Thân thể Phong Lang run rẩy kịch liệt, thiếu chút nữa ngã xuống từ trên lưng ngựa. Hắn ôm lấy đầu ngựa, nắm chặt dây cương, quay đầu lại run giọng nói:
- Tướng quân, chúng ta tru sát phản nghịch, nhưng phản nghịch ở đâu? Ngài nói có di chiếu của tiên đế, nhưng di chiếu của tiên đế ở chỗ nào?
Vẻ mặt Mao Thọ co giật.
- Phong Lang, các huynh đệ cấm quân, các ngươi bị Mao Thọ che mắt, chỉ cần các ngươi hạ vũ khí, bắt Mao Thọ, hoàng thượng nhất định sẽ bỏ qua chuyện cũ. Phong Lang, cho dù các ngươi công phá cửa cung, có thể làm thế nào? Chẳng lẽ, các ngươi muốn giúp đỡ Mao Thọ làm hoàng đế sao?
- Các ngươi là cấm quân Đại Đường, các ngươi bảo vệ chính là hoàng thượng, hãy nhìn xem, các ngươi đang làm cái gì? Không ngờ các ngươi đi theo phản tặc Mao Thọ công kích hoàng cung!
- Các huynh đệ, buông vũ khí, bắt phản tặc Mao Thọ, hoàng thượng ngay trong cung nhìn các ngươi!
Tiêu Duệ la lên khản cả giọng, bảo kiếm trong tay quơ khắp bầu trời. Mà Lý Kỳ đứng bên cạnh hắn, mồ hôi sớm đổ như mưa, nếu không phải có Lệnh Hồ Xung Vũ đỡ, chỉ sợ sớm không đứng được.
…
…
Không khí trong cung khẩn trương và áp lực. Gần như tất cả hoàng phi và các công chúa đều tránh né trong cung thất, trong lòng lo sợ bất an. Ninh Vương Lý Hiến mưu nghịch, Mao Thọ mang 2 vạn cấm quân vây công hoàng cung, ai biết có thể tái diễn một màn máu tanh ở thâm cung Lạc Dương lúc trước hay không.
Mặt Lý Long Cơ không chút thay đổi mà đứng ở cửa ngự thư phòng, ánh mắt sáng ngời nhìn cửa cung ồn ào đèn đuốc sáng rõ, gió lạnh như dao cắt, cắt vào tâm trạng phẫn nộ mà hoảng sợ và mỗi tấc da thịt toàn thân hắn.
Năm đó, hắn cũng mang ngàn binh giáp vọt vào hoàng cung như vậy, tru giết mẹ con Vi hậu, lại diệt một đảng Thái Bình công chúa. Mà hiện giờ, hắn lại gặp phải tai họa binh đao giống như vậy. Làm hoàng đế cao nhất, đăng cơ hơn mười năm, hắn chưa từng cảm thấy hốt hoảng bất lực giống như hôm nay.
Âm thanh truyền đến bên tai càng thêm ồn ào, ánh lửa hồng nhảy lên trong màn đêm nặng nề, lòng bàn tay Lý Long Cơ nắm rất chặt, sau lưng hoàn toàn ướt đẫm, mồ hôi lạnh bị gió lạnh thổi, lạnh đến xương cốt.
Thanh âm khàn khàn của Cao Lực Sĩ vang lên sau lưng:
- Hoàng thượng, chờ thêm đi, lão nô tin tưởng, Tiêu đại nhân sẽ xử lý tốt việc này…
- Lão già kia, ngươi nói bọn họ sẽ công giết vào sao?
Lý Long Cơ đột nhiên quay đầu lại hỏi.
Cao Lực Sĩ run lên trong lòng, thở dài một tiếng, hắn nghe ra một chút bối rối và sợ hãi từ trong giọng nói của hoàng đế. Tất nhiên, hoàng đế cao cao tại thượng luôn vênh mặt hất hàm sai khiến này, hắn sợ hãi.
Mặc dù, giờ phút này, hắn giận dữ che dấu sự sợ hãi của hắn, nhưng hắn vẫn sợ hãi.
Chung quy hắn là con người, mà không phải thần. Cao Lực Sĩ yên lặng nghĩ, khóe miệng lại lộ ra nụ cười:
- Hoàng thượng, hãy an tâm chờ đợi, không còn Ninh Vương và mất chiếu của tiên đế, Mao Thọ không lật được sóng gió gì! Hơn nữa, Tiêu đại nhân đã bắt toàn bộ gia quyến tướng lãnh cấm quân vào trong cung, chắc chắn…
Mày Lý Long Cơ nhảy dựng.
- Thái tử đâu?
- Hồi bẩm hoàng thượng, thái tử điện hạ cùng Tiêu đại nhân cùng ở cửa cung. Tiêu đại nhân nói, có thái tử điện hạ ở đó, loạn binh cấm quân tuyệt đối không dám bước vào cửa cung nửa bước!
Cao Lực Sĩ tiếp nhận một chiếc áo choàng thật dày từ trong tay một thái giám phía sau, nhẹ nhàng phủ thêm cho Lý Long Cơ.
- Sự thật chứng minh, vẫn là Tiêu Duệ có thể phân ưu cho trẫm. Lão già kia, lần nhiễu loạn này qua đi, trẫm cũng nên để Tiêu Duệ đi rèn luyện vài năm… Có hắn, chắc chắn ngôi vị hoàng đế của Kỳ Nhi có thể vững chắc!
Lý Long Cơ cảm thấy cả người vô lực, hắn phát ra một tiếng thở dài yếu ớt.
- Hoàng thượng…
Một tiểu thái giám nghiêng ngả lảo đảo chạy tới. Không bao lâu, đi tới gần Lý Long Cơ và Cao Lực Sĩ, Lý Long Cơ nhìn thấy bộ dạng nước mắt và nước mũi đan xen của tiểu thái giám kia, trong lòng không khỏi trầm xuống, run giọng nói:
- Bối rối cái gì? Chẳng lẽ là phản tặc công vào trong cung rồi sao?
Trái tim Lý Long Cơ hoàn toàn lạnh lẽo tĩnh lặng. Sắc mặt hắn trắng bệch, đẩy Cao Lực Sĩ một phen, run rẩy mà rút bội kiếm của mình ra, khàn khàn mà rít gào lên:
- Người tới, theo trẫm cùng nhau tru sát phản tặc!
- Hoàng thượng, Tiêu đại nhân để cho tiểu nhân… để cho tiểu nhân đến bẩm báo hoàng thượng, sĩ tốt cấm quân đã tru sát phản tặc Mao Thọ, hiện giờ, toàn bộ cấm quân buông vũ khí, đang chậm rãi rời khỏi hoàng thành, lui giữ doanh trại chờ ý chỉ của hoàng thượng…
Tiểu thái giám chợt la lên nức nở.
Leng keng!
Bảo kiếm của Lý Long Cơ rơi xuống mặt đất, hai chân hắn mềm nhũn, liền ngồi xuống.
==
Mao Thọ cùng hơn trăm tên tâm phúc tuyệt đối chết dưới trường thương mạch đao phẫn nộ của sĩ tốt cấm quân do Phong Lang dẫn đầu, lập tức bị vó ngựa điên cuồng đạp thành bùn nhão.
- Hoàng thượng thứ tội, chúng thần tội chết!
Phong Lang khóc hô, phốc một tiếng quỳ rạp ngoài cửa cung.
Mà phía sau hắn, trên quảng trường ngoài cửa, một đám cấm quân đông nghìn nghịt mà hô lớn, tiếng gọi ồn ào, thỉnh thoảng đan xen một số tiếng ngựa hí kinh hãi.
Một hồi náo động bình ổn như vậy, Tiêu Duệ thở một hơi thật dài, rốt cuộc không khống chế được chính mình, ném bội kiếm trong tay xuống, thân thể lay động một chút, nếu không phải Lệnh Hồ Xung Vũ tay mắt lanh lẹ, có lẽ hắn sẽ ngã cắm đầu xuống dưới.
Giữa một đường sinh tử, Tiêu Duệ đương nhiên sợ hãi. Ước chừng 1 vạn 5000 sĩ tốt cấm quân liều mạng, điên cuồng mà giết vào cung, dưới vó ngựa của loạn binh, chỉ sợ bọn họ cũng khó lòng thoát chết.
Nhưng Tiêu Duệ đánh cuộc. Hắn đánh cuộc chính là, những sĩ tốt cấm quân này chẳng qua bị Mao Thọ mê hoặc, mà không thật lòng muốn tạo phản Lý Long Cơ. Hắn đánh cuộc chính là, lực ảnh hưởng của Lý Long Cơ xây dựng hơn mười năm làm hoàng đế có thể trấn được những cấm quân này. Hắn còn đánh cuộc chính là, sau khi những cấm quân do Mao Thọ cầm đầu này mất đi Ninh Vương và di chiếu của tiên đế làm chỗ dựa để cho rằng có lý chẳng sợ mà bức vua thoái thị, quân tâm và sĩ khí sẽ lập tức tan rã.
Trên thực tế, hắn thành công.
Lý Hiến thật không ngờ, Lý Long Cơ lại phản ứng nhanh như vậy, sẽ xuống tay với đám người Lý Phạm trước tiên. Mà Mao Thọ càng không dự đoán được, ngay nửa canh giờ trước khi hắn tiến vào Trường An, Tiêu Duệ đã khống chế chặt chẽ đám người Lý Hiến trong tay, đoạt đi cái gọi là di chiếu.
Kỳ thật, Lý Long Cơ cũng thật không ngờ, động tác của Tiêu Duệ lại nhanh như vậy. Hắn lại không biết, khi hắn còn không có hạ quyết tâm, Tiêu Duệ cũng đã chờ ở ngoài phủ đệ của Lý Phạm. Mà thậm chí, lúc mà không thể khác được, cho dù không được Lý Long Cơ cho phép, Tiêu Duệ cũng sẽ không tiếc giả mạo thánh chỉ hoàng đế bắt đám người Lý Phạm.
Bởi vì Tiêu Duệ rất rõ ràng, trong giây phút khẩn cấp này, một khi để Lý Phạm mang theo cái gọi là di chiếu tụ hợp một chỗ với Mao Thọ, hoàng cung Đại Đường này sẽ bị loạn binh mãnh liệt giẫm đạp thành đất bằng, cho dù là Lý Hiến còn ở trong cung.
Lý Hiến vào cung chuẩn bị ngả bài với hoàng đế, trong lúc đó, đám người Lý Phạm tụ tập ở trong Kỳ Vương phủ, phát ra tín hiệu gọi đại quân của Mao Thọ vào thành. Mà việc này, trước sau không đến thời gian hai canh giờ. Lý Hiến tự hỏi chính mình, cảm thấy hết thảy đều nắm chắc, nhưng trời đất run rủi, vẫn thất bại trong gang tấc.
Nếu Tiêu Duệ không được Lý Lâm Phủ nhắc nhở trước đó, Nếu không phải Tiêu Duệ phụng chỉ đi doanh trại cấm quân một chuyến, nếu tính cảnh giác của Tiêu Duệ cũng không cao… Lịch sử Đại Đường, có lẽ sẽ sửa đổi.
Dù sao, cấm quân Đại Đường ra khỏi doanh trại, đây cũng không phải chuyện lạ gì, mà là một loại huấn luyện thông thường, mỗi tháng đều có một lần. Nếu không, tại sao cấm quân thành lại xây dựng quân doanh ở ngoài.
- Tỷ phu…
Lý Kỳ nhẹ nhàng gọi bên tai Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ đột nhiên cả kinh, chậm rãi nói:
- Thái tử điện hạ, ngài cũng bị sợ hãi, hãy trở lại cung đi thôi, còn lại đều giao cho thần tới xử trí đi.
Lý Kỳ lắc đầu:
- Không, ta không đi.
Tiêu Duệ quay đầu lại nhìn Lý Kỳ, ánh mắt trở nên rất nhu hòa. Nói thật, biểu hiện của Lý Kỳ lúc này khiến Tiêu Duệ rất là vừa lòng. Mặc kệ hắn sợ hãi hay không, hắn có thể cùng đứng trên cửa cung với mình, không có lâm trận trốn thoát về cung tránh né, đối với thiếu niên này mà nói, đã tương đối không dễ dàng.
- Tỷ phu, ta biết, nếu không phải huynh… Chỉ sợ, đám tặc tử này đã… Bản cung tấu rõ với hoàng thượng, không thể không tru sát đám người…
Lý Kỳ hung hăng mà dậm chân cúi đầu nói.
Tiêu Duệ biến sắc, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, khẩn trương lấy tay che miệng Lý Kỳ một phen:
- Nói cẩn thận…
…
…
Lý Long Cơ hăm hở mà chậm rãi tới thành lâu cửa cung. Bước chân hắn có lực, thần thái phấn chấn, uy thế khắp nơi, không ai biết, ngay một khắc trước, hắn đang còn lạnh run. Cao Lực Sĩ yên lặng theo sát sau mông hắn, thoáng quăng cái nhìn cực kỳ tán thưởng và cảm kích qua Tiêu Duệ.
Kẻ tâm tư kín đáo như Cao Lực Sĩ, tự nhiên hiểu được, lần náo động phong ba hôm nay, nếu không phải bởi vì Tiêu Duệ nhạy bén và giỏi quyết đoán, chỉ sợ bọn họ đều không thể nhìn được mặt trời sáng mai.
- Nhi thần bái kiến phụ hoàng.
Lý Kỳ và Tiêu Duệ cùng nhau hành lễ.
Lý Long Cơ cao giọng cười lớn, bước qua vài bước, bỏ qua Lý Kỳ, nâng Tiêu Duệ dậy một phen:
- Được, Tiêu Duệ, khanh làm tốt lắm. Thái tử, con cũng đứng lên đi, thời khắc nguy cấp, con có thể thay trẫm đứng trên lầu cửa cung, không có mất đi uy phong hoàng thất Đại Đường, trẫm thật cao hứng.
- Hoàng thượng, việc trước mắt cấp bách…
Tiêu Duệ tiến lên vội nói. Bây giờ còn không phải lúc mừng công, tuy rằng hơn một vạn cấm quân trước mắt kia buông vũ khí chờ xử trí, một khi trấn an không tốt, vạn nhất lại loạn lên, liền không có cách nào xong việc.
Lý Long Cơ gật đầu:
- Người tới, đi doanh trại truyền ý chỉ của trẫm, tất cả sĩ tốt cấm quân có công tru sát phản tặc Mao Thọ, trẫm không chỉ bỏ qua chuyện cũ còn có trọng thưởng…
- Giam giữ đám người Ninh Vương ở trong cung, nhanh chóng truyền gọi văn võ cả triều vào cung thảo luận trừng phạt.
Lý Long Cơ âm trầm khoát tay áo, bước về phía xuống cung lầu. Nhưng đi không được hai bước, hắn đột nhiên quay đầu lại cúi đầu nói:
- Tiêu Duệ, đêm nay khanh mang theo 3000 sĩ tốt này bảo vệ hoàng cung cho trẫm, đồng thời, suốt đêm phái người đi Đồng Quan truyền ý chỉ của trẫm, điều 2 vạn thủ quân Đồng Quan vào kinh thủ vệ!
- Vâng, thần tuân lệnh.
Tiêu Duệ khom người xuống thi lễ.
Lý Long Cơ đi nhanh rời đi, trong nháy mắt hắn đi xuống thành lâu, Cao Lực Sĩ phía sau đột nhiên nghe được hoàng đế kia sẵng giọng:
- Lão già kia, ngươi tự mình đi chuẩn bị mấy chén rượu độc, tiễn đưa vài người Lý Hiến đi.
Đầu vai Cao Lực Sĩ run rẩy một chút, yên lặng trả lời: