Thành phủ Ích Châu, không chỉ là phủ của cả vùng, mà đưa mắt cả Đại Đường, ngoài Trường An và Lạc Dương, Ích Châu cũng là một trong các thành phồn thịnh nhất, lớn nhất, dân cư đông đảo, kinh tế phồn vinh, không kém gì mấy thành nổi tiếng như Dương Châu, Giang Nam. Thành trì rất cao lớn hùng vĩ, dù so với Lạc Dương cũng không kém bao nhiêu.
Cổng thành đồ sộ, người ra người vào, hai hàng binh lính thủ thành đứng nghiêm trang hai bên, dùng ánh mắt chuyên nghiệp cảnh giác đánh giá người đi đường và xe ngựa qua lại. Trên cửa thành có khắc hai chữ triện rất lớn, Ích Châu. Mà ở bên cạnh hai chữ Ích Châu, không ngờ còn mọc lên một bụi cỏ non xanh biếc.
Tiêu Duệ và Ngọc Hoàn mang theo mấy xe lễ vật từ từ đi vào trong thành. Tìm một nhà trọ trên con phố phồn hoa nhất thành, bỏ hành lý và đồ đạc lại trong phòng, rửa mặt ăn rồi xuống ăn vài thứ, sau đó hai người sóng vai đi ra ngoài nhà trọ, đi theo dòng người, đi xem nhân tình thế thái trong thành.
Đời người đúng là quá quỷ dị. Kiếp trước hắn sớm nghe nói thành phố này rất thích hợp người ở lại, thành phố này rất thoải mái và yên bình. Nhưng Tiêu Duệ mấy lần đi ngang qua Thành Đô mà vẫn không có cơ hội dừng lại. Không ngờ rằng bây giờ hắn là một người xuyên qua, lại cùng cô gái mà mình yêu đi bộ trong thành tại thời Đường này.
Đi dạo một vòng trong thành, khi hoàng hôn buông xuống, thiếu niên Tiêu Duệ và thiếu nữ Ngọc Hoàn tắm trong ánh chiều tà rực rỡ của Ích Châu ấm áp và vui vẻ, sóng vai đi vào một gian tửu quán lớn chuẩn bị ăn tối. Thiếu niên lại thấy một gương mặt quen thuộc trong sảnh.
Khuôn mặt thô cuồng lộ ra nụ cười ngạo nghễ, quần áo không dính một hạt bụi, rất chói mắt trong đám tửu khách bình thường. Là Trương Húc, nhà thư pháp đời Đường, được người đời sau xưng là Thảo Thánh Trương Húc, Trương Húc là một Trưởng sử Kim Ngô nhỏ nhoi ở trong thành Trường An. Ngày đó trong nhà Mạnh Sưởng, Tiêu Duệ từng gặp mặt Trương Húc một lần.
Tiêu Duệ ngẩn ra, thầm nghĩ sao Trương Húc lại tới Ích Châu? Đang lúc hiếu kỳ, đã thấy Trương Húc cười ha hả đứng dậy, chắp tay cao giọng nói:
- Tiêu công tử, đã lâu không gặp. Từ biệt ở Lạc Dương, Tiêu công tử không biết đi đâu?
Tiêu Duệ thấy không thể tránh được, nắm tay thiếu nữ đi tới, vội vàng thi lễ:
- Không nghĩ tới ở Ích Châu cũng gặp được Trương đại nhân. Tiêu Duệ kính chào Trương đại nhân.
Ánh mắt phóng đãng của Trương Húc nhìn lên mặt thiếu nữ một chút, trong lòng không khỏi thầm than: “Một nữ tử thật xinh đẹp”
Mắt Trương Húc rời khỏi người thiếu nữ, nụ cười trên mặt có chút cổ quái:
- Tiêu công tử, thực ra mỗ ở Ích Châu này chờ Tiêu công tử đã được một thời gian.
- Chờ ta?
Tiêu Duệ ngạc nhiên nói.
- Không sai. Mỗ đến Ích Châu làm việc, trước khi rời khỏi Trường An, hai vị điện hạ Thịnh Vương và Hàm Nghi công chúa dặn mỗ phải hỏi thăm Tiêu công tử. Mỗ đang định xong việc sẽ đến Thục Châu một chuyến, nhưng không ngờ hôm nay lại ngẫu nhiên gặp được, mỗ đỡ phải đi đến Thục Châu.
- Hai vị điện hạ rất tán thưởng Tiêu công tử. Tiêu công tử…
Từ sau lưng Trương Húc đột nhiên đi ra một thanh niên áo đen cao lớn, vẻ mặt mặt lạnh lùng, cử chỉ pha chút sát khí. Hắn cúi người thi lễ với Tiêu Duệ, nhỏ giọng nói:
- Tiểu khả Vệ Giáo, thị vệ phủ Thịnh Vương. Phụng lệnh Thịnh Vương điện hạ đi theo bảo vệ Tiêu công tử. Thịnh Vương điện hạ dặn tiểu khả nói với Tiêu công tử một câu: Tiêu Duệ, ngươi dù chạy đến chân trời, ta cũng phải kéo được ngươi về. Hừ, bổn vương ở Trường An chờ ngươi.
Vệ Giáo vẻ mặt cứng ngắc dùng giọng điệu của Lý Kỳ nói ra lời đó một lần, sau đó mặt không đổi sắc đứng bên cạnh, không hề để ý đến Tiêu Duệ đang vừa ngạc nhiên, vừa phức tạp, trong lúc nhất thời không thể lấy lại bình tĩnh.
Thằng bé Thịnh Vương Lý Kỳ không ngờ hiểu được biện pháp quấn lấy người, điều này đúng là làm Tiêu Duệ không ngờ đến. Hắn, hắn không ngờ phái một thị vệ vương phủ chạy đến đất Thục để đi theo mình, còn ngang nhiên nói là bảo vệ mình. Tiêu Duệ cười khổ một tiếng, liếc nhìn Vệ Giáo, không nói gì.
.............
..............
Trò chuyện với Trương Húc trong tửu quán một lát, trước khi màn đêm buông xuống, Tiêu Duệ lúc này mới từ biệt Trương Húc, dẫn thiếu nữ ra khỏi tửu quán, đi về phía quán trọ của mình. Đi được vài bước, Tiêu Duệ đột nhiên ngừng lại, nhìn các cửa hàng trên phố đã bắt đầu thắp đèn lồng sáng ngời, từ từ quay đầu lại thản nhiên nói:
- Vệ thị vệ, tại hạ chỉ là thảo dân bình thường, không thể chịu được Thịnh Vương điện hạ ưu ái như vậy. Vệ thị vệ tốt nhất nên về Trường An, thay Tiêu Duệ cảm tạ Thịnh Vương điện hạ. Nói Tiêu Duệ có chuyện ở Thục, ngày khác nhất định sẽ đến Trường An bái kiến điện hạ.
Vệ Giáo vẻ mặt bình tĩnh, không nói gì mà chỉ lắc đầu, tiếp tục đi theo phía sau Tiêu Duệ và Ngọc Hoàn, không nhanh không chậm đi sát theo bọn họ.
Tiêu Duệ nhíu mày:
- Vệ thị vệ. Tiêu Duệ phải về quán trọ, ngươi tốt nhất về đi, không cần đi theo tại hạ.
Vệ Giáo cắn răng, ôm quyền nói:
- Tiêu công tử, Thịnh Vương điện hạ đã nghiêm lệnh cho Vệ Giáo đi theo bảo vệ sự an toàn của Tiêu công tử. Vệ Giáo không dám làm trái.
Tiêu Duệ hơi khựng lại, tiếp tục đi tới.
Đi vào quán trọ, thiếu nữ kéo kéo áo Tiêu Duệ. Tiêu Duệ quay đầu lại thấy Vệ Giáo vẻ mặt lạnh lùng cũng đã đến, đang tìm tiểu nhị lấy một phòng.
Tiêu Duệ dở khóc dở cười, không để ý đến Vệ Giáo nữa, vội vàng cùng thiếu nữ về phòng.
- Tiêu lang, nếu Thịnh Vương điện hạ đã có ý tốt như vậy, chàng cần gì phải từ chối? Hơn nữa....
Thiếu nữ cười cười ngồi trên ghế nói:
- Có Thịnh Vương điện hạ tán thưởng và cất nhắc, như vậy sang năm Tiêu lang vào Trường An tham gia khoa thi cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.
Ý của thiếu nữ rất rõ ràng, không thể đắc tội Thịnh Vương điện hạ, hơn nữa người ta cũng có ý tốt. Chuyện này nếu là với người khác, không mừng như điên mới là lạ. Phái thị vệ trong vương phủ ra bảo vệ an toàn cho một sĩ tử áo vải, coi trọng như thế nào? Đương nhiên hành vi cổ quái này thì chỉ có thiếu niên Lý Kỳ ranh mãnh mới làm được.
Tâm trạng thiếu nữ lúc này khác hẳn so với đêm trung thu ở Lạc Dương. Lúc đó, nàng mơ hồ lo lắng Tiêu Duệ sẽ bị Hàm Nghi công chúa đoạt đi. Dù sao người ta là công chúa đương triều, mình chỉ là một nữ tử nhân gian. Nhưng sau thời gian ở bên nhau, thiếu nữ đã hiểu Tiêu Duệ toàn tâm toàn ý đối với mình. Nàng không còn lo lắng Tiêu Duệ sẽ đi yêu người khác nữa. Nghĩ được điểm này, nàng liền bắt đầu lo lắng cho tiền đồ của Tiêu lang.
Phải biết rằng Tiêu Duệ không thể nào vĩnh viễn chỉ lưu luyến làm một phú ông nấu rượu. Trong lòng thiếu nữ, tuyệt thế tài tử như Tiêu lang của mình, nhất định phải làm quan, vì triều đình làm ra những sự tích oanh oanh liệt liệt. Lạc Dương cũng tốt, Ích Châu cũng thế, những nơi này chỉ là điểm dừng chân tạm thời của hắn. Điểm dừng chân cuối cùng của hắn chính là đế đô Trường An. Một khi đã như vậy, có một vị hoàng thử coi trọng và tán thưởng, đó là chuyện làm người ta vô cùng hưng phấn.