Các La Phong ngồi trong điện, tán gẫu câu được câu không với sứ thần Thổ Phiên Đồ Lãng Tán Bố, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu. Hắn mơ hồ thấy được giống như có chút không ổn, hắn buông chén rượu trong tay, nháy mắt quyết định chủ ý: đêm nay khiến cho lão già kia viết chiếu thư thoái vị xuống.
Các La Phong cực kỳ tự tin, bằng vào uy tín rất lớn của mình ở Nam Chiếu, chỉ cần hắn ngồi lên vương vị, mặc dù có một số quý tộc Nam Chiếu hoài nghi hắn, hắn cũng rất nhanh khống chế chặt chẽ Nam Chiếu trong tay. Về phần Thổ Phiên, bất quá là một đường lui hắn dự tính giữ lại: nếu cuối cùng thực sự tới lúc xé rách da mặt với Đại Đường, nếu Nam Chiếu không ngăn cản được Đại Đường xâm chiếm, hắn sẽ mang theo người ngựa của mình lui về Thổ Phiên, sau đó ung dung mưu tính tiếp tục nổi lên.
Thời gian à! Các La Phong cắn chặn môi, nói thầm trong lòng: “nếu có thể cho ta thời gian ba năm, hừ, ta sợ gì Đại Đường!”
Các La Phong có năng lực trong vòng ba năm dựa vào Thổ Phiên, tổ chức nửa bên Tây Nam thành một giang sơn sơn thép, mặc dù vẫn không phải đối thủ của Đại Đường, nhưng Đại Đường muốn đoạt lấy Nam Chiếu cũng không phải chuyện dễ dàng.
- Đại vương tử điện hạ, Ngã Gia Tán Phổ nói
- Thổ Phiên nguyện ý làm huynh đệ bang giao mấy thời đại với Nam Chiếu, đây là chiếu thư của Ngã Gia Tán Phổ sắc phong đại vương tử điện hạ làm Tán Phổ Chung Nam nước Đại Chiếu, mời vương tử điện hạ thu lấy.
Trên khuôn mặt ngăm đen của Đồ Lãng Tán Bố hiện lên nụ cười nịnh nọt, đưa lên công văn bằng gấm màu đen tuyền.
Các La Phong mỉm cười, nhận lấy, đang muốn nói vài lời khách sáo, lại nghe nói:
- Đại vương tử, khâm sai Đại Đường và nhị vương tử đến!
Các La Phong đột nhiên cả kinh, bỗng nhiên đứng dậy:
- Cái gì?
Trên mặt Tiêu Duệ nở nụ cười thản nhiên, hắn mặc một bộ quan bào chính thức của Đại Đường phiêu nhiên mà vào. Phía sau, Lệnh Hồ Xung Vũ và mấy Võ lâm quân theo phía sau. Sắc mặt Thành Tiến đỏ lên, hơi có vẻ lo sợ không yên, cũng gắt gao theo sau đó. Thái Hòa thành đã bị binh tào tâm phúc của Các La Phong tiếp quản, quân Đường dàn trận đợi ngoài thành, mà Tiêu Duệ thì chỉ mang theo hơn trăm sĩ tốt Võ lâm quân vào thành.
Tiêu Duệ nhìn thật sâu đại vương tử Nam Chiếu hào hoa phong nhã khoảng ba mươi trước mắt này, trong ánh mắt lóe ra một tia hào quang, nhưng trên mặt vẫn một vẻ cười nhạt. Hắn hơi đi tới phía trước vài bước, mấy binh tào tâm phúc bên người Các La Phong chậm rãi đứng lên, hộ vệ bên người Các La Phong.
- Khâm sai Đại Đường đại nhân làm sao đột nhiên giá lâm Nam Chiếu, ha ha, bổn vương tử còn chưa kịp ra khỏi thành nghênh đón, thật sự là thất lễ. Người tới, dọn chỗ cho khâm sai Đại Đường đại nhân.
Các La Phong lấy lại bình tĩnh, thở phào một cái, khom người thi lễ.
