Đại Đường Tửu Đồ

Chương 188: Tửu đồ cất cao giọng hát

Trước Sau

break
Lời này có phần gượng gạo, mọi người đều nói thầm trong lòng vài tiếng. Mặc dù sắc mặt Tiêu Duệ không có biến hóa quá lớn, nhưng trong lòng đã giận dữ, về điểm “ý ở ngoài lời” và ý trào phúng của Thôi Hoán này hắn sao có thể nghe không hiểu.

Hắn chậm rãi ngồi xuống, nâng một chén rượu trong tay Trầm Yến Yên lên, uống một hơi cạn sạch.

Trịnh Long có chút lo lắng liếc qua Thôi Hoán, âm thầm mắng trong lòng hai tiếng: tiểu tử Thôi gia vừa cứng lại vừa thối, ngươi chạy đến nơi này làm loạn cái gì!

- A, nghe nói Tiêu đại nhân còn am hiểu làm rượu ngon, ngày khác đến phủ bản quan làm chút rượu ngon cho Thôi gia chúng ta…

Thôi Hoán tiếp tục không nóng không lạnh nói:

- Thôi gia chúng ta có thể trả giá cao…

Thôi Hoán không chút phong độ cố ý khiêu khích gây sự, Tiêu Duệ ngược lại không tức giận. Hắn ôn hòa nhã nhặn tự lo uống rượu, trong lòng âm thầm cười lạnh: sao cậu ấm quý tộc Đại Đường nào cũng đều một loại giống nhau? Trừ khoe khoang chút miệng lưỡi ngu ngốc lợi hại ra không còn có bổn sự khác… Dương Hồi lúc trước như thế, Thôi Hoán trước mắt này vẫn như vậy…

Thôi Hoán vốn cố ý muốn “làm ầm ĩ”, thấy Tiêu Duệ không nói, đương nhiên có chút không cam lòng, hắn tiến lên một bước cười lạnh nói:

- Tiêu Duệ, ta đang nói với ngươi, ngươi không nghe được sao?

Tiêu Duệ khẽ đảo mí mắt:

- Thôi đại nhân hăm dọa như thế, có phải là cố ý tới chỗ này, tìm Tiêu mỗ cãi nhau phải không?

- Ngươi? Ngươi còn không xứng.

Thôi Hoán cao giọng cười to:

- Thời này không anh tài, khiến thằng nhóc thành danh! Ngươi có ý dựa dẫm vào người có quyền thế, giành được thanh danh nho nhỏ, vậy mà,… ngồi đây là những người nào? Đều là anh kiệt thế gia đại tộc Đại Đường, trọng thần triều đình, nhưng ngươi chẳng qua chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ, đức gì tài gì dám chiếm vị trí cao, quả thực là buồn cười!

Lời này không chỉ mắng Tiêu Duệ, còn trào phúng tất cả con cháu quý tộc ở đây. Trịnh Long nhướng mày:

- Thôi hiền chất, Tiêu đại nhân là khách bản quan mời đến. Ngươi…

- Trịnh thế bá, Tiêu Duệ này chẳng qua là một tiểu tử, tại sao thế bá mông muội coi trọng như thế?

Khóe miệng Thôi Hoán bĩu ra.

Trịnh Ưởng đã sớm không kiềm chế được, Tiêu Duệ không chỉ là ân nhân cứu mạng hắn, vẫn là người mai mối cho hắn với Tiết Á Tiên. Nếu như không có Tiêu Duệ, hắn với Tiết Á Tiên có lẽ đã sớm xa cách vĩnh viễn. Hắn hơi tiến lên một bước, trầm giọng nói:

- Thôi đại nhân, gia phụ mở tiệc chiêu đãi Tiêu đại nhân… Nếu Thôi đại nhân không chê, còn mời vào chỗ nói chuyện.

Thôi Hoán liếc Trịnh Ưởng, bĩu môi:

- Vị này không phải là Trịnh thế huynh sao? Nghe nói Trịnh thế huynh lưu luyến bông hoa kỹ quán, cuối cùng tiền tài mất hết bị kỹ quán đuổi ra khỏi cửa… A, kỹ nữ Trịnh thế huynh lấy kia, cái gọi là kỹ nữ vô tình vô nghĩa, Thôi Hoán xin khuyên Trịnh thế huynh vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt, không nên kết quả quả là của cải cả người đều không còn ---- A, nghe nói lúc trước Tiêu đại nhân cũng là lãng tử thanh lâu, mỗi ngày hái hoa thơm ngát. Nếu không có Lưu U Cầu Lưu đại nhân che chở lúc đó, cũng sợ là phải lưu lạc đầu đường… Khó trách khó trách, hai vị vừa thấy như đã quen…

- Ngươi!

