Làm công chúa Đại Đường, mặc dù trong lòng Lý Nghi có chút bài xích đối với nữ vương người Thoán A Đại bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Tiêu Duệ này, nhưng dù sao A Đại cũng là nữ vương người Thoán, Lý Nghi cũng sẽ không thất lễ. Nàng và Dương Ngọc Hoàn cùng Chương Cừu Liên Nhi, cùng nhau đứng ở cửa nghênh đón, điều này làm cho A Đại do dự đã lâu mới tới nhiều ít có chút được sủng mà lo sợ.
Trước sau đi vào Tiêu gia, dẫn đầu chính là nữ vương người Thoán, mà một phen này, dĩ nhiên trở thành nữ nhân của Tiêu Duệ. Nghĩ đến đây, mặt phấn A Đại ửng đỏ. Nữ vương điện hạ người Bặc luôn oai phong một cõi thẳng thắn có thể so với nam nhân cũng không kìm nổi xấu hổ cúi đầu xuống.
- A Đại bái kiến ba vị tỷ tỷ.
A Đại thấy nụ cười trên mặt Lý Nghi có chút miễn cưỡng, lập tức kịp nhớ đến ý đồ mình đến đây, trong lòng thở dài yếu ớt. Cho dù là vì chính mình hay là vì tộc nhân của mình, nàng cũng không thể đắc tội ba, ồ không là bốn cô gái này, nếu không thể quan hệ tốt với càng nàng, chính mình sẽ cực kỳ chật vật.
A Đại lý trí hiểu rõ trong lòng. Nàng hiểu được, nàng chỉ có thể cúi người, mới có thể đổi được sự tán thành những cô gái của Tiêu Duệ này.
A Đại đã hành lễ xuống, ngay cả Lý Nghi cũng thật không ngờ, không ngờ nàng sẽ thực hành lễ. Nếu không phải Dương Ngọc Hoàn và Chương Cừu Liên Nhi lấy tay nâng đỡ, có lẽ nàng sẽ thật sự quỳ rạp xuống đất.
Cho dù như thế nào, người ta là một vương tước, hơn nữa còn là vương tước hoàng đế Đại Đường sắc phong.
Lý Nghi tự nhiên hiểu được nàng đây là có ý gì, nàng trao đổi ánh mắt với Dương Ngọc Hoàn và Chương Cừu Liên Nhi, nhẹ nhàng thở dài, tiến lên đỡ cánh tay A Đại:
- A Đại muội muội, đều là người trong nhà, cần gì khách khí như vậy, đi, chúng ta vào trong nhà đi.
Nghe được tiếng “muội muội” mà không phải “nữ vương điện hạ”, trong lòng A Đại hiện giờ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
…
…
A Đại mang đến rất nhiều đặc sản của người Thoán, mỗi người một phần, ngay cả đứa nhỏ trong bụng Lý Nghi, tỷ tỷ của Tiêu Duệ đều có một phần. Tuy rằng không đáng giá tiền gì, nhưng phần lòng dạ này của A Đại vẫn rất nhanh lấy được thiện cảm của ba cô gái. Dù sao, nàng trở thành nữ nhân của Tiêu Duệ đã là sự thật, ba cô gái chỉ có thể nhận nàng, mà A Đại cố ý qua lại thân thiết, rất nhanh liền tiêu tan một chút khúc mắc còn sót lại trong lòng ba cô gái kia.
Hiện giờ, tiếp theo là Lý Đằng Không. A Đại thầm nghĩ trong lòng.
Lúc trước, hoặc là sau khi trở thành nữ nhân của Tiêu Duệ, nàng đều có trình độ hiểu biết tương đối đối với bốn cô gái Tiêu gia lai lịch tình huống đều bất phàm này, bao gồm cả tính tình của các nàng.
Trong bốn cô gái, Ngọc Hoàn tính tình ôn hòa, Lý Nghi cao quý nhưng biết nguyên tắc, Chương Cừu Liên Nhi tâm tư kín đáo. Trong mắt A Đại, ba cô gái này đều dễ ở chung, chỉ có Lý Đằng Không lục tiểu thư Lý tướng nổi tiếng điêu ngoa đã lâu, nàng không có nắm chắc gì.
…
…
Bốn cô gái đang ở trong sảnh nói chút chuyện khuê phòng tuy không nhiều nhưng rất là thân thiết, Lý Đằng Không lôi kéo tay Tiêu Duệ xông vào. Nàng vừa mới đi tới cửa, liền nghe nói A Đại tới chơi, lửa ghen tuông vô hình trong lòng kia lập tức bùng lên.
Thấy Lý Đằng Không sắc mặt không tốt, A Đại cả kinh trong lòng, nhưng nàng trấn định lại rất nhanh. Hơn nữa, trước khi Lý Đằng Không còn chưa “phát tác” ra, nàng đã nhanh chóng đứng dậy khom người hành lễ:
- A Đại bái kiến Không nhi tỷ tỷ.
Kỳ thật, A Đại lớn hơn Lý Đằng Không hai tuổi, một tiếng “tỷ tỷ” này không thể nghi ngờ là tự nhận thân phận của mình. Cho nên, một tiếng “tỷ tỷ” này Lý Đằng Không có chút không ngờ, cũng có chút cao hứng, còn có chút xấu hổ.
Không đợi Lý Đằng Không phản ứng lại, A Đại chợt đứng dậy đi đến, làm cho thị nữ của mình trình lên lễ vật của mình. Hơn nữa, còn chuẩn bị hồng sâm trăm năm đến từ Tân La cho Lý Lâm Phủ. Kỳ thật, hồng sâm này là sau khi A Đại vào Trường An mới mua, nàng chỉ nghe nói Lý Lâm Phủ bị bệnh không ra, vì kéo gần quan hệ với Lý Đằng Không mà làm ra một loại “phục bút” (món đồ cúi đầu thừa nhận) mà thôi.
Trong lòng Lý Đằng Không không khỏi có chút cảm động. Tuy rằng trong lòng nàng vẫn không thoải mái thế nào, nhưng đối mặt với một cô gái thân phận cao quý hơn mình cố ý lấy lòng như vậy, nàng còn có thể nói gì làm gì? Cho dù là vì mặt mũi của Tiêu Duệ, nàng cũng chỉ có thể “chấp nhận”.
Lý Đằng Không chính là loại tính tình này, cơn tức tới rất nhanh đi cũng rất nhanh, nàng hì hì cười kéo tay A Đại, nghiêm trang bắt đầu hỏi han ân cần, vẻ mặt kia thật ra còn thân thiết hơn ba người Lý Nghi, khiến Lý Nghi không khỏi cười khổ.
Tiêu Duệ ở một bên thở dài trong lòng, trước mặt A Đại am hiểu quyền mưu, Lý Đằng Không tâm tư đơn thuần sao có thể là đối thủ, nàng chỉ có thể nộp vũ khí đầu hàng.
Nhưng đồng thời hắn cũng hiểu được, A Đại như vậy, cũng đơn giản là xuất phát từ tình yêu đối với hắn. Hắn tiến lên nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của A Đại, dịu dàng nói:
- Nàng đã đến rồi…
…
…
Ngày thứ hai.
A Đại chính thức mang theo thị nữ của mình từ dịch quán chuyển đến Tiêu gia.
Trước mắt Tiêu Duệ phải làm rất nhiều việc, hắn không có thời gian và tâm tư nghe mấy người vợ cùng một chỗ nói lời tư mật, hắn dặn A Đại an tâm ở lại Tiêu gia, sau đó chính bản thân vội vàng đi vào cung.
Nếu lần này A Đại đến đây, sẽ không tính toán phải đi. Nói như thế nào nàng cũng là nữ nhân của Tiêu Duệ, mặc dù không có một nghi thức long trọng, nhưng trong lòng nàng, nàng đã không thể tách rời khỏi Tiêu gia. Cho dù là không lâu sau, nàng vẫn phải rời khỏi Trường An tới Tây Vực, cùng một chỗ với tộc nhân của các nàng, nhưng tại Tiêu gia này, cũng nên có một gian phòng của nàng.
Cho nên, A Đại ngầm chấp nhận Tiêu Duệ an bài, theo Dương Ngọc Hoàn tới Tiêu gia, sau đó mang theo vài thị nữ của mình, đi về phía phòng ngủ Dương Ngọc Hoàn đã sớm chuẩn bị chu đáo, một gian phòng ngủ bố trí cực kỳ xa hoa kề bên phòng Lý Đằng Không trong nội viện Tiêu gia.
Sau khi đi thăm phòng ngủ của các cô gái Tiêu gia, A Đại thật sự cảm thấy có chút không ngờ đối với trình độ xa hoa của phòng ngủ bản thân.
Tuy rằng Tiêu gia có tiền, nhưng phòng đám người Lý Nghi bố trị thật sự là đơn giản mà thực dụng, nhưng đi vào phòng Dương Ngọc Hoàn bố trí cho mình, A Đại giật mình kinh hãi, rồi lại khó mà nói cái gì. Kỳ thật, đây hoàn toàn là một hiểu lầm rất lớn.
Dương Ngọc Hoàn nghĩ đến A Đại nói thế nào cũng là nữ vương, hẳn là đã quen cuộc sống xa hoa, cho nên mới tự chủ trương biến phòng ngủ của A Đại trở nên rất hoa lệ. Nhưng nàng lại không biết, người Thoán sinh sống nghèo khó vả lại dân phong giản dị, điều kiện cuộc sống của nữ vương A Đại này kỳ thật còn không bằng mấy người các nàng.
Thấy A Đại có chút nhíu mày, Dương Ngọc Hoàn còn tưởng rằng nàng chê sơ sài, cười cười, Dương Ngọc Hoàn nói:
- A Đại muội muội, thời gian gấp gáp, chỉ có thể dọn dẹp vô cùng đơn giản, chờ thêm hai ngày nữa, ta sẽ sai người mua sắm thêm cho muội, tóm lại, sẽ không để nữ vương điện hạ muội chịu khổ lâu.
A Đại đổ mồ hôi một trận.
Lúc nàng nàng mới hiểu được, chỉ sợ Dương Ngọc Hoàn hiểu lầm. Nàng thở dài, buồn bã nói:
- Ngọc Hoàn tỷ tỷ, A Đại quen cuộc sống khổ cực ở Thoán khu, chợt tiến vào gian phòng xa hoa như vậy, thật sự là có chút hoa cả mắt…
Tâm tình Tiêu Duệ kém, hắn vội vã đi trên đường trong cung, không lòng dạ nào xem xét sắc thu rất thanh nhã trong cung. Nếu Lý Lâm Phủ phán đoán không sai, chắc chắn Ninh Vương Lý Hiến sẽ dẫn đầu một đám hoàng tộc làm khó dễ hoàng đế ở vài ngày sau, mà sau đó, cục diện chính trị Trường An sẽ rơi vào trong một hồi nguy cơ thật lớn, một khi xử lý không tốt, sẽ khiến cho náo động lớn.
Loại náo động này, không chỉ Lý Long Cơ không muốn thấy, chính Tiêu Duệ cũng không muốn thấy. Bởi vì hắn còn chưa chuẩn bị tốt, tất cả kế hoạch vừa mới đi lên quỹ đạo, nếu lúc này, Lý Tông đột nhiên khởi binh trước, điều này sẽ khiếp sự sắp đặt của Tiêu Duệ hóa thành bọt nước.
Cho nên, hắn vào vào cung thử xem biểu hiện của hoàng đế.
Đối với mạch nước ngầm bắt đầu chảy này, chẳng lẽ hoàng đế không có phát hiện một chút? Tiêu Duệ không quá tin tưởng, điều này rất không phù hợp cá tính Lý Long Cơ.