Tiêu Duệ cười nhạt một tiếng:
- Bản quan phụng ý chỉ hoàng đế Đại Đường tới Nam Chiếu xem lễ sắc phong Nam Chiếu Vương, chờ ngoài thành Thái Hòa lâu ngày, không thấy tung tích Nam Chiếu Vương, đành phải mặt dày tự mình vào thành van cầu gặp Nam Chiếu Vương điện hạ. Xin hỏi đại vương tử điện hạ, Bì La Các điện hạ ở đâu?
Các La Phong giật mình, cười lớn nói:
- Phụ vương ta đột nhiên bệnh nặng, trước mắt ốm nằm trên giường, thật sự không thể gặp khâm sai đại nhân.
Ánh mắt hơi âm trầm của Các La Phong hơi dạo qua trên người Tiêu Duệ. Hắn thật không ngờ, khâm sai Đại Đường đại nhân được xưng đệ nhất tài tử Đại Đường, phong lưu tử đồ, môn sinh thiên tử Tiêu Duệ, trước đó không lâu danh chấn khu man di tây nam vang danh xa gần, không ngờ lại là một thanh niên tuấn dật tuổi trẻ như vậy, càng giống một sĩ tử văn nhược.
- A?
Tiêu Duệ cười lạnh trong lòng, nhưng vẫn mỉm cười chậm rãi ngồi xuống:
- Không ngờ là như vậy, thì ra là thế.
Tiêu Duệ nở nụ cười, quay qua gật đầu:
- Lệnh Hồ hiệu úy. Dương Quát thực không tồi, không ngờ Ngũ Lương Ngọc Dịch đều đem đến bán được ở Nam Chiếu này.
Rượu sử dụng trên yến hội, đích thật là Ngũ Lương Ngọc Dịch tửu phường Tửu Đồ làm ra. Kỳ thật, Tiêu Duệ có lẽ còn không rõ lắm, tại cảnh nội Đại Đường cùng với trong khu vực man di xung quanh, vô luận là Thanh Hương Ngọc Dịch hay là Ngũ Lương Ngọc Dịch, cũng đã trở thành rượu ngon thượng đẳng cuẩn bị trong các yến khách của các quý tộc trong xã hội thượng lưu, Nam Chiếu này sao có thể ngoại lệ.
Lời vừa nói ra, Các La Phong lúc này mới tỉnh ngộ, thanh niên quan viên vẻ mặt bình tĩnh trước mắt này, không chỉ là sủng thần của hoàng đế Đại Đường, một con ngựa ô ngang trời xuất thế trong triều đình Đại Đường, còn là đại đông gia phía sau màn của tửu phường Tửu Đồ phú giáp thiên hạ. Mà tin tức từ Ích Châu truyền đến nói, hoàng đế Đại Đường đã đem tất cả cửa hiệu buôn bán thuộc về Tiên Vu Trọng Thông đều ban cho Tiêu Duệ này. Tiên Vu gia ở Kiếm Nam Đạo và khu man di tây nam trải qua nhiều năm, các vật tư cần thiết của người Nam Chiếu gần như đều xuất từ Tiên Vu gia, nghĩ đến đây, Các La Phong không khỏi chấn động toàn thân, địa vị của Tiêu Duệ trong lòng hắn vừa nặng hơn vài phần.
Hắn cười:
- Khâm sai đại nhân có chuyện mời nói, Các La Phong chăm chú lắng nghe.
Ánh mắt nhàn nhạt của Tiêu Duệ khẽ lướt qua người Đồ Lãng Tán Bố, chậm rãi đứng dậy:
- Các La Long, nghe nói ngươi là con nuôi của Bì La Các điện hạ… Các La Phong, chúng ta trước mặt người sáng mắt không nói tiếng lóng, bản quan biết rõ ngươi nghĩ gì muốn làm gì, đang làm gì. Loại chuyện vớ vẩn này bản quan cũng lười trông nom ---- nhưng bản quan cần phải nhắc nhở ngươi, mặc kệ bên trong Nam Chiếu ầm ĩ như thế nào, Nam Chiếu thực tế là một nước phụ thuộc Đại Đường, tuyệt đối không thể thay đổi. Nếu ngươi chỉ vì vương vị, bản quan tuyệt đối không can thiệp nội chính Nam Chiếu.
Lời nói này của Tiêu Duệ hơi đột nhiên một chút. Sắc mặt Các La Phong đỏ lên, lòng bàn tay run nhẹ hai cái. Mà sắc mặt Thành Tiến đứng phía sau Tiêu Duệ đột nhiên trở nên trắng bệch, đang muốn run giọng hỏi cái gì, lại bị ánh mắt nghiêm nghị của Lệnh Hồ Xung Vũ dọa nuốt trở về.
- Nhưng ngươi không chỉ muốn đoạt quyền, ngươi không chỉ vì vương vị, còn muốn phản bội Đại Đường, đầu nhập người Thổ Phiên. Ngươi làm như vậy, Đại Đường tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ! Đại binh hướng tới, Nam Chiếu tất thành một đống hoang tàn.
Tiêu Duệ cười lạnh một tiếng.
Tiêu Duệ thẳng thắn đem chuyện này vạch trần trên mặt bàn như vậy, điều này làm cho Các La Phong trong lúc nhất thời chưa lấy lại tinh thần.
Đồ Lãng Tán Bố vẫn bảo trì trầm mặc đột nhiên đứng dậy cười ha ha nói:
- Ta nói về rượu của Tiêu đại nhân. Tiêu đại nhân, hiện giờ ở Thổ Phiên ta, Thiêu Đao Tử của tửu phường Tửu Đồ đúng là rượu ngon người người đều thích.
Đồ Lãng Tán Bố bước tới hai bước, nịnh nọt cười hai tiếng:
- Tiêu đại nhân, lúc bản sứ rời khỏi La Ta thành, từng nghe thương khách Thổ Phiên trở về từ Kiếm Nam Đạo nói dung mạo quý phu nhân Dương thị như thiên tiên… Hiện giờ sự xinh đẹp của Dương phu nhân đã lan xa tới La Ta thành, Quốc tướng Lộc Đông Tán các hạ của nước ta tận mắt nhìn thấy Dương phu nhân một mặt trong thành Ích Châu, đến nay tương tư thành tật…
Âm thanh vô sỉ của Đồ Lãng Tán Bố quanh quẩn trong điện, sắc mặt Tiêu Duệ trở nên vô cùng âm trầm. Hắn không biết Ngọc Hoàn như nào lại xuất đầu lộ diện để cho người Thổ Phiên nghe được diễm danh của nàng, giờ phút này hắn hận không thể chắp cánh bay về thành Ích Châu, dặn dò Dương Ngọc Hoàn thành thật ở trong nhà không cần chạy loạn khắp nơi.
- Tiêu đại nhân thực diễm phúc, mỹ nhân như thế… Chậc chậc, có thể âu yếm… Chậc chậc…
Đồ Lãng Tán Bố lại chậc chậc liên thanh mà rung đùi đắc ý.
- Im miệng!
Lệnh Hồ Xung Vũ phẫn nộ quát.
Đồ Lãng Tán Bố ngẩn ra, tiện đồ cười to nói:
- Như nào, khâm sai hoàng đế Đại Đường đại nhân, nơi này chính là Nam Chiếu không phải Đại Đường, bản sứ…
Bộ mặt Tiêu Duệ co giật một chút, nắm chặt hai tay, đầu vai hơi run rẩy một chút. Đột nhiên, Tiêu Duệ nổi giận gầm lên một tiếng:
- Ảnh Tử, giết người Thổ Phiên này cho ta!
Vừa dứt lời, một bóng đen bắn vào từ ngoài cửa điện, mà ngay trong điện, một tiếng gào thét của vũ tiễn phù một tiếng xuyên qua cổ họng Đồ Lãng Tán Bố. Đồ Lãng Tán Bố ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, liền ngã cắm đầu xuống đất, hai chân giật giật rồi đứt khí.
Một mũi tên xuyên cổ họng, không có chút máu nào, đây là tốc độ và lực lượng bậc nào!
Mọi người trong điện phát ra tiếng kinh hô rung trời, bóng đen giống quỷ mị xông vào trong điện kia sớm biến mất không thấy, phảng phất từ đầu vốn không có xuất hiện. Không khí trong điện tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt, trong điện xông tới hơn mười thị vệ Nam Chiếu, gắt gao hộ vệ Các La Phong cùng với đám quan viên Nam Chiếu.
- Ngươi…
Các La Long quả thực không dám tin vào hai mắt mình, Tiêu Duệ này dám giết người trong vương cung Nam Chiếu, hơn nữa, kẻ bị giết là sứ giả Thổ Phiên.
- Mạnh Hoắc, truyền mệnh lệnh bản quan, nhanh chóng tiêu diệt toàn bộ mấy trăm người Thổ Phiên ngoài thành, không được để một kẻ trốn thoát.
- Tiêu đại nhân, ngươi điên rồi phải không? Không ngờ ngươi hành hung giết người trong vương cung Nam Chiếu, ngươi tự ý giết sứ giả Thổ Phiên, là muốn khơi mào chiến tranh giữa Đại Đường và Thổ Phiên sao?
Các La Phong rống giận, hết thảy hôm nay đã vượt xa sự tưởng tượng và trong khả năng kiểm soát của hắn, hắn cảm nhận được phẫn nộ và chấn động không gì sánh kịp.
- Người Thổ Phiên chết bởi Nam Chiếu nội loạn, có quan hệ gì với bản quan đâu? Có quan hệ gì với Đại Đường đâu?
Tiêu Duệ hừ lạnh một tiếng:
- Các La Phong, ngươi chớ cho rằng trong Thái Hòa thành này, bản quan sẽ e ngại ngươi. Nói thật cho ngươi biết, bản quan không chỉ có 6000 binh đóng quân ngoài thành còn nhanh chóng phái người tới phủ đô đốc Diêu Châu điều binh, nhiều nhất ba ngày, mấy vạn binh mã Đại Đường sẽ tới dưới thành Thái Hòa!
Lệnh Hồ Xung Vũ mang theo mười mấy sĩ tốt Võ lâm quân toàn bộ tinh thần đề phòng, nếu bọn họ dám xông vào đầm rồng ham cọp này với Tiêu Duệ, cũng sớm đã không để ý tới sống chết, bọn họ chính là liều chết cũng muốn hộ vệ Tiêu Duệ xông ra ngoài thành. Chỉ cần ra khỏi thành, ngoài thành có 6000 binh mã quân Đường, ít nhất có thể chạy trối chết.
Đao phong lạnh như băng của loan đao trong tay thị vệ Nam Chiếu lóng lánh, tiếng hô hấp của mọi người trong điện trở nên cực áp lực và trầm thấp. Bỗng nhiên, không khí giương cung bạt kiếm trong điện đột nhiên bị một tiếng cười của Tiêu Duệ đánh vỡ, hắn xoay người lại cười với Lệnh Hồ Xung Vũ:
- Lệnh Hồ, không cần khẩn trương, ngươi yên tâm đi, đại vương tử điện hạ của chúng ta biết phân biệt nặng nhẹ.
- Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự không sợ bổn vương tử được ăn cả ngã về không diệt các ngươi…
Chuyện tới nước này, Các La Phong ngược lại chậm rãi bình tĩnh lại. Làm một người có khát vọng mưu cầu vương giả Nam Chiếu, hắn đương nhiên hiểu được, cho dù hắn oán giận đầy trời, cũng không thể động tới một sợi lông của Tiêu Duệ. Trừ phi, hắn không muốn xưng vương Nam Chiếu, mà muốn làm một kẻ lang thang ân đền oán trả. Nên biết, hắn không chỉ là sủng thần của hoàng đế Đại Đường, còn là phò mã công chúa Đại Đường. Hắn chết ở Nam Chiếu, kết cục của Nam Chiếu có thể nghĩ.
6000 quân Đường như hổ rình mồi đóng ngoài thành, mà tru diệt khâm sai Đại Đường, có nghĩa Nam Chiếu tuyên chiến với Đại Đường.