Tiêu Duệ đứng trên Văn Đức điện trống trải thở dài, thật lâu sau mới đi ra khỏi đại điện.
Tân chính đã bắt đầu, tên trên dây không thể không bắn ra. Tiêu Duệ hiểu rõ điều này cho nên hắn và Lý Kỳ hay nói đúng hơn cùng với Đại Đường hoàng thất xích mích đã không thể tránh được. Trừ phi . . . Cho dù bản thân buông tay ủy quyền khiến cho tất cả trở lại như cũ, Lý Kỳ nhiều lắm cũng chỉ sinh ra cảm kích nhất thời, mà theo thời gian hắn nắm lấy đại quyền trong tay rồi, có lẽ cái thứ nhất hắn muốn thanh trừ đó chính là Tiêu gia.
Chỉ sợ rằng không có bất kỳ một vị hoàng đế nào có thể dễ dàng tha thứ cho một kẻ thần tử có thể uy hiếp đến hoàng quyền của hắn, cho dù là chí thân.
Tiêu Duệ bước nhanh trong lòng mặc dù cảm khái rất nhiều nhưng niềm tin trong lòng không hề lay động mảy may.
Lịch sử nằm trong tay người viết sử. Tiêu Duệ thở phào một cái, xuyên qua cửa cung màu đỏ nặng nề cao lớn, mặc cho xe ngựa đuổi theo đằng sau, bản thân lẩm bẩm đi về phía trước.
Hắn chậm rãi xoay người lại ngóng nhìn về phía cung điện Đại Đường cô độc, trong lòng thở dài một tiếng, "Lý Kỳ, điều này đối với đệ với ta với Đại Đường đều là việc tốt, ngày sau đệ sẽ tự hiểu."
Tiêu Duệ nhẹ nhàng bước lên xe ngựa của mình, chuẩn bị ra khỏi hoàng thành thì nhìn thấy một hàng vài kỵ sĩ chậm rãi đi về phía cửa cung, trong đó một trung niên nam tử dáng thấp lùn trên người trang phục võ tướng, đang nhìn ngó xung quanh. Tiêu Duệ trong lòng máy động, khóe miệng bất giác nổi lên một tia cười lạnh, đột nhiên trầm giọng quát một tiếng:
- Dừng xe.
Tiêu Duệ bước xuống, đi ra giữa đường.
Tên trung niên nam tử quần áo đẹp đẽ kia nhìn thấy Tiêu Duệ sắc mặt khẽ biến, đột nhiên nhảy xuống khỏi ngựa, quỵ một gối xuống, giọng điệu buồn rầu nói:
- Nguyên lai là Phu Mông tướng quân, không biết tướng quân đang muốn đi đến nơi nào?
Phu Mông Linh trong mắt hiện lên một tia sợ hãi:
- Tội thần nhận lệnh tiến cung gặp mặt hoàng thượng.
- À,
Tiêu Duệ khoát tay áo.
- Phu Mông tướng quân mời đứng lên đi. Nếu là hoàng thượng triệu kiến nên mau chóng tiến cung đi thôi.
Phu Mông Linh yên lặng đứng dậy, sắc mặt vô cùng xấu hổ, do dự một lát rồi khom người hành lễ sau đó dắt ngựa tiếp tục đi về phía cửa cung.
- Phu Mông tướng quân.
Tiêu Duệ đột nhiên cao giọng cười nói:
- Trước mắt triều đình thi hành tân chính, đang là lúc cần dùng người. Tướng quân văn võ song toàn đức cao vọng trọng, bổn vương đã tâu thỉnh hoàng thượng. . . Thỉnh Phu Mông tướng quân lưu lại kinh thành giúp việc quốc chính.
Phu Mông Linh trong lòng run rẩy, hiểu rằng đây là Tiêu Duệ đang ám chỉ và "đề tỉnh" bản thân. Đối mặt với đệ nhất quyền quý đã nắm trong tay quyền binh Đại Đường, hắn vô lực kháng cự, kỳ thực cũng không muốn kháng cự. Trước khi tiến cung hắn đã đến Tiêu gia đưa tặng hậu lễ và bái thiếp, đưa ra ý nguyện đầu nhập.
Kỳ thực hắn cũng minh bạch, từng là phản tặc giống như bản thân mình muốn tiếp tục là Tiết độ sứ một phương đã không có khả năng, cho dù là Tiêu Duệ đồng ý thì sợ rằng Đại Đường hoàng đế và Đại Đường triều thần cũng sẽ không đáp ứng.
Bảo toàn được một mạng, giữ được cả nhà bình an lưu lại kinh đô dưỡng già. Trước khi tiến kinh hắn đã dự tính đến trường hợp xấu nhất rồi.
..........
..........
Tiêu Duệ vừa mới bước qua cửa đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ở trong ngoại viện, Trương Võ Dương.
- Võ Dương.
Tiêu Duệ trong lòng vui vẻ. Trương Võ Dương đến đây đồng nghĩa với việc xưởng chế tạo hỏa pháo và hỏa khí của Tiêu gia tất cả đã chuyển đến Trường An. Sau khi bình định phản loạn Lý Tông, Tiêu Duệ liền lệnh cho Trương Võ Dương mau chóng mang theo "xưởng quân sự" từ công tượng (công nhân) cho đến "thiết bị" có liên quan bắt đầu di chuyển đến Trường An.
Hắn đem hỏa khí sản xuất quy mô hóa công nghiệp hóa, lợi dụng lực lượng của một quốc gia từ đó mà sản xuất ra số lượng lớn hỏa khí và hỏa pháo, chế tạo trang bị vũ khí cho quân đội Đại Đường. Có một chi quân đội cường đại không chỉ có thể chấn nhiếp man di mà còn có thể hộ vệ cho việc thi hành tân chính của mình, thậm chí dưới tình huống điều kiện thích hợp còn có thể chinh phạt bên ngoài mở rộng lãnh thổ bản đồ Đại Đường.
Đương nhiên, trước mắt vẫn chỉ là ý nghĩ của Tiêu Duệ. Muốn biến nó trở thành hiện thực không chỉ cần có thời gian mà còn cần phải phát triển mạnh mẽ nền kinh tế của Đại Đường. Chỉ có nước trước tiên giàu có mới có thể cường binh, không có quốc lực cường đại chống đỡ tất cả mọi kế hoạch đều là không tưởng.
Trương Võ Dương cười hì hì khom người hành lễ.
- Quận vương, Võ Dương có lễ.
Tiêu Duệ hung hăng đấm cho Trương Võ Dương một quyền,
- Hảo tiểu tử, sau khi lập gia đình béo lên không ít nhỉ. Võ Dương, triều đình đang thi hành tân chính, ta chuẩn bị cho ngươi tiến vào quân cơ viện nhậm chức trong phòng chế tạo binh khí, chủ trì các loại công việc về hỏa khí, hỏa pháo và cải tiến binh khí của Đại Đường, ngươi có bằng lòng không?
Trương Võ Dương sửng sốt, run rẩy nói:
- Quận vương, ngài nói là, Võ Dương có thể làm quan?
Tiêu Duệ gật đầu cười nói:
- Đương nhiên, Võ Dương là nhân tài hiếm có của Đại Đường, không vì triều đình cống hiến chẳng phải là tổn thất của Đại Đường sao?
Sắc mặt Trương Võ Dương trong nháy mắt đỏ ửng. Tuy rằng Tiêu Duệ cho hắn không gian phát triển rất lớn, đồng thời có được vật tư hùng hậu nhưng đi vào triều đình làm quan, đây là chuyện mà ngay cả nằm mơ Trương Võ Dương cũng không nghĩ đến. Từ một tên lưu lanh đầu tường xó chợ không có tương lai đến quan lại triều đình, sự tương phản thật lớn này khiến cho hắn toàn thân rúng động.
- Chỉ là, quận vương, Võ Dương một chữ cũng không biết?
- Không dựa vào khuôn mẫu cũ tuyển nhân tài.
Tiêu Duệ mỉm cười
- Sau khi thi hành tân chính, triều đình sẽ thay đổi cơ chế lựa chọn nhân tài, ngươi là nhân tài của loại nghề nghiệp đặc biệt, tự nhiên là phải phá lệ tuyển ngươi làm quan rồi.
Dương Ngọc Hoàn và Chương Cừu Liên Nhi sóng vai nhau đi tới, từ xa đã lên tiếng gọi.
Tiêu Duệ quay đầu lại liếc nhìn, cười nói:
- Ngọc Hoàn, Liên nhi.
Dương Ngọc Hoàn bước nhanh tới, kéo vạt áo Tiêu Duệ, nhón chân ghé sát lỗ tai hắn thì thầm vài ba câu, Tiêu Duệ lập tức sa sầm mặt, thở dài:
- Quên đi, ta không gặp nàng ta, để Nghi nhi đi tiếp nàng ta đi.
Tiêu Duệ vội vàng đi vào thư phòng của mình. Dương Ngọc Hoàn và Chương Cừu Liên Nhi đưa mắt nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt phức tạp.
Từ sáng sớm Võ Huệ Phi đã đến nhà, liền đi vào phòng Lý Nghi, sau đó Dương Ngọc Hoàn và Chương Cừu Liên Nhi chợt nghe thấy trong phòng Lý Nghi truyền ra tiếng tranh cãi. Tình huống như vậy đã từng xảy ra vài lần, từ sau khi Tiêu Duệ chủ trương thực thi tân chính, Võ Huệ Phi gần như mỗi ngày đều đến Tiêu gia tìm Tiêu Duệ chuẩn bị cùng hắn lý luận, nhưng Tiêu Duệ vẫn không chịu gặp bà ta. Rơi vào đường cùng bà ta đành phải tới tìm Lý Nghi.
Hai mẹ con bởi vì lập trường bất đồng cho nên tranh chấp là không thể tránh khỏi.
Lý Nghi từ trượng phu của mình đã có được đáp án chính xác. Tuy rằng nàng không hiểu lắm về những lời Tiêu Duệ đã nói, nhưng nàng cảm thấy Tiêu Duệ nói không sai. Hơn nữa, là người trong hoàng tộc kỳ thật trong lòng nàng cũng hiểu rất rõ, án chiếu theo cục thế trước mắt, Tiêu Duệ đã không có khả năng buông tay, một khi Tiêu gia mất đi quyền lực, vận mệnh tương lai của Tiêu gia sẽ gặp nguy.
Lý Nghi tuy rằng là công chúa của Lý Đường, nhưng nàng càng không nguyện ý nhìn thấy trượng phu và đứa nhỏ của mình gặp phải điều bất trắc. Càng huống chi, nàng nhận được hai lời cam đoan của Tiêu Duệ: Thứ nhất, Tiêu Duệ sẽ không soán vị làm hoàng đế, hoàng đế thủy chung vẫn là Lý Kỳ; Thứ hai, Tiêu Duệ sẽ bảo toàn hoàng tộc Lý Đường, sẽ không động chạm đến bất kỳ người nào.
Nhưng trong lòng Võ Huệ Phi càng lúc càng hoảng sợ. Hiện tại bà ta ăn không ngon ngủ không yên, e sợ một lúc nào đó tỉnh lại Tiêu Duệ sẽ đoạt đi tính mạng của đứa con trai mình, tự xưng đế thay đổi triều đại. Ở trong lòng bà ta, có sự lo lắng của một người mẹ, lại có sự quan tâm đến cả lợi ích của bản thân.
- Nghi nhi, con có thể khuyên nhủ Tiêu Duệ được hay không? Con chớ quên con cũng là công chúa Đại Đường, nếu Tiêu Duệ đoạt đi giang sơn của Kỳ nhi, trong tương lai con còn mặt mũi nào mà đi gặp liệt tổ liệt tông của Đại Đường?
Võ Huệ Phi nhíu mày,
- Nghi nhi, con nghe mẫu phi nói. . .
Lý Nghi cười khổ đứng dậy, cáu kỉnh đi tới đi lui trong phòng:
- Nương thân, người muốn Nghi nhi phải nói thêm bao nhiêu lần nữa đây, Tử Trường chỉ muốn thi hành tân chính mà không phải là soán vị, ngươi lo lắng khẩn trương điều gì đây.
- Tân chính?
Võ Huệ Phi cười lạnh nói:
- Nói thật dễ nghe, nói trắng ra không phải là muốn đoạt lấy hoàng quyền của đệ đệ con sao? Nghe nói hắn muốn dựng lên một cái Quốc vụ viện, còn muốn lập ra một cái Giám sát viện gì gì đó, lại còn thành lập Quân cơ viện. . . Cứ như vậy chính quyền quân quyền tất cả đều mất hết, đều bị hắn một người nắm giữ tất cả, như vậy hoàng đế làm cái gì? Chỉ có thể núp trong hậu cung xem ca vũ sao?
- Nương thân, điều này. . . vô luận là đối với hoàng thượng hay là đối với Tiêu gia đều là một chuyện hoàn mỹ vẹn toàn cả đôi bên. . . Lại nói, án chiếu theo Đường luật mới sửa lại, hoàng quyền không phải là chí cao vô thượng sao.
Lý Nghi buồn bã nói.
- Lừa quỷ đi.
Võ Huệ Phi phẫn nộ đứng dậy
- Quả nhiên là nữ sinh hướng ngoại, một chút cũng không giả.
Lý Nghi đỏ mặt tức giận nói:
- Mẫu thân, người nói nữ nhi phải làm thế nào? Nữ nhi đã là người của Tiêu gia, Tiêu gia là tất cả của nữ nhi. . . Nếu như Tử Trường không làm như vậy, Kỳ đệ làm sao có thể đăng cơ hoàng vị? Phụ Hoàng đã có quyết tâm phế bỏ thái tử, trọng lập Lý Hanh, đây không phải là sự thực chắc như đinh đóng cột sao? Sự việc đến ngày hôm nay, nếu Tử Trường buông bỏ quyền lực trong tay, nữ nhi thật muốn hỏi nương thân, tương lai, hoàng thượng sẽ buông tha cho Tiêu gia sao?
- Qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát loại việc này đã quá nhiều rồi, nữ nhi không muốn nhìn thấy thân nhân của mình bị hoàng thượng tàn sát hết sạch sẽ, cho nên, thật xin lỗi mẫu thân, nữ nhi đã không có khả năng giúp đỡ gì nữa rồi. . .
Lý Nghi thần sắc càng lúc càng phức tạp, giọng điệu cũng trở nên trầm thấp,
- Không nói đến việc Tử Trường có tâm tư soán vị hay không, ngay cả trong tương lai chàng có làm như vậy đi nữa, nữ nhi cũng chỉ có thể tận lực bảo toàn hoàng thất Đại Đường mà thôi.
Toàn thân Võ Huệ Phi run lên, khuôn mặt quyến rũ nhất thời tái nhợt, vô lực ngồi xuống giường Lý Nghi, rốt cuộc không thể nói ra thêm một câu nào nữa.
- Tử Trường!
Tiêu Duệ đang ngồi trên bàn viết lách, hắn đang phác thảo một phương án thiết lập cơ cấu triều đình, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Lý Nghi từ cửa truyền vào.
- Nghi nhi, đến đây.
Tiêu Duệ trong lòng âm thầm than khổ, hắn đương nhiên hiểu được Lý Nghi muốn nói gì. Mấy ngày nay hắn một mực tránh mặt Võ Huệ Phi và Lý Nghi chính là vì không muốn trực tiếp đối mặt với vấn về sẽ khiến cho hắn và Lý Nghi đều xấu hổ.
- Nghi nhi, khổ cho nàng rồi.
Tiêu Duệ suy nghĩ một lát, đứng dậy đi đến ôm lấy Lý Nghi vào lòng, ôm chặt lấy nàng.
Mặc dù đã sinh hai đứa con nhưng dung nhan tuyệt mỹ đoan trang của Lý Nghi so với trước đây dường như không thay đổi quá nhiều, chỉ tăng thêm vài phần thành thục quyến rũ của thiếu phụ. Nàng yên lặng nằm trong lòng ngực Tiêu Duệ, buồn bã nói:
- Tử Trường, đáp ứng Nghi nhi, không nên tổn thương đến nương thân và Kỳ đệ có được hay không?