Tiêu Duệ đi tới ngự thư phòng, nhưng Lý Long Cơ không có ở đó, nghe nói là ở tẩm cung của Võ Huệ Phi. Vì thế Tiêu Duệ lại ngựa không dừng vó mà tiến tới tẩm cung của Võ Huệ Phi. Cũng mau hắn nắm giữ ngự tứ kim bài của Lý Long Cơ, lại là phò mã gia đang nổi không người trong cung nào không nhận biết, mặc cho hắn tự do đi lại trong cung, cũng không có người dám lại đây quấy rầy hắn.
Sau khi được phép, Tiêu Duệ đi vào tẩm cung của Võ Huệ Phi thật cẩn thận. Trong đại điện trống trải, tràn ngập mùi rượu nhàn nhạt, hiển nhiên nơi này vừa mới ẩm yến xong, mà thấp thoán dưới lụa màu phấn hồng, Lý Long Cơ một thân quần lót nằm trên giường mềm, đang ngủ ngon, một cung nữ trang điểm xinh đẹp đang ngồi bên cạnh giường mềm, ngoang ngoãn hầu hạ ở nơi đó.
Tiêu Duệ nhíu mày, đang muốn nói gì, Võ Huệ Phi váy dài nghê thường đã duyên dáng đi tới, kéo theo làn váy thật dài. Trên khuôn mặt quyến rũ hồng nhuận của nàng phát ra ánh sáng mê ly, nâng ngón ngọc trắng mịn đặt ngang môi đào đỏ thắm, nhẹ nhàng phát ra tiếng “xuỵt”.
Võ Huệ Phi mỉm cười ra hiệu Tiêu Duệ ngồi xuống.
Tiêu Duệ bất đắc dĩ, đành phải trầm mặc chậm rãi ngồi xuống thảm hồng mềm mại. Mà Võ Huệ Phi, thì giãn tay áo dài hoa lệ ra, cũng ngồi trước mặt hắn.
Tay áo dài của Võ Huệ Phi lay động, vài thị nữ cúi đầu rón rén rời khỏi điện. Trong đại điện trống trải, không khí lập tức trở nên u tĩnh và nặng nề, Tiêu Duệ có thể nghe thấy rõ ràng tiếng ngủ mê của Lý Long Cơ, cùng với tiếng hít thở dồn dập của Võ Huệ Phi kia.
Võ Huệ Phi có chút mê ly mà si ngốc nhìn nam nhân tuổi trẻ có sức sống, con rể này của nàng. Nàng quay đầu lại liếc nhìn Lý Long Cơ đã già đang ngủ say, lại quăng ánh mắt quyến rũ dịu dàng lên người Tiêu Duệ.
Chẳng biết qua bao lâu, Võ Huệ Phi khó có thể ngăn chặn lửa lòng đang rục rịch trong lòng mình. Nàng biết rõ không luân thường đạo lý, lại vẫn không thể ngăn cản cỗ dụ hoặc kích tình mãnh liệt phát tán ra từ trên người Tiêu Duệ.
Nàng xiêu vẹo đứng dậy, gợn sóng tuyết trắng trước ngực phập phồng một hồi. Thời đại này không có loại vật Bra linh tinh gì, cho dù có cũng là quá miễn cưỡng. Mà dư quang trong mắt Tiêu Duệ vẫn thoáng nhìn thấy bộ ngực vểnh lên dưới nhũ câu (khe ngực) thật sâu của nàng, cùng với hai nụ hoa màu đỏ kia.
Tay Võ Huệ Phi nhẹ nhàng xoa nắn tay Tiêu Duệ, khiến hắn vô lực cúi đầu xuống, mà đáy lòng lại sinh ra một loại kích thích khác, dục vọng bắt đầu bốc lên.
Ánh mắt Võ Huệ Phi càng thêm mê loạn, hơi thở đầy sức sống của nam tử khiến nàng mê say. Giờ phút này, nàng hồn nhiên quên mất giới hạn tuổi tác, giới hạn thân phận, cùng với hoàng đế Đại Đường đang ngủ say một bên kia, nàng run rẩy không chùng bước mà dẫn tay Tiêu Duệ, liền phủ lên bờ ngực đẫy đà.