Tiên Vu Trọng Thông ác động mãnh liệt như vậy, thật ra khiến cho Tiêu Duệ và Lý Nghi có chút không ngờ. Hắn chặt đứt một cánh tay Tiên Vu Cảnh, lại tránh cho mình lâm vào tình cảnh nguy hiểm, coi như là cho Tiêu Duệ một cái công đạo.
Tình huống trước mặt là, nếu như Tiêu Duệ muốn truyền toàn bộ “chân tướng” việc này tới nha môn, vẫn cần Thứ Sử nha môn tới giải quyết. Thật sự muốn tích cực, Dương Chiêu đã chết mấy tháng, lại là người của Tiên Vu Trọng Thông phá án, tất nhiên sẽ đem vụ án mạng này dời lại vô kỳ hạn, mà Tiêu Duệ lại không có khả năng dừng lại Ích Châu lâu dài --- nếu Tiêu Duệ rời khỏi Ích Châu, vụ án này làm hay không làm, còn không phải Tiên Vu Trọng Thông định đoạt.
Kỳ thật, có đám người Dương mẫu và Dương tam tỷ biện hộ cho, Tiêu Duệ cũng không tính đem chuyện này ầm ĩ lớn, nếu không phải bởi vì xảy ra chuyện Tam tỷ và Tú Nhi, hắn có lẽ sẽ làm bộ như không thấy. Dù sao một khi làm ầm ĩ đến vấn đề quan trường, Tôn thị cũng khó trốn tội. Nàng phải chịu tội, hai đứa bé đáng thương kia nên làm gì bây giờ?
Tiêu Duệ xem ra, Tôn thì này vừa đáng hận lại đáng thương. Đội lên ác danh cùng người thông dâm, lại tìm một công tử ăn chơi. Chuyện cho tới giờ, Tôn thị sao có thể không rõ, Tiên Vu Cảnh chỉ coi nàng là một món đồ chơi mà thôi --- Tiêu Duệ âm thầm than thở với Ngọc Hoàn. Chẳng lẽ Tôn thị thiếu một cái gân phải không? ngươi cũng không ngẫm lại xem, Tiên Vu Cảnh bất kể như nào cũng coi như là công tử nhà quan lại, cha của hắn lại là quan lớn địa phương của triều đình, hắn sao có thể lấy một người phụ nữ tuổi lớn lại còn tái hôn mang theo hai đứa con? Nhưng lời đó chẳng qua là vì ham thân thể của nàng nói lời hoa ngôn xảo ngữ, có thể là thật sao, thật sự là ngu xuẩn!
Tuy rằng việc này chuẩn bị chấm dứt như vậy, nhưng lại vì vậy mà kết thêm một tầng thù oán với Tiên Vu Trọng Thông. Dù sao Tiên Vu Trọng Thông cũng là nhân vật hô phong hoán vũ ở Ích Châu, Tiêu Duệ lo lắng Lý Nghi và Ngọc Hoàn ở lại Ích Châu sẽ gặp nguy hiểm, liền thay đổi chủ ý, muốn đưa Lý Nghi và Ngọc Hoàn xuôi nam với mình. Tiêu Duệ hiện tại, có thể nói là mọi chuyện đều cẩn thận bước từng bước, đối với bất kỳ nguy hiểm và tai họa ngầm nào đều suy xét cho thật chu toàn. Bởi vì hắn cảm thấy hắn đã không thể thua thêm, không thể sơ suất thêm.
Chương Cừu Liên Nhi đem chuyện của Tiêu Duệ nói cho Chương Cừu Kiêm Quỳnh. Chương Cừu Kiêm Quỳnh bảo Tiêu Duệ vẫn là không cần mang gia quyến đi thì tốt. Kỳ thật, Liên Nhi có tư tâm, chỉ cần Ngọc Hoàn và Lý Nghi ở lại Ích Châu, chỉ cần nhà Tiêu Duệ còn ở Ích Châu, nàng không những lúc nào cũng có thể lui tới với hai nàng liên hệ cảm tình, còn có thể định kỳ nhìn thấy Tiêu Duệ.
Nhưng Chương Cừu Kiêm Quỳnh nói cũng có đạo lý, với Ích Châu mà nói, tình thế Nam Chiếu càng không xác định càng nguy hiểm, quyền hành tương hỗ lẫn nhau. Sau khi Tiêu Duệ được Chương Cừu Kiêm Quỳnh cam đoan hứa hẹn, rốt cuộc quyết định để Lý Nghi và Ngọc Hoàn lưu lại. Vô luận như thế nào, Chương Cừu Kiêm Quỳnh ở Ích Châu có thể nói là lấy thúng úp voi, nếu hắn nói bảo hộ được sự an toàn của hai nàng, tất nhiên có thể làm được tuyệt đối không sai sót.
- Đa tạ Chương Cừu đại nhân, Tiêu Duệ vô cùng cảm kích.
Tiêu Duệ khom người nói.
- Tiêu đại nhân, với bản quan còn khách sáo cái gì?
Chương Cừu Kiêm Quỳnh suy nghĩ mà ánh mắt lướt trên người Chương Cừu Liên Nhi, cười cười.
Chương Cừu Liên Nhi và Ngọc Hoàn với Lý Nghi duyên dáng đi ra từ trong phòng, Ngọc Hoàn mỉm cười nói:
- Tiêu lang, ta cùng Liên Nhi tỷ tỷ và Nghi nhi tỷ tỷ thương lượng qua. Lúc chàng không ở Ích Châu, chúng ta cùng nhau đến phủ Chương Cừu đại nhân ở, cũng hay để làm bạn với Liên Nhi tỷ tỷ. Hì hì.
Tiêu Duệ nghe vậy mừng rỡ:
- Như thế rất tốt, rất tốt. Chỉ có điều lại làm phiền Chương Cừu đại nhân, Tiêu Duệ thật sự xấu hổ…
Chương Cừu Kiêm Quỳnh đối mặt Lý Nghi không dám thất lễ, vội vàng hành lễ với Lý Nghi, lúc này mới xoay người cười nói:
- Hai vị phu nhân có thể ở cùng với xá muội tại hàn xá, đó là phúc của Chương Cừu gia chúng ta ---- Người tới, nhanh chóng về phủ thông tri tổng quản, giăng đèn kết hoa toàn phủ, nghênh đón hai vị phu nhân!
Tuy rằng khoảng cách Nam Chiếu Vương đăng vị đại điển còn có hai tháng, phải đến cuối tháng chín, nhưng Tiêu Duệ lại một lòng muốn đi Nhung Châu nhìn xem trước, xác định trạm kế tiếp. Dù sao nhiệm vụ Lý Long Cơ giao cho hắn không chỉ là xem lễ đăng vị đại điển của Bì La Các, còn sứ mệnh tìm cơ hội liên lạc người Thoán.
Tiêu Duệ thúc giục chuẩn bị chạy tới Nam Chiếu sớm một chút, còn có một nhân tố cá nhân: Tiêu Duệ đã sớm đọc được trong sách cổ, người Bặc sinh hoạt lâu dài tại vùng Nhung Châu là một dân tộc man di cực kỳ thần bí, bọn họ chẳng những tạo nên loại cơ quan treo lên những vách núi là câu đố xưa nay vẫn không giải thích được, họ còn là một dân tộc am hiểu làm rượu. Nghe nói, bọn họ dùng lúa mì thanh khoa sản xuất ở địa phương trải qua bí pháp chế biến, có thể đạt được một loại rượu ngon cực kỳ độc đáo: rượu này vị đắng cay và nóng bừng. Người Bặc ỷ vào loại rượu này để sinh hoạt trong đám cây cối giữa vách núi âm u ẩm ướt mà thân thể vẫn mạnh mẽ cường tráng.
Hơn nữa, nghe nói rượu này còn có một diệu dụng: có thể làm vũ khí để chiến đấu. Mỗi lần gặp và chiến đấu với địch hoặc là lúc săn bắn, người Bặc sẽ dùng thùng gỗ hắt rượu này về phía địch nhân hoặc là con mồi, sau đó dùng tên lửa bắn, khiến cho lửa cháy hừng hực, thường thường có công hiệu chế địch.
Nói thật, với những thứ ghi lại trên sách cổ này, Tiêu Duệ cũng không quá tin tưởng. Nếu rượu mãnh liệt đến trình độ có thể đốt, ít nhất nói rõ lượng cồn trong rượu cực kỳ cao, mà với công nghệ làm rượu đơn sơ, bọn họ sao có thể ủ ra loại rượu mạnh có độ cồn cao như thế?
Tiêu Duệ cảm thấy điều này dường như có chút thổi phồng, nhưng thổi phồng thì thổi phồng, Tiêu Duệ vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên với bổn sự làm rượu của họ, hiện giờ có cơ hội đích thân tới nơi này nhìn một cái, cũng là không sai.
Bởi vì khoảng cách Nam Chiếu Vương đăng vị đại điển còn sớm, đội ngũ Tiết độ sứ Kiếm Nam Đạo Chương Cừu Kiêm Quỳnh phái đi xem lễ còn chưa đi. Chương Cừu Kiêm Quỳnh lo lắng sự an toàn của Tiêu Duệ, liền phái 500 quân sĩ do một hiệu úy là Công Tôn Triệu suất lĩnh, đi theo đội ngũ khâm sai hộ tống dọc đường. Trong dãy núi mênh mông này, nơi ở dựa vào núi, người Bặc sống trong nhiều nhà tranh và nhà trúc, lấy bộ lạc làm đơn vị hình thành sơn trại thôn xóm. Để liên hệ tin tức giữa các bộ lạc, các trưởng lão bộ lạc lại định kỳ mời họp hội nghị liên minh các bộ lạc. Người ở đây, kết cấu xã hội dừng lại ở hình thái bộ lạc thị tộc cực kỳ nguyên thủy, lạc hậu hơn rất nhiều so với người Nam Chiếu bên cạnh, càng đừng nói đến người Hán.
Người Bặc không có chữ viết, càng không có văn hóa gì, chỉ bởi vì bên cạnh là Kiếm Nam của người Hán, lại thường đem vật săn được vào trong thành trì của người Hán đổi lấy một số vật phẩm trọng yếu của cuộc sống, cho nên người Bặc hiểu tiếng Hán cũng không ít. Kỳ thật, người Bặc vùng Nhung Châu bình thường sống chung rất hòa hợp với dân chúng người Hán, nhưng thật ra người Thoán cách nơi này không xa như hổ rình mồi với người ở đây, thường xuyên có ý định thôn tính.
Phải biết rằng, người Bặc mặc dù không có chỗ gì béo bở nhưng những người Bặc này trời sinh dũng mạnh thiện xạ, cư dân cũng không ít. Hơn mười bộ lạc cộng lại ít nhất cũng có hơn mười vạn nhân khẩu, nếu như có thể nhập vào Thoán bộ, chắc chắn làm cho thế lực người Thoán tăng lớn.
Giáo úy Kiếm Nam quân Công Tôn Triệu do Chương Cừu Kiêm Quỳnh phái tới sinh trưởng trên đất người Thục, vô cùng quen thuộc với địa hình vùng này. Hắn kính cẩn đứng bên người Tiêu Duệ, chỉ vào một vài quan đạo gập ghềnh không bằng phẳng bên trái nhỏ giọng nói:
- Khâm sai đại nhân, đường này thông đi Nhung Châu, bởi vậy đi theo đường này khoảng trăm dặm là có thể tới thành Nhung Châu. Mà đường này thì thông tới Mỗ Mã trại một trong những nơi tập trung dân cư. Đại nhân, chúng ta…
Tiêu Duệ đi trước hai bước, nhìn lại vách núi hiểm trở hùng vĩ sừng sững phía xa, mơ hồ có thể thấy cọc quan tài hình lưới dày đặc trên vách đá kia, hằng hà những lỗ cọc cùng với đủ số quan tài. Hắn có chút kích động trong lòng, dân tộc thần bí từ xưa này, bọn họ đem lịch sử của bản thân mình phó thác cho vách đá cao, lại đột nhiên bị con sông dài lịch sử nhấn chìm biến mất trong đống giấy lộn, chỉ còn sót lại cách chôn cất lạ lùng và rất nhiều truyện cổ dân gian bi tráng cảm động,
- Đội nghi trượng tạm thời hạ trại trên sườn núi này. Công Tôn Triệu, mang theo 100 sĩ tốt của ngươi cùng bản quan tiến vào một sơn trại quần cư tìm hiểu.
Tiêu Duệ khoát tay áo.
Công Tôn Triệu ngẩn ra, Lệnh Hồ Xung Vũ nhíu mày:
- Đại nhân, điều này tuyệt đối không thể. Ta nghe nói man nhân khát máu dã man, đại nhân tùy tiện tiến vào sơn trại Man nhân, quá nguy hiểm…
Tiêu Duệ cười:
- Lệnh Hồ Xung Vũ, huynh quá lo. Ai nói Man nhân khát máu? Thật ra bản quan nghe nói Man nhân nhiệt tình hiếu khách, ha ha. Bản quan làm đặc sứ triều đình, đi ngang qua nơi đây, tìm hiểu phong thổ sơn trại người nơi này có gì không được? Hơn nữa, người Bặc sinh hoạt trong cảnh nội Đại Đường, bọn họ sao có thể làm gì đối với mệnh quan triều đình ta …
Kỳ thật, Tiêu Duệ đã sớm làm cho Công Tôn Triệu tìm hiểu rõ ràng, Mẫu Mã sơn trại này chỉ không đến mấy nghìn nhân khẩu, thuộc lại nhỏ trong các bộ lạc, hơn nữa, bọn họ gần Nhung Chân nhất, giao tiếp nhiều lần với quan phủ và người Hán nhiều nhất, chung sống thân mật và hòa thuận với người Hán nhất, trình độ Hán hóa cũng sâu nhất.
Lệnh Hồ Xung Vũ do dự một hồi, đột nhiên tiến lên cúi đầu nói:
- Đại nhân, nếu ngài muốn đi, phải mang theo người của chúng ta đi, ta lo lắng Công Tôn Triệu những người này.
Tiêu Duệ gật đầu:
- Cũng tốt. Công Tôn Triệu, ngươi tìm mấy binh lính quen thuộc địa hình đi theo chúng ta, những người khác chờ tại chỗ hộ vệ đoàn xe nghi trượng. Lệnh Hồ Xung Vũ, huynh mang 300 Võ lâm quân theo ta vào sơn trại.
Mẫu Mã sơn trại nằm trên một bình nguyên rộng lớn dưới chân núi, dựa lưng vào núi sâu, chỉ có hai hướng thông ra bên ngoài. Một bên thông về con đường Tiêu Duệ và ba trăm người bên này, phía trước là hướng Nhung Châu; mà bên khác, còn một đường núi hiểm trở rộng lớn thông đi Thoán khu. Nói là sơn trại, kỳ thật giống một tòa thành cỡ lớn hơn, kiến trúc cao cao dựng lên tường đất cao năm sáu thước.
Một đường tiến tới hơn nửa canh giờ, khi đoàn người Tiêu Duệ thấy được lầu canh cao Mẫu Mã sơn trại thiết lập trong vòng tường đất, toàn bộ phía trong Mẫu Mã sơn trại đột nhiên vang lên âm thanh vù vù nức nở của kèn sừng trâu.
Công Tôn Triệu cười khổ một tiếng:
- Đại nhân, người Bặc thấy chúng ta đông người, lại ăn mặc kiểu quan quân, chỉ sợ phải… Đại nhân, sơn trại người Bặc này không được mời không thể vào, nếu không sẽ khiến người Bặc nổi lên chống lại ----
Tiêu Duệ ồ một tiếng, cắt đứt lời hắn:
- Công Tôn Triệu, nhanh chóng phái một binh lính biết tiếng người Bặc đi tới nói với người Bặc, bản quan không có ác ý, chỉ muốn tiến vào trại nhìn xem ----
Đang lúc nói chuyện, đột nhiên vèo một tiếng, một mũi tên lông chim từ trên trời rơi xuống, cắm vào bãi đất trống bên người Tiêu Duệ. Trên mũi tên kia còn mang theo một mảnh vải đỏ như máu, đang đung đưa run rẩy trong gió.
Lệnh Hồ Xung Vũ biến sắc, thân mình tung lên cầm kiếm che trước người Tiêu Duệ, vội vàng hô:
- Bảo hộ đại nhân!
300 sĩ tốt Võ lâm quân không dám chậm trễ, lập tức nang trường thương trường mâu bao quanh bảo vệ Tiêu Duệ ở giữa, sắc mặt nghiêm nghị nhìn tòa thành thấp bé của người Bặc kia. Chỉ thấy tiếng người ồn ào, vô số nam nhân thân trên để trần tay cầm cung tiễn và mộc con, chen chúc trên tường thành, trong miệng phát ra tiếng kêu la gào khóc.
Tiêu Duệ nhíu mày, nhìn về phía Công Tôn Triệu.
Công Tôn Triệu vội vàng khom người nói:
- Đại nhân, thuộc hạ sẽ tự mình dẫn người đi đàm phán với người Bặc, để cho bọn họ đi ra nghênh đón đại nhân.
Tiêu Duệ gật đầu, đột nhiên chỉ chỉ mấy xe lương thực kia:
- Ngươi hãy mang theo những lễ vật này, hãy nói với người Bặc, nếu bọn họ không muốn, bản quan quay lại cũng được.
Công Tôn Triệu man theo vài binh lính biết tiếng đi tới dưới chân thành đàm phán hơn nửa ngày, lúc này người Bặc mới chần chừ mở cửa thành chật hẹp, đẩy mấy xe lương thực kia vào trong trại. Sau đó, không bao lâu, một người thủ lĩnh già nua trong tay chống một cây mộc côn tối đen, trên cổ đeo một dây chuyền bằng xương, được mấy người nam nhân bảo hộ, chậm rãi đi tới đoàn người của Tiêu Duệ.
Khiến Tiêu Duệ không ngờ chính là, lão hủ đầu lĩnh này không ngờ nói tiếng Hán rất lưu loát, chứa giọng điệu đất Thục rất đậm, một tay hắn phủ trước ngực khom người nói:
- Quý nhân tới trại người Bặc chúng ta, chúng ta nào dám không chào đón? Chỉ có điều, thuộc hạ quý nhân…
Tiêu Duệ khom người đáp lễ, cười:
- Cũng được. Lệnh Hồ Xung Vũ, huynh mang theo mười sĩ tốt vào trại với ta, những người khác chờ ở ngay bên ngoài trại!
Đi vào Mỗ Mã trại, Tiêu Duệ chấn động. Không ngờ đây là một tòa thành bốn phía khép kín, phía sau và bên trái tòa thành chính là vách núi dốc đứng, chẳng khác nào chỉ hai bức tường thành đã vây lại toàn bộ trại này. Mà bên trong trại, cũng không dã man không khai hóa như trong tưởng tượng của Tiêu Duệ, từng phòng nhỏ làm bằng đất đá sắp thẳng hàng theo bố cục chỉnh tề. Liếc mặt một cái trông không thấy cuối. Mà trên quảng trường giữa tòa thành, một căn nhà đá xây bằng đá xây thành cao cao đứng lẳng lặng ở đó. Có lẽ phải gọi là thạch điện. Trước thạch điện, một đống lửa trại thật lớn đang bốc cháy hừng hực, phát ra từng tiếng vang tích tích đùng đùng.
