hỏi: "Gần đây nhà họ Cố có mời cao nhân nào không?"

Bà cụ lắc đầu: "Những người có đức cao vọng trọng trong giới, có thể tìm đều đã tìm rồi, đều nói không thể làm gì."

Nếu không thì bà cụ Cố cũng sẽ không dẫn Cố Thời Nghiễn đến đây chờ ông ấy xuất quan ngay trong đêm.

Đại sư Cửu Hoa nhíu mày: "Cục diện của nhị gia là cục diện chết chắc, theo tình hình của cậu ấy mà nói, cậu ấy đáng lẽ đã là người chết từ lâu rồi."

Bà cụ nghe thấy lời này càng thêm tối sầm mặt mày, thân thể không khỏi lung lay.

Cố Thời Nghiễn vội vàng đưa tay đỡ bà cụ.

Đại sư Cửu Hoa rót trà cho bà cụ, đợi bà cụ bình tĩnh lại rồi mở miệng nói: "Bà đừng vội. Tôi tuy không biết nhị gia vì sao đến giờ vẫn sống tốt, nhưng tôi nghĩ, hẳn là có quý nhân ra tay phá cục. Hơn nữa, người này ít nhất là cấp bậc thiên sư trăm năm khó gặp."

Sắc mặt bà cụ lúc này mới tốt hơn một chút: "Thiên sư? Đại sư ông chắc chứ?"

Bà cụ đương nhiên biết thời đại này thiên sư trân quý đến mức nào, đó là sự tồn tại còn quý hiếm gấp trăm lần so với quốc bảo gấu trúc.

Trừ khi họ chủ động xuất hiện, nếu không không ai có thể tìm thấy.

Đại sư Cửu Hoa gật đầu: "Không sai, cục diện này hung hiểm vạn phần, người phá cục không cẩn thận sẽ bị phản phệ, dẫn lửa vào thân. Không phải thiên sư cấp bậc cao thì không ai dám chạm vào.

Chỉ là, hiện tại cục diện này vẫn chưa hoàn toàn phá bỏ, cho nên, nhị gia mới biến thành trạng thái người sống như đã chết như bây giờ."

Bà cụ sốt ruột hỏi: "Đại sư, tình hình hiện tại, ông có cách nào không?"

Đại sư Cửu Hoa lắc đầu: "Nói ra xấu hổ, chút năng lực này của tôi, cách thiên sư còn rất xa, thật sự là lực bất tòng tâm. Bà hay là nên nghĩ kỹ xem, gần đây trong nhà có gặp được quý nhân nào không. Chỉ cần tìm được vị quý nhân này, chỉ cần người này chịu ra tay, nhất định có cách bảo toàn tính mạng của nhị gia."

Bà cụ nhíu mày nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra nhà họ Cố gần đây có gặp được quý nhân nào.

Cố Thời Nghiễn ngồi bên cạnh đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tràng hạt đào trên cổ tay, môi mỏng khẽ mở.

"Đại sư, muốn trở thành thiên sư, ngắn nhất cần bao nhiêu năm?"

Đại sư Cửu Hoa nghĩ nghĩ: "Người có thiên phú tốt cũng phải ba bốn mươi năm, người có thiên phú kém cả đời không có duyên."

Động tác trên tay Cố Thời Nghiễn khựng lại: "Có khả năng mấy năm không? Hoặc mười mấy năm?"

Đại sư Cửu Hoa lập tức phủ nhận: "Chuyện này tuyệt đối không thể, theo ghi chép, thiên sư trẻ tuổi nhất trong lịch sử là ba mươi hai tuổi. Người đó năm tuổi nhập đạo, ba mươi hai tuổi trở thành thiên sư, ở giữa chỉ tu luyện hai mươi bảy năm, đây đã là thiên phú đỉnh cấp.

Không có khả năng có người thời gian còn ngắn hơn người."

Cố Thời Nghiễn mắt cụp xuống, thật sự phải cần ba bốn mươi năm sao?

Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.

Cố Thời Nghiễn chào hỏi bà cụ và đại sư xong, liền đi ra ngoài.

Đi ra sân, lấy điện thoại ra.

"Tôi nói này, có phải cậu cũng quá để tâm đến cô ấy rồi không hả. Chỉ là có chút chuyện nhỏ bùng nổ trên diễn đàn trường mà cậu cũng phải tự mình đến giám sát? Nếu như cậu để một phân trăm sự quan tâm này vào sức khỏe của cậu..."

Cố Thời Nghiễn lạnh lùng nói: "Thêm một tháng."

"Đệt, có tính người không."

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc