- Xung Vũ, huynh cảm thấy chúng ta nên như thế nào?
Lệnh Hồ Xung Vũ ngẩn ra, nghĩ nghĩ, mặt đỏ bừng lên, không nói gì mà cúi đầu xuống. Hắn không phải cái loại trẻ tuổi dễ bị xúc động này, sẽ không xúi bẩy Tiêu Duệ bởi vậy mà vạch mặt Hoàng Phủ Duy Minh và Lý Tông ---- nhưng mà, Hoàng Phủ Duy Minh và Lý Tông bá đạo vô lễ như thế, lấy thân phận và địa vị Tiêu Duệ hôm nay, cũng tuyệt đối không mặc cho người khi nhục. Cho nên, Tiêu Duệ nên như nào, Tiêu Duệ phải làm sao, vấn đề này vượt ra khỏi phạm vi “phán đoán” của Lệnh Hồ Xung Vũ.
- Xung Vũ, ta đương nhiên sẽ không trở về kinh. Ta phụng chỉ rời kinh, nếu như bực bội trở về kinh như thế, chẳng phải là tự tìm xấu hổ cho bản thân… Chẳng qua, ta đi lần này, người khác có lẽ không tin, nhưng Khánh Vương nhất định sẽ tin…
Khóe miệng Tiêu Duệ lộ ra một nụ cười lạnh:
- Chỉ cần hắn tin vậy là đủ rồi.
Tiêu Duệ bị tức giận mà đi, Hoàng Phủ Duy Minh tự nhiên là cho Tiêu Duệ đang “đùa giỡn tính tình”, nhưng Khánh Vương Lý Tông tự nhận là cực kỳ hiểu Tiêu Duệ lại căng thẳng trong lòng: hắn sẽ không thực sự đi rchứ? Nhớ tới đặc hành của Tiêu Duệ ở kinh thành, nhớ tới một hồi giết hại tanh máu và một trận lửa lớn không hiểu trong một trạch viện không người biết ở Trường An đêm đó, Lý Tông thở dài một cái, hung hăng mà cắn chặt răng:
- Hoàng Phủ đại soái, hay là ra xem một chút đi, hắn đi không quan trọng, quân lương quân hưởng triều đình ban cho nhất định phải lưu lại!
Hoàng Phủ Duy Minh nghe nói như thế, trong lòng buông lỏng, vội vàng chắp tay thi lễ với Lý Tông, sau đó vội vàng chạy ra ngoài trướng.
Tiêu Duệ không quay đầu lại, nhẹ nhàng nói với Lệnh Hồ Xung Vũ:
- Đến đây.
Lệnh Hồ Xung Vũ quay đầu liếc qua, thấy Hoàng Phủ Duy Minh chủ soái quân Đường một thân áo giáp uy phong lẫm lẫm mang theo hai thân binh vội vàng chạy theo, xa xa mà hô:
- Tiêu đại nhân, Tiêu đại nhân xin dừng bước!
Trên mặt Tiêu Duệ hiện lên một nụ cười lạnh, chậm rãi xoay người lại, lẳng lặng mà chờ ở đó.
Trận gió mát rượu phần phật thổi qua trong quân doanh, quân kỳ Đại Đường nối nhau san sát bay phấp phới, mà tỏa tử liên hoàn giáp (1) của Hoàng Phủ Duy Minh kia phát ra tiếng vang trầm thấp lách cách, rất nhanh hắn đi tới trước mặt Tiêu Duệ, chắp tay:
- Bổn soái nghênh đón chậm trễ, xin Tiêu đại nhân đừng trách.
1. Tỏa tử liên hoàn giáp: áo giáp do nhiều dây xích móc lại với nhau tạo thành
- Bản quan phụng chỉ đến quân doanh, khao thưởng cho ba quân tướng sĩ Đại Đường hăng hái chiến đấu anh dũng, nhưng không ngờ vẫn không gặp được Hoàng Phủ đại soái. Cho nên, bản quan đành phải trở về đường cũ về kinh giao chỉ.
Tiêu Duệ cười nhàn nhạt, đáp lễ lại.
Hoàng phủ Duy Minh cười xấu hổ:
- Tiêu đại nhân xin đừng trách, mời đến đại trướng nói chuyện.
…
…
Lý Tông nghênh ngang mà ngồi ở chỗ kia, nhìn thấy Tiêu Duệ tiến vào, hơi phát ra một tiếng hừ lạnh. Tiêu Duệ giả bộ cái gì cũng không nghe thấy, chỉ hơi chắp tay:
- Tiêu Duệ gặp qua Khánh Vương điện hạ!
- Không dám nhận, Tiêu đại nhân hiện giờ thanh vân đắc ý, lại là sủng thần của phụ hoàng, bổn vương nào dám chịu lễ của Tiêu đại nhân?
Lý Tông khoát tay áo.
Tiêu Duệ cười lạnh trong lòng một tiếng, đột nhiên lấy ra thánh chỉ và ngự tứ kim bài của Lý Long Cơ từ trong lòng, giơ cao lên, cất cao giọng nói:
- Khánh Vương điện hạ hạ, Tiết độ sứ Lũng Hữu Hoàng Phủ Duy Minh tiếp chỉ!
Lý Tông và Hoàng Phủ Duy Minh cả kinh, không có cách nào, đành phải khom người hành lễ.
Nghe Tiêu Duệ đọc xong thành chỉ, trên mặt Lý Tông lộ ra vẻ tươi cười. Trên thánh chỉ của Lý Long Cơ, ca ngợi tán tụng hắn và Hoàng Phủ Duy Minh rất nhiều, tuyên hắn quay về kinh để Tiêu Duệ thay thế hắn tiếp tục ở lại trong quân đội Hà Lũng giám quân. Lý Tông hiểu được, cuộc chiến lần này đã định, Thổ Phiên tan tác đã thành kết cục đã định, hiện giờ hắn quang vinh trở về Trường An, chắc chắn đạt được một thân quang vinh và uy vọng. Nói cách khác, trong rất nhiều hoàng tử, hắn có được chiến công như thế, không cần tranh luận tuyệt đối là người đứng đầu.
Ngoại trừ hắn ra, còn ai có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế?
Lý Tông chậm rãi đứng dậy, tâm tình rất tốt, không ngờ cười cười với Tiêu Duệ:
- Nếu phụ hoàng tuyên bổn vương về kinh, ngày mai bổn vương liền khởi hành trở về Trường An. Chỉ có điều, giờ phút này người Thổ Phiên đã tan tác, Tiêu đại nhân đi vào trong quân, tuy có danh giám quân, nhưng sợ là không có chuyện để làm, ha ha!
Tiêu Duệ cười nhạt một tiếng:
- Khánh Vương điện hạ chiến công hiển hách, hoàng thượng tất có phong thưởng, Tiêu Duệ liền chúc mừng điện hạ trước rồi.
- Còn có hoàng thượng ban thưởng xuống rượu ngon thượng đẳng…
Trong quân doanh, đám sĩ tốt nhanh chóng báo cho nhau biết, trên mặt mỗi người lộ ra tươi cười nồng đậm. Không khí hưng phấn và vui mừng, rốt cục rời khỏi không khí xác xơ tiêu điều và tanh máu tích góp lại bởi mấy lần chém giết đại chiến.
Quân lệnh chúc mừng vui vẻ đã hạ.
Đám sĩ tốt sắp xếp thành đội để nhận tiền lương đã thiếu lâu ngày từ trong tay quan quân, “tiểu đội chiến đấu” lấy mười người làm đơn vị thậm chí còn nhận rượu ngon và thịt nướng từ quan cấp dưỡng trong quân. Mặc dù đang lúc hoàng hôn, từng đống lửa trại dấy lên theo thứ tự, trừ binh lính có cương vị công tác ra, tất cả đám sĩ tốt Đại Đường đều ngồi vây quanh trước đống lửa ngoài doanh trướng, vừa hô to hoàng thượng vạn tuế Đại Đường vạn tuế, vừa chuẩn bị nâng ly vui vẻ.
Nhưng trong lúc vui vẻ sau thành công thắng lớn, lại có người vui mừng có người buồn bực, thậm chí là phẫn nộ
Nhánh quân Đường này thật ra là một liên quân, lấy quân Lũng Hữu của Hoàng Phủ Duy Minh làm chính, nhưng trong đó cũng có 2 vạn quân Hà Đông ---- một bộ phận của Hữu kiêu vệ tướng quân Quách Tri Vận, đều quy về Hoàng Phủ Duy Minh chỉ huy.
Sĩ tốt quân Hà Đông trú đóng trong doanh, căm giận bất bình mà nhìn lửa trại bốc lên cùng tiếng hoan hô mơ hồ truyền tới từ trong tả doanh, âm thầm nuốt nước miếng một cái đồng thời cũng nguyền rủa.
- Mẹ ôi, dựa vào cái gì quân Lũng Hữu bọn họ có rượu thịt ăn, chúng ta thì không có!
- Lúc xung phong liều chết, quân Hà Đông chúng ta xung phong phía trước, hiện giờ 2 vạn huynh đệ chỉ còn lại không tới 1 vạn…
- Dựa vào cái gì?!
- Đám cẩu vật này.
- Nói nhỏ chút, đừng để bên kia nghe thấy. Ai bảo người ta là quân Lũng Hữu, Hoàng Phủ đại soái lại là Tiết độ sứ Lũng Hữu...
Trong doanh hữu doanh, đám sĩ tốt Hà Đông quân nhỏ giọng nói thầm, mà trong đại trướng hữu doanh, Quách Tri Vận sắc mặt xanh mét mà ngồi ở chỗ kia, mấy phó tướng bất mãn mà bảy mồm tám lưỡi oán giận trong doanh.
- Được rồi, câm miệng hết cho ta!
Quách Tri Vận hừ lạnh một tiếng:
- Một chút rượu thịt tính là cái gì? Đều trở về cho ta.
Một phó tướng nắm chặt tay:
- Tướng quân, một chút rượu thịt đương nhiên không tính là cái gì, nhưng là trong lòng sĩ tốt chúng ta thất vọng đau khổ! Cùng là sĩ tốt Đại Đường, cùng hiệu lực vì triều đình, dựa vào cái gì chúng ta không được hoàng thượng ban ân? Tiêu thị lang tới trong quân khao thưởng ba quân, chẳng lẽ cũng chỉ khao thưởng Lũng Hữu quân mã bọn họ?
- Tướng quân, ngẫm lại xem, 2 vạn nhân mã chúng ta rời khỏi Hà Đông, hiện giờ một nửa chết trận sa trường, đại thắng Võ Nhai, nếu như không có tướng sĩ Hà Đông chúng ta thề sống chết huyết chiến, Hoàng Phủ đại soái hiện giờ còn có thể ổn định ngồi trong trướng chúc mừng đại thắng sao?
Quách Tri Vận cắn chặt răng, kỳ thật trong lòng hắn cũng tràn đầy phẫn uất. Hoàng Phủ Duy Minh không chỉ nhiều lần sử dụng quân Hà Đông làm “vật hi sinh”, sau này trong phong thưởng còn cố tình bỏ qua quân Hà Đông, điều này rõ ràng là… Không sai, một chút rượu thịt phong thưởng không tính cái gì, nhưng điều này đại biểu cho thừa nhận triều đình khen thưởng và vinh quang quân nhân, đám sĩ tốt Hà Đông hăng hái chiến đấu đẫm máu, chẳng lẽ không nên được thứ gì sao?
Nhưng Quách Tri Vận vẫn không thể phát tác. Hoàng Phủ Duy Minh quyền cao chức trọng, còn là tâm phúc đáng tin của Khánh Vương điện hạ, chính mình một Hữu kiêu vệ tướng quân nho nhỏ làm sao có thể chọc được.
Hắn thở dài một tiếng:
- Các ngươi trở về đi, trở về trấn an các huynh đệ, chờ chúng ta trở về Hà Đông, Tiết độ sứ đại nhân chắc chắn sẽ chúc mừng công lao của chúng ta!
…
…
Cũng không biết có phải kết quả tầng quan quân trong hữu doanh cố ý phóng túng, mấy trăm tên sĩ tốt Hà Đông quân dưới sự dẫn đầu của mấy hiệu úy, tụ tập ngoài đại trướng của Hoàng Phủ Duy Minh, hô hoán ầm ĩ, tuyên bố muốn gặp khâm sai đại nhân vân vân.
Hoàng Phủ Duy Minh đang tán gẫu với Tiêu Duệ chút chuyện trong kinh, đột nhiên nghe được ngoài trướng ồn ào khác thường, không khỏi nhíu mày, quát:
- Sao lại thế này?
Quan quân Âu Dương Đình thủ hạ của hắn vội vàng tiến vào trong trướng khom người nói:
- Đại soái, là quân Hà Đông đám khốn khiếp chạy tới nháo sự soái trướng…
Âu Dương Đình vừa nói như thế, Hoàng Phủ Duy Minh liền minh bạch tại sao. Không cần phải nói, triều đình phân phối ban cho quan hậu cần tiếp nhận ra từ quân Lũng Hữu, tự nhiên căn cứ “tôn chỉ” nhất quán của Hoàng Phủ Duy Minh, cố tình không để mắt đến gần một vạn người quân Hà Đông, đều phân phát rượu thịt được ban cho quân Lũng Hữu.
Bọn họ dám đến ầm ĩ? Sắc mặt Hoàng Phủ Duy Minh trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Truyền mệnh lệnh bổn soái, trước đánh đuổi đi, lại có kẻ tụ tập nháo sự, quân pháp vô tình!
Tiêu Duệ ngẩn ra, nhưng đây là quân vụ của người ta, hắn cũng không xen tay vào được, đành phải thờ ơ lạnh nhạt một bên.
Âu Dương Đình rời trướng, mang theo một đám thân binh của Hoàng Phủ Duy Minh nhất quán vênh váo tự đắc, phất roi ngựa, hung hăng mà đuổi đám sĩ tốt Hà Đông quân đến tụ chúng này đi. Trong nhất thời, tiếng roi nổ vang, tiếng thân binh Hoàng Phủ Duy Minh giận dữ mắng mỏ và tiếng sĩ tốt Hà Đông quân kêu thảm thiết nối thành một mảnh, Tiêu Duệ nghe không khỏi nhíu mày.
- Mặc kệ bọn họ, người tới, thiết yến tẩy phong trần cho Tiêu đại nhân.
Hoàng Phủ Duy Minh lơ đễnh khoác tay áo. Không chỉ nói sĩ tốt Hà Đông bình thường, cho dù là Quách Tri Vận đến ầm ĩ, hắn cũng không xem ra gì. Đương nhiên, hắn cho rằng Quách Tri Vận cũng không có lá gan này.
Tiếng động ồn ào ngoài trướng này càng dày, thậm chí còn nổi lên tiếng động binh đao. Tiếng mạch đao va chạm thật dài vang lên, Tiêu Duệ rốt cuộc ngồi không yên:
- Đại soái, chúng ta ra xem.
Màn đêm đã buông xuống. Ở xung quanh ánh lửa trại tầng tầng lớp lớp cùng ánh trăng sao sáng ngời chiếu xuống, một đám sĩ tốt Hà Đông sắc mặt giận dữ dữ tợn tụ tập một chỗ, mạch đao trong tay mỗi người nghênh ra ngoài, giằng co lấy thân binh Hoàng Phủ Duy Minh.
Âu Dương Đình rống giận:
- Chết tiệt, các ngươi muốn tạo phản sao? Tụ tập nháo sự trước trướng đại soái, là một tội chết!
Một hiệu úy trẻ tuổi lửa giận hừng hực huy động mạch đao trong tay, lạnh lùng nói:
- Âu Dương Đình, muốn tăng thêm tội, tội nào không từ? Chúng ta chỉ yêu cầu gặp đại soái và khâm sai đại nhân, các ngươi dựa vào cái gì dùng roi đánh đuổi chúng ta đi!
- Lý Quang Bật, một hiệu úy nho nhỏ như ngươi, thật to gan, không ngờ tụ chúng gây chuyện, hừ, ngươi không phục sao, đây là mệnh lệnh đại soái!
Âu Dương Đình sắc mặt ngạo nghễ chắp tay về phía đại trướng.
Tốc độ đi của Tiêu Duệ rất nhanh, thế cho nên Lệnh Hồ Xung Vũ và Na Nhận hai người không thể bước không bước nhanh.
Lệnh Hồ Xung Vũ đi nhanh tới gần vai bước, nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Duệ:
- Đại nhân, lúc này chúng ta thật sự rời khỏi trở về kinh như vậy sao?
- Xung Vũ, huynh cảm thấy chúng ta nên như thế nào?
Lệnh Hồ Xung Vũ ngẩn ra, nghĩ nghĩ, mặt đỏ bừng lên, không nói gì mà cúi đầu xuống. Hắn không phải cái loại trẻ tuổi dễ bị xúc động này, sẽ không xúi bẩy Tiêu Duệ bởi vậy mà vạch mặt Hoàng Phủ Duy Minh và Lý Tông ---- nhưng mà, Hoàng Phủ Duy Minh và Lý Tông bá đạo vô lễ như thế, lấy thân phận và địa vị Tiêu Duệ hôm nay, cũng tuyệt đối không mặc cho người khi nhục. Cho nên, Tiêu Duệ nên như nào, Tiêu Duệ phải làm sao, vấn đề này vượt ra khỏi phạm vi “phán đoán” của Lệnh Hồ Xung Vũ.
- Xung Vũ, ta đương nhiên sẽ không trở về kinh. Ta phụng chỉ rời kinh, nếu như bực bội trở về kinh như thế, chẳng phải là tự tìm xấu hổ cho bản thân… Chẳng qua, ta đi lần này, người khác có lẽ không tin, nhưng Khánh Vương nhất định sẽ tin…
Khóe miệng Tiêu Duệ lộ ra một nụ cười lạnh:
- Chỉ cần hắn tin vậy là đủ rồi.
Tiêu Duệ bị tức giận mà đi, Hoàng Phủ Duy Minh tự nhiên là cho Tiêu Duệ đang “đùa giỡn tính tình”, nhưng Khánh Vương Lý Tông tự nhận là cực kỳ hiểu Tiêu Duệ lại căng thẳng trong lòng: hắn sẽ không thực sự đi rchứ? Nhớ tới đặc hành của Tiêu Duệ ở kinh thành, nhớ tới một hồi giết hại tanh máu và một trận lửa lớn không hiểu trong một trạch viện không người biết ở Trường An đêm đó, Lý Tông thở dài một cái, hung hăng mà cắn chặt răng:
- Hoàng Phủ đại soái, hay là ra xem một chút đi, hắn đi không quan trọng, quân lương quân hưởng triều đình ban cho nhất định phải lưu lại!
Hoàng Phủ Duy Minh nghe nói như thế, trong lòng buông lỏng, vội vàng chắp tay thi lễ với Lý Tông, sau đó vội vàng chạy ra ngoài trướng.
Tiêu Duệ không quay đầu lại, nhẹ nhàng nói với Lệnh Hồ Xung Vũ:
- Đến đây.
Lệnh Hồ Xung Vũ quay đầu liếc qua, thấy Hoàng Phủ Duy Minh chủ soái quân Đường một thân áo giáp uy phong lẫm lẫm mang theo hai thân binh vội vàng chạy theo, xa xa mà hô:
- Tiêu đại nhân, Tiêu đại nhân xin dừng bước!
Trên mặt Tiêu Duệ hiện lên một nụ cười lạnh, chậm rãi xoay người lại, lẳng lặng mà chờ ở đó.
Trận gió mát rượu phần phật thổi qua trong quân doanh, quân kỳ Đại Đường nối nhau san sát bay phấp phới, mà tỏa tử liên hoàn giáp (1) của Hoàng Phủ Duy Minh kia phát ra tiếng vang trầm thấp lách cách, rất nhanh hắn đi tới trước mặt Tiêu Duệ, chắp tay:
- Bổn soái nghênh đón chậm trễ, xin Tiêu đại nhân đừng trách.
- Bản quan phụng chỉ đến quân doanh, khao thưởng cho ba quân tướng sĩ Đại Đường hăng hái chiến đấu anh dũng, nhưng không ngờ vẫn không gặp được Hoàng Phủ đại soái. Cho nên, bản quan đành phải trở về đường cũ về kinh giao chỉ.
Tiêu Duệ cười nhàn nhạt, đáp lễ lại.
Hoàng phủ Duy Minh cười xấu hổ:
- Tiêu đại nhân xin đừng trách, mời đến đại trướng nói chuyện.
…
…
Lý Tông nghênh ngang mà ngồi ở chỗ kia, nhìn thấy Tiêu Duệ tiến vào, hơi phát ra một tiếng hừ lạnh. Tiêu Duệ giả bộ cái gì cũng không nghe thấy, chỉ hơi chắp tay:
- Tiêu Duệ gặp qua Khánh Vương điện hạ!
- Không dám nhận, Tiêu đại nhân hiện giờ thanh vân đắc ý, lại là sủng thần của phụ hoàng, bổn vương nào dám chịu lễ của Tiêu đại nhân?
Lý Tông khoát tay áo.
Tiêu Duệ cười lạnh trong lòng một tiếng, đột nhiên lấy ra thánh chỉ và ngự tứ kim bài của Lý Long Cơ từ trong lòng, giơ cao lên, cất cao giọng nói:
- Khánh Vương điện hạ hạ, Tiết độ sứ Lũng Hữu Hoàng Phủ Duy Minh tiếp chỉ!
Lý Tông và Hoàng Phủ Duy Minh cả kinh, không có cách nào, đành phải khom người hành lễ.
Nghe Tiêu Duệ đọc xong thành chỉ, trên mặt Lý Tông lộ ra vẻ tươi cười. Trên thánh chỉ của Lý Long Cơ, ca ngợi tán tụng hắn và Hoàng Phủ Duy Minh rất nhiều, tuyên hắn quay về kinh để Tiêu Duệ thay thế hắn tiếp tục ở lại trong quân đội Hà Lũng giám quân. Lý Tông hiểu được, cuộc chiến lần này đã định, Thổ Phiên tan tác đã thành kết cục đã định, hiện giờ hắn quang vinh trở về Trường An, chắc chắn đạt được một thân quang vinh và uy vọng. Nói cách khác, trong rất nhiều hoàng tử, hắn có được chiến công như thế, không cần tranh luận tuyệt đối là người đứng đầu.
Ngoại trừ hắn ra, còn ai có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế?
Lý Tông chậm rãi đứng dậy, tâm tình rất tốt, không ngờ cười cười với Tiêu Duệ:
- Nếu phụ hoàng tuyên bổn vương về kinh, ngày mai bổn vương liền khởi hành trở về Trường An. Chỉ có điều, giờ phút này người Thổ Phiên đã tan tác, Tiêu đại nhân đi vào trong quân, tuy có danh giám quân, nhưng sợ là không có chuyện để làm, ha ha!
Tiêu Duệ cười nhạt một tiếng:
- Khánh Vương điện hạ chiến công hiển hách, hoàng thượng tất có phong thưởng, Tiêu Duệ liền chúc mừng điện hạ trước rồi.
- Còn có hoàng thượng ban thưởng xuống rượu ngon thượng đẳng…
Trong quân doanh, đám sĩ tốt nhanh chóng báo cho nhau biết, trên mặt mỗi người lộ ra tươi cười nồng đậm. Không khí hưng phấn và vui mừng, rốt cục rời khỏi không khí xác xơ tiêu điều và tanh máu tích góp lại bởi mấy lần chém giết đại chiến.