Trong tòa thành không nhìn thấy một nữ nhân và đứa nhỏ, đưa mắt nhìn tất cả đều là những người đàn ông thân trên để trần, mà thân dưới chỉ mặc váy da thú. Cung tiễn nắm trong tay run nhè nhẹ, hiển nhiên còn không có hoàn toàn mất cảnh giác. Cũng khó trách người Bặc cảnh giác, đột nhiên có mấy trăm quân sĩ người Hán đi tới ngoài sơn trại, bọn họ kinh hoảng đề phòng trong lòng cũng là tất nhiên.
Thủ lĩnh tên là Đạt Nhân, Đạt Nhân thở hổn hển một hơi, thấy Tiêu Duệ tò mò đánh giá tình hình trong thành nhỏ, không khỏi cười cười:
- Quý nhân, trại chúng ta cùng khổ, thật sự khiến quý nhân chê cười.
- Đạt Nhân trưởng lão, như nào trong thành tất cả đều là…
Công Tôn Triệu không kìm nổi hỏi một câu.
Đạt Nhân thở dài một tiếng:
- Quý nhân xin đừng trách, trại của chúng ta thường xuyên có cường đạo người Thoán đến cướp, cho nên…
Nói tới đây, Đạt Nhân cúi đầu phân phó một người đàn ông đứng phía sau hắn vài câu. Người đàn ông kia gật đầu ngửa đầu thổi lên tiếng kèn sừng trâu (tù và) ô ô.
Âm thanh thê lương của kèn sừng trâu quanh quẩn ở vách núi, ánh nắng chiếu lên vách núi đá được cây mây và dây leo cùng với bụi cây màu lục che kín, đột nhiên tiếng người ầm ĩ, vô số đầu người đông nghìn nghịt như trống rỗng xuất hiện, nhô đầu ra từ giữa vách chót vót.
Tiêu Duệ kinh ngạc nhìn chăm chú, hóa ra trên vách đá trừ có vô số quan tài treo ra, còn có vô số huyệt động nhỏ, nữ nhân và đứa nhỏ trong thành nhỏ đều trốn trong đó. Một chiếc dây chão phất phơ buông xuống, một đám phụ nữ da ngăm đen cõng hoặc là ôm ấp đứa bé nắm dây chão trong tay đạp vách đá, trèo xuống.
Không bao lâu, mấy trăm người phụ nữ mang theo đứa bé của mình kêu loạn chạy về nơi cư trú trong tòa thành nhỏ.
Đạt Nhân ha ha cười khan hai tiếng. Tiêu Duệ cũng cười nhàn nhạt:
- Đạt Nhân trưởng lão, bản quan phụng ý chỉ hoàng đế Đại Đường đi Nam Chiếu, đi ngang qua sơn trại của người Bặc, cho nên mới tới thăm, cũng không có ác ý, càng không xâm phạm sơn trại của mọi người, xin cứ yên tâm là được.
- Quý nhân không cần để trong lòng. Chúng ta phòng chính là cường đạo người Thoán như sài lang kia…
Người Bặc vẫn là cực kỳ hiếu khách, khi xác định đám người Tiêu Duệ cũng không có ác ý còn tặng không ít lương thực cho bọn họ, người Bặc đem thịt dã thú săn trong núi xuyên qua rồi nướng trên lửa, mà một bình rượu tự làm cũng được người Bặc đưa lên. Tiêu Duệ đối với thịt nướng không có thêm gia vị gì cũng không có hứng thú, hắn cảm thấy hứng thú chính là rượu người Bặc ủ.
Lệnh Hồ Xung Vũ dùng bát sứ rót thêm một chén nữa lại đây, đưa cho Tiêu Duệ. Tiêu Duệ hơi nhắm hai mắt, ngửi một cái, không khỏi nhướng mày, mùi rượu thật ra rất nặng, đáng tiếc còn có một mùi thối nồng đậm, cực kỳ đặc biệt xông vào mũi. Hắn do dự một chút, mới chậm rãi uống một ngụm nhỏ, vào miệng nóng lạt lạt, xuống cổ họng nháy mắt nóng như ăn ớt cực kỳ cay làm đau, Tiêu Duệ há to miệng, thở hổn hển chửi thề hai câu, Công Tôn Triệu vội vàng đưa một túi nước qua.
Uống ừng ực nửa túi nước to, lửa nóng trong cổ họng vẫn là khó chịu.
Thấy bộ dáng này của Tiêu Duệ, Đạt Nhân ngồi trên chiếu đối diện Tiêu Duệ hơi nở nụ cười:
- Quý nhân, rượu này của người Bặc chúng ta, người Hán bình thường là chịu không được. Chẳng qua, mới uống thì rất nóng, uống nhiều quá cũng thành thói quen.
Tiêu Duệ ho khan hai tiếng, cười khổ, hắn không nghĩ thế gian này vẫn có loại rượu mạnh như vậy. Chỉ thử một chút rượu này, Tiêu Duệ liền hiểu được, lượng cồn trong rượu này vượt qua những loại rượu mà hắn biết, cho dù là rượu mạnh kiếp trước trải qua dây chuyền sản xuất ủ theo phần trăm. Hắn thở dài một tiếng, rượu nơi này rõ ràng chính là cồn.
Tiêu Duệ đánh ánh mắt với Công Tôn Triệu, Công Tôn Triệu nhỏ giọng nói vài câu với Đạt Nhân, Đạt Nhân cười ha ha, trong miệng run ra một ngụm rượu lên thịt nướng trên dống lửa, nhất thời, ngọn lửa bùng lên, oanh một tiếng thiêu đốt dầu mỡ trên thịt nướng. Ngọn lửa bùng lên cao, trong không khí tràn ngập mùi rượu nồng đậm.
Tiêu Duệ quả thực không dám tin vào hai mắt mình, đây là rượu sao?
Tiêu Duệ hỏi thăm về biện pháp làm rượu của người Bặc, Đạt Nhân chần chờ. Phương pháp làm rượu này cũng không phải cái gì bí mật, là người đời trước truyền xuống, nhưng quý nhân Đại Đường này sao lại cảm thấy hứng thú với loại rượu thô bỉ này? Trong mắt Đạt Nhân, người Hán ủ rượu ngon dễ uống hơn nhiều so với rượu người Bặc làm, cho nên người Bặc trong sơn trại thường xuyên lấy thổ sản trong núi tới thành Nhung Châu đổi rượu uống.
Tiêu Duệ vội vàng muốn biết người Bặc ủ loại rượu mạnh này như thế nào, hắn thản nhiên nói:
- Đạt Nhân trưởng lão, bản quan cũng am hiểu làm rượu, cực kỳ tò mò đối với loại rượu địa phương này, ha ha ---- như vậy đi, nếu Đạt Nhân trưởng lão đồng ý nói biện pháp cho bản quan, bản quan lại tặng Mỗ Mã sơn trại mười xe lương thực thế nào?
Công Tôn Triệu vội vàng tiến tới khoát tay áo:
- Đạt Nhân trưởng lão, đây là khâm sai đại nhân của hoàng đế Đại Đường, đại quý nhân từ Trường An tới, tuyệt đối không nuốt lời.
Đạt Nhân do dự mà đứng dậy:
- Kỳ thật cái này cũng không có gì, nếu quý nhân muốn biết, hãy theo Đạt Nhân đến đây đi.
Tiêu Duệ mang theo Lệnh Hồ Xung Vũ và Công Tôn Triệu đi theo Đạt Nhân, vòng qua khu cư trú trong sơn trại, dọc theo một đường mòn gập ghềnh leo lên một chỗ gồ ra giữa vách núi.