- Trẫm cũng biết khanh khổ tâm. Nhưng khanh có biết hay không, sở dĩ trẫm phải bảo vệ Vương Trung Tự, cũng là muốn Vương Trung Tự đến Lũng Hữu mà thôi. Hôm nay trẫm liền nói thấu đáo cho khanh, chuyện tình Khánh Vương, trẫm không cho phép khanh tiếp tục nhúng tay, trẫm đều có chủ trương. Khanh hiện giờ, chỉ cần phụ tá dạy dỗ thái tử tốt, khanh chính là công thần lớn của trẫm, của triều đình Đại Đường!
- Trẫm không ngại nói ngọn ngành cho khanh.
- Ý trẫm đã quyết, Hoàng Phủ Duy Minh lưu lại kinh sư làm Hàn lâm học sĩ, Vương Trung Tự đi Lũng Hữu, Điền Nhân Hà Đông điều nhiệm Phạm Dương, Vương Chuy An Tây điều nhiệm Hà Đông. Về phần An Tây, trẫm còn đang do dự, có phải giống như lời thái tử, thăng chức Ca Thư Hàn mưu tính Tây Vực hay không.
Lý Long Cơ thản nhiên nói.
Tiêu Duệ im lặng không nói.
- Trẫm từng cố ý, muốn đuổi khanh ra ngoài, làm Tiết độ sứ An Tây này.
Lý Long Cơ cười cười:
- Nhưng, trẫm biết hiện giờ thái tử không rời khỏi khanh được, cho nên…
Lý Long Cơ quay đầu lại liếc thái tử Lý Kỳ sắc mặt hơi đỏ lên, lớn tiếng mỉm cười:
- Tiêu Duệ, trẫm biết khanh với thái tử suy nghĩ cái gì… Các khanh không cần lo lắng, chỉ cần một ngày có trẫm, Khánh Vương không làm nổi sóng gió ồn ào gì đâu! Hừ, nếu thật sự tới ngày đó rồi, trẫm tự nhiên sẽ có an bài.
- Kỳ nhi, hiện giờ để con tới lĩnh chức Tiết độ sứ An Tây đi, để Ca Thư Hàn làm Tiết độ phó sứ mưu tính Tây Vực.
Lý Long Cơ có chút mệt mỏi mà khoát tay áo:
- Trẫm cũng mệt mỏi, mấy đứa nhỏ các con… Ai! Nhớ kỹ, Kỳ nhi, con muốn binh quyền, trẫm có thể cho con, nhưng là, nên làm gì không nên làm gì, con phải ghi nhớ!
Tiêu Duệ vui vẻ. Mà Lý Kỳ lại vui mừng quá đỗi, vội vàng quỳ rạp xuống đất:
- Đa tạ phụ hoàng ân điển!
…
…
Tất cả đều đi theo phương hướng Tiêu Duệ dự đoán. Tiêu Duệ ra ngự thư phòng, sóng vài cùng Lý Kỳ đi trên đường trong cung, trong lòng ngày càng sáng sủa. Mặc kệ hắn đồng ý “lý luận” của Dương Lăng hay không, lời Dương Lăng nói ở Thoán khu ngày đó vẫn sinh ra ảnh hưởng rất lớn đối với Tiêu Duệ.
Từ mấy ngày nay gắng sức tiến hành, hắn cũng dần dần rõ ràng đối với tương lai của chính mình: xây dựng Tây Vực trở thành căn cứ địa thuộc về chính mình. Vạn nhất…ừ, chỉ có điều vạn nhất, vạn nhất chuyện có bất trắc, chính mình cũng tốt có một đường lui. Hắn cũng không có dã tâm soán quyền mưu phản tự mình làm hoàng đế, nhưng cuối cùng nếu như bị bức đến bước kia, cũng tốt có một địa bàn, không đến mức trở thành thịt trên thớt người ta.
Đúng như lời Dương Lăng, với Tiêu Duệ mà nói, không có địa bàn nào thích hợp hơn Tây Vực. Giữa Tây Vực và hành lang Hà Tây có hoang mạc sa mạc rộng lớn phân cách, mà thông lĩnh với các nước Tây Vực người Hồ cùng người Đại Thực lại có núi cao che chở. Ở chỗ này, chỉ cần Tiêu Duệ có thể nắm được một đội quân vũ lực hùng mạnh, thu phục quốc gia thành quách chỗ này không phải vấn đề quá lớn. Ở trong lòng Lý Long Cơ, Tây Vực là một nơi hoang dã, nhưng trong mắt Tiêu Duệ, nơi này là một vùng đất trù phú chiến lược tiến có thể công lui có thể thủ.
Tiêu Duệ thở phào một cái, trong lòng hiểu được, chính mình không thể biểu hiện quá mức vội vàng xao động. Nếu không, để cho hoàng đế xem thấu tâm tư chân thật của mình, tất cả đều sẽ hóa thành bọt nước.
Hắn quay đầu lại liếc thái tử Lý Kỳ thần sắc phần chấn, không khỏi thở dài trong lòng: quyền lực quả nhiên là một thứ hại người rất nặng. Một đứa bé tâm tư đơn thuần như vậy, hiện giờ ngày càng ham thích đối với quyền lực. Chỉ có điều, Tiêu Duệ thật sự hoài nghi, Lý Long Cơ thật sự hy vọng Lý Kỳ đến kế thừa ngôi vị hoàng đế của hắn sao?
Hắn luôn mồm muốn truyền ngôi cho Lý Kỳ, lại dùng hành động thực tế cắt đứt mộng tưởng hão huyền của Lý Tông, nhưng Tiêu Duệ lại mơ hồ cảm thấy, tâm tư lão khốn này sẽ không đơn giản như vậy. Nếu đến cuối cùng, hắn chơi trộm mình và Lý Kỳ một phen, lại truyền ngôi vị hoàng đế cho Khánh Vương, như vậy chính mình sẽ chết rất thảm.
Cho nên, lúc này Tiêu Duệ mới bố trí tất cả trước tiên. Tất cả, chỉ vì bảo vệ cuộc sống hạnh phúc tương lai của chính mình và người nhà của mình.
Tiêu Duệ vừa nói chuyện với Lý Kỳ, vừa sóng vai bước ra ngoài cung với hắn.
Phía sau, truyền đến tiếng kêu gọi khàn khàn của Cao Lực Sĩ:
- Tiêu đại nhân!
Tiêu Duệ dừng bước chân, quay đầu nhìn lại, thấy Cao Lực Sĩ bước chân vội vàng, phía sau có hai tiểu thái giám đỡ An Lộc Sơn vẻ mặt thảm đạm không chút huyết sắc đi tới.
Tiêu Duệ nhướn mày, nở nụ cười khổ. Mà Lý Kỳ đứng trước người hắn, cũng không kìm nổi che miệng cười lên ha ha:
- Tỷ phu, thực không ngờ phụ hoàng nghĩ ra được, không ngờ phụ hoàng thiến An Lộc Sơn kia, sau đó đưa đến phủ huynh làm một thái giám nô tài trông cửa cái gì.
Cao Lực Sĩ thở hổn hển tới đây, trên mặt cũng tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
- Đại tướng quân, đây thật sự là…
Tiêu Duệ cúi người thi lễ.
- Tiêu đại nhân, đây là ý chỉ của hoàng thượng, lão hủ cũng không có cách nào.
Cao Lực Sĩ khoát tay áo:
- Tiêu đại nhân, khẩu dụ của hoàng thượng, An Lộc Sơn đã tịnh thân xong, hoàng thượng lệnh ngài lập tức mang ra khỏi cung, hoàng thượng nói, nếu An Lộc Sơn có bất trắc gì, sẽ bắt ngài để hỏi!
Tiêu Duệ xấu hổ xoa tay, không gì, thật sự là không có lời.
Kết cục của An Lộc Sơn khiến triều dã trên dưới trợn mắt há mồm. Nói suy nghĩ thần kỳ của hoàng đế chấn kinh ánh mắt thế nhân rồi, không bằng nói hoàng đế ác độc khiến Đại Đường trên dưới kinh hãi. Thế cho nên khắp nơi sau thời gian tương đối dài, đám thương nhân dân chúng trong thành Trường An đều say sưa nói chuyện, An Lộc Sơn thái giám biên chế người trông cửa của Tiêu gia kia. Mặc kệ Tiêu Duệ nguyện ý thừa nhận hay không, mục đích của Lý Long Cơ đã đạt tới.
Tiêu Duệ buồn bực mà dắt An Lộc Sơn hôn mê bất tỉnh về trong phủ, an bài hắn trong một gian phòng củi bên ngoài, hai tiểu thái giám từ trong cung phái tới tạm thời xử lý hắn. Vừa mới tịnh thân xong, ít nhất phải điều trị một tháng, mới có thể có một cuộc sống giống như người bình thường, hoàn thành thay đổi từ một nam tử bình thường tới một sinh mệnh thể mới, không chỉ bao gồm trên sinh lý, còn gồm cả trên tâm lý.
Bốn cô gái Dương Ngọc Hoàn không thể tin nổi mà cùng nhau đứng ở cửa nội viện, nhìn Tiêu Duệ an bài An Lộc Sơn, tròng mắt Lý Đằng Không cũng nhanh lồi ra ngoài.
- Tử Trường, chàng đây là…
Bụng Lý Nghi đã nhô lên, nàng nâng lưng áo nhẹ nhàng đi tới, cau mày.
Tiêu Duệ thở dài một tiếng, vội vàng nói ý chỉ của Lý Long Cơ cho bốn cô gái. Tiêu Duệ thở ngắn thở dài, bốn cô gái trợn mắt há mồm, đúng lúc này, phía sau bốn cô gái truyền đến một tiếng cười ha ha, Võ Huệ Phi mỉm cười mà quơ ống tay áo hoa lệ cũng đã đi tới.
…
…
Người một nhà ngồi quanh trong phòng khách nhỏ ở nội viện, vừa uống trà vừa nghe Tiêu Duệ nói quá trình vào cung.
Sau khi nghe xong Chương Cừu Liên Nhi có chút lo lắng nói:
- Tử Trường, An Lộc Sơn tâm tính thâm độc, cứ ở lại trong phủ chúng ta như vậy, sợ là…
Tiêu Duệ thở dài, ngay trước mặt Võ Huệ Phi hắn có lời cũng khó mà nói, nhưng trong đáy lòng lại không biết hắn mắng thầm Lý Long Cơ bao nhiêu lần. An Lộc Sơn là người nào? Cho dù ngươi thiến hắn, để hắn thành thái giám, nhưng hắn vẫn là An Lộc Sơn, nói không chừng sẽ trở nên càng đáng sợ hơn.
Để một quả bom hẹn giờ trong nhà mình như vậy, Tiêu Duệ làm sao đòng ý cam lòng. Nhưng giết cũng giết không xong, lưu lại lưu không được, lão khốn hoang đường này, Tiêu Duệ không kìm nổi lại mắng thầm trong lòng một tiếng.
Lý Nghi bất mãn nhìn Võ Huệ Phi:
- Mẫu phi, phụ hoàng cũng thật là…
Võ Huệ Phi cười cười, đang muốn nói, thình lình nghe ngoài phòng truyền đến một giọng nam sang sảng:
- Phụ hoàng làm sao vậy? Nghi nhi?
Theo giọng nói sảng sảng, Lý Long Cơ một thân thường phục sải bước đi đến, phía sau đi theo hai thị vệ trong cung đồng dạng một thân ý phục thường ngày.
Mọi người cả kinh, vội vàng đứng dậy cùng nhay quỳ trên mặt đất, lại bối rối bái kiến một phen không đề cập tới.
Lý Long Cơ cười ha ha:
- Đều đứng lên đi, hôm nay trẫm rãnh rỗi không có chuyện gì, đột nhiên nhớ tới Huệ Phi còn ở Tiêu gia, nên cũng rời cung đến đây, cũng thuận tiện xem xem Nghi nhi của trẫm, con vừa nói phụ hoàng cái gì đó?
…
…
Ngoài Dương Ngọc Hoàn dưới sự ám chỉ của Tiêu Duệ lặng yên lui vào phòng trong, ba cô gái Lý Nghi vẫn ở lại.
Đối mặt với “hỏi ý” hoặc nói biến thành “chất vấn” của ba cô gái, Lý Long Cơ luôn cười mà không nói. Kỳ thật, thiến An Lộc Sơn thành thái giám, đưa tới Tiêu gia, chẳng qua là hắn hứng khởi nhất thời, cũng không có dụng ý gì quá lớn. Nhưng làm hoàng đế, hắn chính là biết rõ chính mình làm cho chút hoang đường, cũng sẽ không kiên trì. Nhưng hắn đã quyết định, qua một thời gian sẽ hạ xuống đạo mật chỉ, xử quyết An Lộc Sơn mối họa này.
Thấy ba cô gái “ép hỏi” quá gắt gao, trên mặt Lý Long Cơ cũng có chút nhịn không được, không kìm nổi cúi đầu hừ lạnh một tiếng.
Võ Huệ Phi khẩn trương hòa giải:
- Được rồi, các con đừng nói nữa. Hoàng thượng tất nhiên có dụng ý của hoàng thượng, bản cung và hoàng thượng còn có thể hại mấy đứa nhỏ các con sao?
Lý Đằng Không bĩu môi lui xuống.
Lý Long Cơ đột nhiên quay đầu nhìn Tiêu Duệ:
- Tiêu Duệ, nghe nói đứa con của Vĩnh Lạc công chúa kia ở phủ của khanh, khanh truyền nàng đến, trẫm muốn gặp… đứa nhỏ đáng thương này…
Lời vừa nói ra, thân thể Tiêu Duệ chấn động, trên mặt không khỏi có một chút bất an. Mà Võ Huệ Phi duyên dáng đứng sau Lý Long Cơ, trên khuôn mặt quyến rũ lại một mảnh trắng bệch, đôi tay trắng mịn nâng lên liền cứng ngắc dừng lại giữa không trung, há miệng thở dốc nhưng nói không ra lời.