Đại Đường Tửu Đồ

Chương 60: Dương thị tộc nhân

Trước Sau

break
Dương tam tỷ cười lạnh một tiếng, bực mình kéo Tú Nhi vào cửa. Tiêu Duệ vẫn im lặng, bàng quang nhìn vẻ mặt dối trá của Dương Chiêu với thiếu nữ Ngọc Hoàn. Thiếu nữ tuy rằng tuổi không lớn, nhưng tâm tư thông minh lanh lợi, lần đầu tiên gặp lại mà tộc huynh lại theo sát nịnh nọt mình, làm sao không rõ trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Thiếu nữ Ngọc Hoàn vừa hơi chán ghét, lại có chút bối rối. Dương Chiêu dù không chịu được đến mức nào thì vẫn là tộc huynh của mình, là người nhà mình. Ngọc Hoàn nghiêng đầu liếc nhìn Tiêu Duệ, thấy hắn rất bình tĩnh, đưa tay ra nhổ một cây cỏ dại mọc ven tường Dương gia, sau đó lại tách từng lá cỏ, thuận gió bay đi, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh.

Trong lòng Ngọc Hoàn đã có quyết định, có ý muốn Dương Chiêu rời đi, nhưng lại có chút áy náy. Bên tai tiếp tục truyền đến những lời kể khổ và lấy lòng như đàn bà của Dương Chiêu. Nàng không khỏi cười khổ một tiếng, kéo kéo vạt áo Tiêu Duệ, nhẹ nhàng nói:

- Tiêu lang, nể mặt nô, cho Dương Chiêu ca ca một ít tiền mua gạo, hai đứa trẻ trong nhà đang đợi gạo để nấu cơm ăn.

Tiêu Duệ cười nhạt, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo tay ngươi, mạnh mẽ kéo nàng vào trong viện, bỏ Dương Chiêu đang mong đợi ở bên ngoài. Ngọc Hoàn ngạc nhiên, cúi đầu dịu dàng nói một câu:

- Tiêu lang, chàng...

Tiêu Duệ lạnh lùng nói:

- Kẻ ăn chơi trác táng, cờ bạc như vậy, cho hắn bao nhiêu tiền cũng vô ích. Tú Nhi...

Tú Nhi đã đi tới, trong lòng còn ôm đứa con đang ngủ say của Dương tam tỷ. Nàng sợ đánh thức đứa nhỏ, rất cẩn thận khom người thi lễ với Tiêu Duệ:

- Thiếu gia.

- Tú nhi, lát nữa ngươi bảo phu xe ra phố mua ít gạo, đưa đến nhà Dương Chiêu.

Tiêu Duệ nói xong cười cười với Ngọc Hoàn:

- Nói là Ngọc Hoàn cho bọn họ.

Dương Ngọc Hoàn kích động trong lòng, cảm nhận sự quý trọng và quan tâm của Tiêu lang, trong mắt lại bắt đầu mờ ảo, nhẹ nhàng tiến sát vào trong lòng hắn. Tiêu Duệ vỗ vỗ bả vai mềm mại của nàng. Đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn Dương Chiêu vẫn đang đứng ở cửa viện. Ngay trong cái nhìn thoáng qua đó, liền thấy ánh mắt ác độc của Dương Chiêu đang nhìn tới mình.

Biết Dương Chiêu là kẻ tâm địa hẹp hòi, có thù tất báo, biết rõ thái độ lạnh lùng đối với hắn hôm nay, hắn sẽ ghi hận trong lòng. Nhưng Tiêu Duệ không thèm để ở trong lòng. Một kẻ lưu manh “cơ hội”, trong mắt Tiêu Duệ chẳng đáng là gì, còn có thể nhảy lên được trời sao?

Thực ra Tiêu Duệ rất phản cảm với Dương Chiêu, cũng không phải là do hắn hư hỏng và thích đánh bạc. Mà bởi vì Tiêu Duệ biết rõ lịch sử, biết tính các xấu xa của Dương Chiêu, đức hạnh rất kém cỏi lại không giữ chữ tín. Cho nên từ tính cách và tiềm thức, hắn đều không muốn có bất luận quan hệ gì với Dương Chiêu.

..... 1nguoiban (http://1nguoiban/)

.... 1nguoiban (http://1nguoiban/)

...... 1nguoiban (http://1nguoiban/)

Thời gian như thoi đưa, thoáng cái đến Thục Châu đã được hơn nửa tháng. Thục Châu cũng bắt đầu chuyển sang mùa hè oi nóng.

Tiêu Duệ vốn định để Ngọc Hoàn ở lại Dương gia đoàn tụ với Dương mẫu, sau đó mình sẽ mang theo Tú Nhi và Lệnh Hồ Xung Vũ đi dạo xung quanh, thưởng thức các loại rượu nổi tiếng ở Thục Châu, ví dụ như Kiếm Nam xuân, thuận tiện cũng đến thăm các danh lam thắng cảnh như Nga Mi sơn, núi Thanh Thành mà kiếp trước mình không có cơ hội đi. Hắn thậm chí còn muốn đi Nghi Xương cưỡi thuyền, học theo Lý Bạch cất cao giọng hát với Thiên môn.

Nhưng mấy ngày liền đến đây, người trong Dương gia không ngừng đến. Tiêu Duệ bất đắc dĩ, chi đành thu lại dự định đi du ngoạn, cùng thiếu nữ Ngọc Hoàn nghênh đón khách đến. Mỗi ngày đều có tộc nhân Dương gia chủ động tìm đến cửa, ăn tiệc rượu, chào hỏi.

Dương mẫu và Dương tam tỷ đã khổ cực nhiều năm ở đất Thục, các tộc nhân Dương gia tránh được bao xa thì tránh bấy nhiêu, rất ít quan hệ với các nàng. Nhưng bây giờ thì khác, Dương gia đột nhiên có một con rể giàu có, nghe nói là con cháu quý tộc ở Đông Đô Lạc Dương, mấy ngày nay không chỉ mang đến rất nhiều tiền cho Dương gia, không ngờ còn bỏ tiền mua một ngôi trạch viện mới cho Dương mẫu, cùng với nô bộc, xe ngựa. Dương gia biến hóa rất nhanh, từ người nghèo khó ở tầng dưới chót nhảy vụt lên thành nhà giàu máu mặt trong thành, điều này sao không khiến cho đám tộc nhân hâm mộ đến đỏ mắt chứ?

Từ địa ngục đến thiên đường, lòng người thật dễ thay đổi. Mấy ngày nay cảm xúc của Dương tam tỷ dù dùng hết nước Tây Hà cũng không thể nói rõ. Theo tính cách khắt khe của nàng, đám tộc nhân nịnh nọt đó nhất định bị cự tuyệt tận ngoài cửa, nhưng Tiêu Duệ lại lắc đầu. Cái gọi nghèo bên đường không người hỏi, giàu tận thâm sơn có họ hàng, đó là thói đời bình thường, không có gì kỳ quái cả. Dương gia còn muốn sống ở Thục Châu, lập tức đắc tội nhiều tộc nhân như vậy cũng không sáng suốt, mặc dù bọn họ rất nịnh bợ.

Tiêu Duệ biết, mình và Ngọc Hoàn dù sao cũng không thể vĩnh viễn ở Thục Châu. Dương gia lại không có nam đinh chống đỡ, tương lai vẫn phải trông cậy vào tộc nhân giúp đỡ. Dù sao những người này tuy nịnh bợ, nhưng bản chất lại khác hẳn loại tiểu nhân vô lại như Dương Chiêu. Cho nên Tiêu Duệ dùng hết khả năng, rất kiên nhẫn, làm quen với đám tộc nhân Dương gia. Về phần tộc nhân Dương gia muốn chiếm chút tiện nghi, chỉ cần không quá đáng, hắn sẽ cố gắng thỏa mãn.

Trên thực tế, tộc nhân Dương gia hầu hết là dân chúng bình thường, có thể được chút gạo, rau và lì xì mấy chục văn tiền là thỏa mãn rồi.

Sau khi đến Thục Châu, Tiêu Duệ có lẽ đã dùng hết ba trăm quan tiền. Hơn phân nửa trong số đó đã được dùng mua trang viện và nô bộc cho Dương mẫu, một phần nhỏ dùng để bày tiệc và tặng quà cho tộc nhân Dương gia. Đương nhiên điều này đối với Tiêu Duệ Tiêu đại tửu đồ tiền tài như nước thì không tính cái gì. Trước khi đến Thục, hắn biết tình huống Dương gia không tốt nên đã mang theo ngân phiếu. Tôn Công Nhượng biết hắn đi xa cần dùng tiền còn tự mình tặng hắn trăm quan tiền. Tiêu Duệ từ chối không được đành phải nhận lấy giao cho Tú Nhi, để nàng chuẩn bị đưa cho Ngọc Hoàn tiêu vặt. Nhưng trên đường đi không hề dùng đến, thiếu nữ nóng lòng nên căn bản không hề chậm trễ chút nào.

Tâm trạng Dương mẫu trở nên thoải mái hơn nhiều, uống thuốc kịp thời, hơn nữa mỗi ngày lại nỗ lực theo đề nghị của Tiêu Duệ, ăn uống được tăng lên, bệnh của bà đã tốt hơn nhiều. Đã bắt đầu có thể nhờ Dương tam tỷ đỡ, xuống giường ra viện hoạt động tay chân, phơi nắng...

Trong viện chất đầy các loại đặc sản địa phương mà tộc nhân Dương gia đến thăm bệnh mang tới. Dương mẫu dựa vào lòng Dương tam tỷ, mặc cho ánh nắng chiếu khắp toàn thân, khuôn mặt tái nhợt trở nên hồng hào, thoáng hiện lên một tia bùi ngùi. Nhớ đến ngày tháng kham khổ trước kia, lại nhìn sự giàu có hôm nay, giống như hai đời khác nhau.

Nhớ đến con rể thay đổi vận mệnh Dương gia, Dương mẫu nghiêng đầu nhìn lại. Thấy thiếu nữ Ngọc Hoàn đang cùng Tiêu lang của nàng ngồi trên mặt đất, nói nói cười cười, chơi mấy trò của trẻ con. Trên khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên mang theo vài phần kiêu hãnh, nhìn từ phía này, cả người hắn đều được bao phủ trong một tầng kim quang mờ nhạt.

break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc