Sở Lăng Thường biết hắn cố ý nhục nhã Đại Hán bởi trong mắt hắn chưa từng coi Đại Hán ra gì, nhưng đem nàng so với Đặng Thông thì quả thực quá độc ác. Nhưng, nàng tuyệt đối không ngờ tới hắn lại hạ lệnh đem nàng ban cho bọn lính.
Nàng có thể hiểu được ý tứ của hắn!
Nhưng sao hắn có thể ti tiện đến mức như vậy?
“Hách Liên Ngự Thuấn, ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi!” Nếu gặp phải tình cảnh như vậy, nàng tình nguyện chết chứ không muốn sống tạm bợ.
“Muốn chết? Bản vương sẽ không cho ngươi chết, nhưng nhìn dáng vẻ của ngươi thì ngươi cũng biết sợ rồi sao?” Hắn lại siết lấy cằm nàng, cúi đầu xuống khiến hơi thở của mình phả lên gương mặt nàng, tính cả nụ cười nhẹ trên môi hắn đều khiến người ta không rét mà run.
Nàng cảm thấy toàn thân càng lúc càng lạnh cóng, cảm giác đau nhức từ cằm lan đến từng ngõ ngách trên thân thể, đôi môi anh đào run rẩy không biết là bởi vì hắn hay là bởi thân thể nàng đã không còn chống đỡ nổi.
“Lăng Thường à, thật ra bản vương là người rất dễ mềm lòng. Nếu sợ hãi hãy mở miệng cầu xin bản vương đi, chỉ cần ngươi làm cho bản vương vừa lòng, bản vương cam đoan bọn họ không dám động đến một sợi tóc của ngươi, nếu không….”
Những lời tiếp theo hắn không có nói tiếp nhưng vẫn có thể khiến người ta dễ dàng đoán ra ý đồ của hắn…
Cầu xin hắn?
Nàng nhìn hắn, rồi hơi cong môi nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên nàng ở trước mặt hắn mỉm cười, nhưng nụ cười này không hề êm dịu, cũng không phải nụ cười mê hoặc lòng người mà là nụ cười lạnh lẽo, là nụ cười khiến người ta chỉ cần liếc mắt nhìn đã cảm nhận được sự lạnh lẽo phát ra từ tận đáy lòng.
“Ngươi có lòng muốn nhục nhã ta, lại còn mở miệng muốn ta cầu xin ngươi? Ta sẽ không để ngươi được đắc ý đâu. Đã bị ngươi bắt, thì bản thân cũng đã không còn đường thoát. Ta sẽ không cầu xin ngươi, dù chết cũng không!”
Sở Lăng Thường nghĩ hắn nhất định sẽ giận đến tím mặt. Loại người tâm cao khí ngạo như hắn nói không chừng sẽ lập tức hạ lệnh ban nàng cho bọn lính, hắn tốt nhất đừng để cho nàng sống, nếu không, nàng nhất định sẽ không để hắn đắc ý.
Nhưng….
Hách Liên Ngự Thuấn nghe vậy lại không hề tức giận mà còn bật cười, bàn tay to lại giữ lấy gáy nàng. Từ lực tay của hắn có thể cảm nhận được hắn đang kìm nén đến thế nào. “Bộ dáng của ngươi như vậy thực khiến bản vương vừa yêu lại vừa hận. Không cúi đầu phải không? Thật sự có cốt khí, bản vương sẽ xem xem ngươi có cốt khí được đến chừng nào. Người đâu….”
Bọn lính lại lần nữa tiến lên chờ lệnh.
“Đem hắn treo lên cho bản vương, treo cho thật cao. Con thỏ đã rơi vào bẫy, phải từ từ tra tấn mới thú vị!”
“Hách Liên Ngự Thuấn, ngươi là cầm thú!” Đây là lần đầu tiên Sở Lăng Thường mở miệng mắng người.
Hách Liên Ngự Thuấn cất tiếng cười lớn, dường như mấy lời mắng mỏ của nàng không có chút tác dụng với hắn.
Hai tên lính tiến lên, đem cổ tay nàng trói chặt lại, rồi dùng sức kéo mạnh dây đem nàng treo lên cây, hai chân cũng cách mặt đất một khoảng khá xa. Nàng chỉ mơ hồ cảm thấy hai cổ tay mình như sắp lìa khỏi thân thể. Gã nam nhân ti bỉ này quả thực muốn nàng chết cóng đêm nay.
Tuy rằng nhiệt độ lúc này có tăng lên, thời tiết cũng ấm lại nhưng khi đêm xuống vẫn cực kỳ lạnh lẽo. Hơn nữa, mấy ngày trước những trận mưa lớn trải khắp mọi nơi nên nhiệt độ ban đêm đủ đế khiến người ta toàn thân phát run.
Làn môi của nàng không ngừng run rẩy, vầng trán mịn màng giờ cũng ướt nhẹp mồ hôi, sắc mặt tái nhợt cực kỳ đáng sợ, trông nàng lúc này tựa hồ có thể bay theo làn gió.
Hách Liên Ngự Thuấn khoanh tay dõi theo toàn bộ quá trình, thấy nàng gắt gao cắn môi nhưng không chịu lên tiếng cầu xin, trong đôi mắt sắc bén thoáng hiện lên một tia trắc ẩn nhưng rất nhanh bị che đi. Lúc hắn quay đầu lại, sắc mặt đã trở nên lạnh lùng.
“Vương gia, tiểu tử kia là ban thưởng cho bọn thuộc hạ sao?” Một tên lính không kìm lòng được hỏi lại.
Đây cũng là chuyện mà tất cả bọn lính đều muốn hỏi. Tuy rằng gã tù binh này là nam nhân nhưng nhìn thấy da dẻ căng mịn bộ dạng đáng yêu như vậy thực khiến người ta khó phân rõ là nam hay nữ. Hơn nữa nghĩ đến chuyện “hắn” giết gần mười vạn quân Hung Nô thì ý muốn đùa bỡn, chà đạp Sở Lăng Thường trong lòng bọn lính càng thêm mãnh liệt.
“Gấp cái gì?” Hách Liên Ngự Thuấn đột nhiên nhíu mày lạnh lùng quát lên. Hắn nheo mắt nhìn Sở Lăng Thường bị treo trên cao, nắm tay đang đặt bên người hơi siết lại rồi dần buông lỏng, khẽ hừ lạnh, “Đường về vẫn còn xa, bản vương muốn nhìn xem ngạo khí của hắn còn có thể duy trì đến khi nào!” Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Bọn lính vẫn nhìn chằm chằm Sở Lăng Thường bằng ánh mắt đầy địch ý…
Hổ Mạc than nhẹ một tiếng, suy nghĩ một chút rồi cũng theo hắn rời đi…
***
Đến giữa trưa, ánh mặt trời chiếu thẳng vào thân thể Sở Lăng Thường, trường bào màu trắng đã sớm bị bùn đất cùng mồ hôi làm ướt nhẹp, sợi dây thừng thô ráp như cứa vào cổ tay nàng. Cả người Sở Lăng Thường đều mất đi tri giác, một chút khí lực phản kháng đều không có, đầu nàng gục xuống, chiếc cằm nhỏ xinh tỳ xuống ngực trông hệt như một con mồi đang hấp hối treo lơ lửng trong gió.
Xung quanh chỗ treo nàng, một nhóm binh lính Hung Nô đang vội vàng hạ trại, nhóm khác thì theo Hách Liên Ngự Thuấn vào trong núi săn thú, dường như bọn họ đã quên bẵng mất tên tù binh là nàng.
Ý thức của Sở Lăng Thường không biết đã khôi phục rồi lại ngất đi bao nhiêu lần. Mỗi lần tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy đau nhức đến chết lặng nhưng nàng biết rõ, tên nam nhân khát máu kia sẽ không để nàng chết dễ dàng như vậy. Hắn còn muốn nàng phải chịu sự hành hạ thống khổ, hơn nữa còn muốn nỗi đau đớn đó xâm nhập đến tận cốt tủy của nàng, khiến nàng đau đến tột cùng…
Đúng như lời hắn nói, đường về còn rất xa….
Cũng tức là, hắn còn có rất nhiều thời gian để từ từ tra tấn nàng…
Khi mặt trời lặn xuống, tri giác của Sở Lăng Thường lại lần nữa hơi khôi phục, nàng mơ hồ nhìn thấy có ánh lửa chập chờn, lại thấy mấy con thú lớn vừa bị bắn hạ, màu máu đỏ thẫm loang ra, rồi nàng lại lần nữa hôn mê…
Bên trong doanh trướng, Hách Liên Ngự Thuấn đang nhìn bản đồ, trong đầu vẫn hiện rõ cảnh tan tác của đại quân trên chiến trường. Nhìn máu của các tướng sỹ không ngừng đổ xuống, lồng ngực hắn lại dâng lên một ngọn lửa cuồng nộ. Hắn cũng biết bên ngoài doanh trướng, các thuộc hạ cũng không cách nào bình ổn tâm trạng. Cho nên lúc săn thú vừa rồi mới điên cuồng như vậy, chỉ trong thời gian một nén nhang đã hạ được vô số dã thú.
Hết thảy đều là do nữ nhân kia ban tặng.
Hắn đường đường là Tả Hiền vương, tuổi còn trẻ đã sớm thống lĩnh thiên quân vạn mã, vì Thiền Vu Quân Thần không ngừng khuếch trương lãnh địa, lập bao chiến công hiển hách, không ngờ tới, hôm nay lại bại trong tay một nữ nhân.
Càng nghĩ lại càng giận, bàn tay to của hắn đạp mạnh xuống bàn nghe “rầm” một tiếng, các đốt ngón tay đều siết lại khiến khớp xương kêu răng rắc.
Nữ nhân kia cả ngày nay treo trên cây, hắn nhất định sẽ không cho nàng sống tốt.
Vừa nghĩ tới đây, màn cửa của doanh trướng liền bị Hổ Mạc xốc lên, vẻ mặt vốn trầm tĩnh của Hổ Mạc lúc này có chút mất tự nhiên, xấu hổ nhìn Hách Liên Ngự Thuấn, muốn nói gì đó lại thôi.
“Xảy ra chuyện gì?” Hách Liên Ngự Thuấn hơi nhíu mày, trầm giọng hỏi.
“Vương gia, Sở cô nương bị bọn lính thả xuống, bọn họ, bọn họ…” Hổ Mạc thực không biết tâm tư của vương gia như thế nào nên cũng không biết tiếp theo nên nói ra sao nữa.
Hách Liên Ngự Thuấn không đợi Hổ Mạc nói xong, hàng lông mày hơi nhướng lên, cả thân hình cao lớn đứng bật dậy, không nói một lời lập tức sải bước đi ra ngoài.