Trịnh Ưởng bị đâm chỗ đau, nháy mắt sắc mặt hắn đỏ lên, tức giận đến tay cũng bắt đầu run run.

Trịnh Long tuy rằng đồng ý Trịnh Ưởng cùng Tiết Á Tiên, nhưng Trịnh Ưởng cưới một thanh lâu nữ tử dù sao cũng là chỗ xấu hổ không lời của Trịnh gia. Hiện giở bị Thôi Hoán không che đậy “nêu ra”, Trịnh Long đang cực kỳ khó chịu không khỏi cảm thấy một trận phẫn nộ. Chẳng qua, hắn làm quan nhiều năm lại là gia chủ của Trịnh thị gia tộc, căm tức rất nhiều cũng kín đáo cân nhắc dụng ý chân thật mà Thôi Hoán “kiêu ngạo” như thế.

Tiêu Duệ chậm rãi đứng dậy, thản nhiên cười:

- Thanh lâu lãng tử thì sao?

Hắn quay đầu liếc Trầm Yến Yến, cao giọng nói:

- Trầm cô nương, bưng một chén rượi tới.

Trầm Yến Yến kinh sợ bưng một chén rượu qua, sau đó yên lặng ngồi trở về. Tiêu Duệ uống một hơi cạn sạch, sau đó nắm chén rượu trong lòng bàn tay, cười lạnh nói:

- Thôi đại nhân xuất thân giàu có, tự nhiên không đặt lãng tử thanh lâu chúng ta vào trong mắt. Chẳng qua, trong mắt Tiêu Duệ ta, ngươi cũng chả phải anh tài gì, bất quá là hoàn khố dựa vào tổ tiên ban cho mà thôi.

Tiêu Duệ bỗng nhiên xoay người.

Thấy Tiêu Duệ rốt cục phát tác, Thôi Hoán cười như điên:

- Ta có phải hoàn khố hay không, ngươi có phải lãng tử hay không, chúng ta vừa so sánh liền biết. Ngươi nói đúng, ta chính là nhìn ngươi không vừa mắt, rất không vừa mắt. Chỉ bằng đức hạnh này của ngươi ,còn xứng làm con rể Lý tướng phủ? Ta khuyên ngươi vẫn nên có chút tự biết mình…

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, Thôi Hoán giống như thần kinh chạy đến yến hội “nổi bão” đương trường, hóa ra là vì Lý Đằng Không con gái của Lý Lâm Phủ. Nhưng mặc dù như thế, hắn cũng không nên như vậy đi? Hay là?...

Mọi người đang nghi hoặc, lại nghe Thôi Hoán cười lạnh thản nhiên nói:

- Nghe nói ngươi tài năng khắp Trường An, được xưng là Tam tiên trong rượu nổi danh với Lý Thái Bạch, hôm nay bản thân ta muốn lĩnh giáo.

Tuy rằng Thôi Hoán kiêu ngạo, nhưng cũng không phải loại hoàn khố lãng tử bình thường không học vấn không nghề nghiệp. Hôm nay hắn như vậy, bất quá là sau khi trong lòng có chỗ nào đó dựa vào, muốn mượn cơ hội hung hăng “dẫm đạp” Tiêu Duệ, thứ nhất làm danh tiếng của mình nổi lên, thứ hai là làm nền cho tâm nguyện không lâu sau hắn sẽ đạt được. Hoặc là nói, hắn muốn toàn bộ người ở Trường An xem, cũng làm cho Lý Lâm Phủ và Lý Đằng Không xem, Thôi Hoán hắn mới thực sự là tài tuấn Trường An.

Đương nhiên, tiện thể cùng một chỗ “trêu chọc” Trịnh gia vài câu, coi như là trút ra bất mãn nào đó của hắn với việc Trịnh gia kết thân Tiêu Duệ.

Mày Tiêu Duệ nhíu nhẹ, thản nhiên cười, lại xoay người ngồi trở về.

- Như thế nào, không dám?

Thôi Hoán tiến lên một bước, ép hỏi.

Tiêu Duệ không thèm quan tâm đến hắn, tự lo uống rượu.

Vương Duy một bên rốt cuộc nhìn không được, hắn bỗng nhiên đứng dậy trầm giọng khiển trách một câu:

- Thôi Hoán, ngươi thật quá phận!

Vương Duy là người tài giỏi, danh khắp thiên hạ, mặc dù cuồng ngạo như Thôi Hoán cũng không dám chậm trễ, vội vàng khom người cười nói:

- Ma Cật tiên sinh, Thôi Hoán chẳng qua là muốn tỷ thí một chút tài học trong lòng với Tiêu Duệ, còn nữa ----

Thôi Hoán ưỡn thẳng lưng, lấy từ trong lòng một mặt kim bài ra, ngạo nghễ nói:

- Tiêu Duệ, cải lương không bằng bạo lực, bản quan phụng khẩu dụ hoàng thượng so tài văn với ngươi một phen ---- nếu ngươi không thắng được bổn quan, hoàng thượng nói, danh hào môn sinh thiên tử kia sẽ thuộc về bản quan.

Kìm bài của Lý Long Cơ vừa ra, mọi người đều cả kinh. Mà ngay cả Vương Duy, cũng ngoài ý muốn liếc kim bài trong tay Thôi Hoán một cái, yên lặng ngồi trở về. Khó trách Thôi Hoán này kiêu ngạo như thế, hóa ra là “phụng chỉ khiêu khích”? Mà tất cả chuyện nỳ, dường như lại có liên quan tới Lý Đằng Không con gái Lý Lâm Phủ ----

Tiêu Duệ lạnh lùng nhìn Thôi Hoán đắc ý nắm kim bài, trong lòng cũng nhớ tới chuyện khác. Cho tới bây giờ, Tiêu Duệ trên cơ bản đã hiểu rõ đại khái. Nói Lý Long Cơ muốn hai đại tài tử tỷ thí, không bằng nói Lý Long Cơ lợi dụng thanh niên cuồng ngạo này đến cảnh cáo mình, nếu mình thân cận với Lý Lâm Phủ quá, lại thân cận với đám thế gia đại tộc này, hắn cũng sẽ bị Lý Long Cơ vứt bỏ.

“Vứt bỏ thì sao? Ta không thể phụ Đằng Không”, Tiêu Duệ cười lạnh trong lòng một tiếng, “Hay cho một cẩu hoàng đế nhàm chán, một lão khốn vô sỉ không biết xấu hổ!”

Trong mắt Lý Long Cơ, Tiêu Duệ là người thông minh, chỉ cần Thôi Hoán tiến đến làm ầm ĩ như vậy, hắn sẽ hiểu rõ sự cảnh cáo của mình, cuối cùng lựa chọn từ hôn với Lý gia, miễn cho người làm hoàng đế như hắn còn phải đi can thiệt chuyện hôn nhân riêng tư của hạ thần. Tiêu Duệ từ hôn với Lý Đằng Không, sau đó Lý Long Cơ ra mặt thưởng hôn cho Thôi Hoán và Lý Đằng Không, từ đó tất cả đều vui vẻ.

Thôi Hoán đương nhiên nhìn không thấu chuyện phức tạp này. Chẳng qua, đối với thanh niên tài tử tự cho mình rất cao mà nói, có kim bài của Lý Long Cơ trong tay, có chiêu bài “phụng chỉ đấu văn”, hắn sao có thể đồng ý buông tha cơ hội mượn Tiêu Duệ để nổi danh, mượn Tiêu Duệ để đạt được phương tâm của mỹ nhân. Không còn có cơ hội nào tốt hơn lúc này.

Vốn, hắn còn muốn cẩn thận chuẩn bị một ngày, liền mời sĩ tử Trường An, lập một yến hội so văn. May mắn hôm nay gặp dịp, liền đơn giản có ý khơi mào “sự tình”. Trong lòng hắn rất tin tưởng vừa giải phóng oán hận tích lũy trong lòng, vừa thể hiện tài năng của mình đè Tiêu Duệ. Thực tế mà nói, Thôi Hoán tài học đầy bụng có thể gọi là nhân tài, mặc dù hắn cuồng ngạo một chút. Đáng tiếc, hắn gặp được, muốn khiêu khích lại là một kẻ xuyên qua.

- Nếu Ma Cật tiên sinh ở đây, mong rằng Ma Cật tiên sinh chủ trì cho hai người chúng ta, ra đề mục cho Thôi Hoán.

Thôi Hoán ngạo nghễ đứng thẳng đương trường, hai tay để sau lưng.

Vương Duy liếc Tiêu Duệ, thấy Tiêu Duệ một bộ dáng thờ ơ không sao cả, không khỏi thở dài trong lòng:

- Tuổi trẻ ngông cuồng. Thôi Hoán à Thôi Hoán, Tiêu Duệ trước mặt ngươi cũng là kỳ tài đại nho cổ kim khó gặp, mở miệng thành thơ như châu như ngọc, ngươi muốn hơn hắn, khó, thật quá khó.

Vương Duy thở dài một tiếng:

- Thôi Hoán, từ xưa văn không có thứ nhất, võ không có thứ hai, cần gì như vậy?

Thôi Hoán cười, khom người ngạo nghễ nói:

- Mời Ma Cật tiên sinh ra đề mục.

- Cũng được ---- Chung Nam trước đó vài ngày tuyết lớn, ngươi hãy coi đây là đề tài làm một bài thơ.

Vương Duy nhíu mày.

Thôi Hoán ngẩn ra, mắt nhìn ngoài lâu. Trầm ngâm một hồi, hắn mới chậm rãi ngâm:

- Chung Nam âm lĩnh tú,

Tích tuyết phù vân đoan ----

(Xa xa đỉnh núi Chung Nam, tuyết giăng trắng ngỡ mây đan cuối trời – Chung Nam vọng dư tuyết – Tổ Vịnh)

Vừa mới ngâm hai câu, lại nghe Tiêu Duệ trào phúng nhẹ nhàng cười, trôi chảy tiếp lời:

- Lâm biểu minh tễ sắc, thành trung tăng mộ hàn.

(Mưa chừng như đã tạnh rồi, bìa rừng rực sáng, chiều rơi lạnh lùng – Hàn Nguyễn Tú dịch)

Sắc mặt Thôi Hoán đột nhiên cả kinh, trầm giọng nói:

- Ngươi…

Hai câu sau này, đích thật là suy nghĩ trong lòng Thôi Hoán, nhưng chỉ là hắn còn chưa ngâm ra, lại bị Tiêu Duệ rút mất.

Hắn lại không biết, bài “Chung Nam vọng dư tuyết” này là danh ngôn Tiêu Duệ đã sớm nghe nhiều nên thuộc, chỉ có điều Tiêu Duệ không rõ chính là, rõ ràng tác giả bài thơ này là “Tổ Vịnh”, như thế nào nhiện giờ lại được ngâm ra từ trong miệng Thôi Hoán? Nhớ tới Tổ Vịnh kia là bạn tốt của Vương Duy, Tiêu Duệ quay đầu lại liếc Vương Duy, thấy mặt hắn không đổi sắc, trong lòng càng thêm nghi hoặc: Thôi Hoán tuyệt đối không thể đạo văn trước mặt Vương Duy, chẳng lẽ là lịch sử ghi nhầm, bài này nguyên bản là Thôi Hoán làm?

Vương Duy khen ngợi nhìn Tiêu Duệ:

- Hai câu sau của Tử Trường thật là tốt, ghép hai câu trước của Thôi Hoán lại càng thêm hay, có thể nói là kết hợp tuyệt vời, quá hay.

Thôi Hoán hung hăng trừng mắt liếc Tiêu Duệ, trong lòng bực bội giống ăn phân. Nguyên bản đây là câu hay hắn ngẫu nhiên được, ngâm tụng ra tất thành danh tác truyền lại đời sau, nhưng kết quả nửa đường lại bị Tiêu Duệ quấy nhiễu, chẳng những không có hiển lộ tài học bản thân, ngược lại càng làm Tiêu Duệ nổi bật. Thôi Hoán cắn chặt răng, khom người nói:

- Mời Ma Cật tiên sinh ra lại đề mục cho Thôi Hoán.

Vương Duy lại tùy ý ra một đề, vịnh mai. Thôi Hoàn kia làm thực không tồi, suy nghĩ một chút, lại ngâm ra được một bài hay, cũng đật được tiếng vỗ tay nhàm chán của mọi người nghe Thôi Hoán ngâm thơ ở đây. Tiêu Duệ càng ngày càng cảm thấy hoang đường. Hắn không có hứng thú ở chỗ này không hiểu ra sao thi tài học thi từ với Thôi Hoán, hắn nắm một chén rượu trong tay uống cạn sạch, chậm rãi đứng dậy thản nhiên chắp tay cười với Trịnh Long:

- Trịnh bá phụ, tiểu chất thua sức rượu, liền cáo từ đi trước.

Trịnh Long ngẩn ra, đứng lên nói:

- Hiền chất muốn đi?

Tiêu Duệ gật đầu, mang theo vài phần men say lắc thư thân mình chắp tay với mọi người:

- Các vị đại nhân, xin cáo từ.

-Tiêu Duệ ngươi là tự mình buông tha. Về sau ngươi không bao giờ được dùng danh hào môn sinh thiên tử, tài tử tửu đồ giả danh lừa gạt trong thành,.

Thôi Hoán cười lạnh.

A? Tiêu Duệ ợ một hơi rượu, quay đầu liếc qua Thôi Hoán:

- Thôi Hoán, ta cười ngươi rất ngu xuẩn… Ngươi thật sự nghĩ rằng ngâm thơ làm phú ta sẽ thua ngươi sao?

- Hừ, đừng vội khoe miệng lưỡi lợi hạ.

Thôi Hoán chẳng thèm ngó tới. Cái loại vẻ mặt không thèm ngó tới tày, rơi trong mắt Tiêu Duệ, chẳng những không kéo lên một chút nửa giận của Tiêu Duệ, ngược lại khiến hắn cảm thấy Thôi Hoán này thật sự là đồ ngốc. Rõ ràng Lý Long Cơ giữa đường lấy hắn là công cụ và kẻ chết hộ, hắn còn không tự biết, ngược lại vui mừng rạo rực xung phong đi chết.

Giờ phút này, Tiêu Duệ thật sự muốn phun ra một câu nói tục, mắng hắn hai tiếng chó con ngu ngốc.

- Hồng nhan là kẻ gây họa, quả thế.

Vương Duy một bên âm thầm thở dài một tiếng, thầm nghĩ Dương Hồi ngày đó vì Hàm Nghi tranh giành tình nhân với Tiêu Duệ, kết quả, ngược lại rơi xuống kết cục chết thảm; hiện giờ, lại có một cậu ấm vì Lý Đằng Không so đo với Tiêu Duệ… Thật đáng buồn, Thôi Hoán à Thôi Hoán, mặc dù ngươi thắng Tiêu Duệ này, có thể thắng được lòng mỹ nhân sao?

Trong lòng Vương Duy đương nhiên rõ như gương sáng, đối với Thôi Hoán và Thôi gia mà nói, lấy Lý Đằng Không vậy ý nghĩa thông gia với Lý Lâm Phủ, ý nghĩa quyền lực của Thôi gia được củng cố và phát triển ---- nếu không phải vì điều này, nói vậy Thôi Hoán hôm nay cũng không đến mức “điên cuồng” như vậy đi.

- Mời Ma Cật tiên sinh ra đề mục cho Tiêu Duệ, xem ra ta không bêu xấu một phen, ngày hôm nay bước đi không được.

Tiêu Duệ say men mông lung, lại đi đến trước bàn mình, tự rót một chén rượu, ngửa đầu mà uống.

- Tử Trường được xưng tài tử tửu đồ, vậy hãy lấy rượu làm đề đi.

Vương Duy gật đầu, tùy ý nói.

- A, rượu? Được…

Tiêu Duệ ợ một hơi rượu:

- Trầm cô nương, rót rượu!

Chín khúc Hoàng Hà sông ngàn dặm, chảy dài nguồn gốc rượu Trung Hoa. Nâng cốc múa vang mừng thần diệu, Đỗ Khang đều là cháu Viêm Hoàng.

Lại uống rượu ngon thi khôi thủ, rượu rồng rượu thánh bạn rượu cuồng. Hồ rượu truyền nhau tửu lệnh gỗ, ăn uống linh đình nói tang thương.

Rượu ông khoe rượu mời rượu tiên, Lưu Linh tha hương say hàng tháng; Lý Bạch đấu rượu thơ trăm bài, Trương Húc say cỏ long xà liệng.

Rượu châm rượu huấn rượu tụng đức, mái chèo ngọc đẹp gạt ba sông. Một bộ rượu kinh truyền thiên cổ, trăm cuốn rượu phổ nối văn hay.

Rượu là trường ca ca là đường, tâm vì rượu sức rượu mạnh, ông say cần gì thiếu nợ rượu!

Trùng dương trời cao khí thu sảng, sao không nắm tay lên sườn núi cao? Tri âm tri kỷ cần có rượu, hoa vàng lá đỏ một chiếc đàn.

Rượu trên trời đất nghe nhạn hát, nơi chốn Cửu Châu sao náo nhiệt. Đường lớn một giọt rượu trong suốt, lẽ thường không khỏi nếm rượu trong?

Đừng nói đời người một chén rượu! Đừng nói thế giới là vò rượu! Trong khi say ngủ trời đất rộng, tỉnh lại giữa những năm tháng dài.

Ma rượu quỷ rượu bốn chi mềm, đảng rượu yêu rượu lòng dạ thép. Xã tắc hứng suy một bầu rượu, thiện ác nhân gian giả một đấu.

Tiếng ca buông thả phóng khoáng của Tiêu Duệ quanh quẩn bên tai mọi người, lúc mọi người ở đây si mê nửa ngày cùng tán dương khen ngợi, bóng dáng hắn đã phiêu nhiên xuống Vọng Thủy lâu, bám theo mùi rượu nồng đậm, biến mất trong biển người mênh mông ở thành Trường An.

Vương Duy đứng trên hồi lan Vọng Thủy lâu, than nhẹ một tiếng:

- Đúng tính tình, đúng tửu đạo, đúng là tửu đồ. Đại Đường không ai bằng.

Lời này có phần gượng gạo, mọi người đều nói thầm trong lòng vài tiếng. Mặc dù sắc mặt Tiêu Duệ không có biến hóa quá lớn, nhưng trong lòng đã giận dữ, về điểm “ý ở ngoài lời” và ý trào phúng của Thôi Hoán này hắn sao có thể nghe không hiểu.

Hắn chậm rãi ngồi xuống, nâng một chén rượu trong tay Trầm Yến Yên lên, uống một hơi cạn sạch.

Trịnh Long có chút lo lắng liếc qua Thôi Hoán, âm thầm mắng trong lòng hai tiếng: tiểu tử Thôi gia vừa cứng lại vừa thối, ngươi chạy đến nơi này làm loạn cái gì! Truyện "Đại Đường Tửu Đồ "

- A, nghe nói Tiêu đại nhân còn am hiểu làm rượu ngon, ngày khác đến phủ bản quan làm chút rượu ngon cho Thôi gia chúng ta…

Thôi Hoán tiếp tục không nóng không lạnh nói:

- Thôi gia chúng ta có thể trả giá cao…

Thôi Hoán không chút phong độ cố ý khiêu khích gây sự, Tiêu Duệ ngược lại không tức giận. Hắn ôn hòa nhã nhặn tự lo uống rượu, trong lòng âm thầm cười lạnh: sao cậu ấm quý tộc Đại Đường nào cũng đều một loại giống nhau? Trừ khoe khoang chút miệng lưỡi ngu ngốc lợi hại ra không còn có bổn sự khác… Dương Hồi lúc trước như thế, Thôi Hoán trước mắt này vẫn như vậy…

Thôi Hoán vốn cố ý muốn “làm ầm ĩ”, thấy Tiêu Duệ không nói, đương nhiên có chút không cam lòng, hắn tiến lên một bước cười lạnh nói:

- Tiêu Duệ, ta đang nói với ngươi, ngươi không nghe được sao?

Tiêu Duệ khẽ đảo mí mắt:

- Thôi đại nhân hăm dọa như thế, có phải là cố ý tới chỗ này, tìm Tiêu mỗ cãi nhau phải không?

- Ngươi? Ngươi còn không xứng.

Thôi Hoán cao giọng cười to:

- Thời này không anh tài, khiến thằng nhóc thành danh! Ngươi có ý dựa dẫm vào người có quyền thế, giành được thanh danh nho nhỏ, vậy mà,… ngồi đây là những người nào? Đều là anh kiệt thế gia đại tộc Đại Đường, trọng thần triều đình, nhưng ngươi chẳng qua chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ, đức gì tài gì dám chiếm vị trí cao, quả thực là buồn cười!

break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc