Lý Nghi dứt khoát tha thướt bước đi. Nhìn bóng dáng thanh tú xinh đẹp của nàng, Tiêu Duệ ảm đạm thở dài một tiếng. Lý Nghi đối với hắn, giống như hắn đối với Ngọc Hoàn, tơ tình chém không đứt còn hỗn loạn quấn trong lòng công chúa Lý Nghi, cũng quấn quanh Tiêu Duệ không còn hy vọng, và cả thiếu nữ Ngọc Hoàn xa tại Lạc Dương.
Lý Nghi chạy tới cửa ngự thư phòng, Ngọc Chân sớm chờ ở cửa, thấy trên mặt nàng dàn dụa nước mắt, không khỏi thương tiếc thở dài:
- Hàm Nghi, con cũng dại dột, sao lại đến mức này?
- Ngọc Chân hoàng cô, hoàng cô gì sao không cầu tình cho Tiêu Duệ? Hoàng cô biết rõ Tiêu Duệ trọng tình trọng nghĩa tuyệt đối sẽ không thay tình đổi ý, tại sao lại làm cho phụ thường thưởng hôn?
Hàm Nghi thản nhiên hừ một tiếng:
- Mời hoàng cô tránh ra, ta muốn gặp mặt phụ hoàng.
- Hàm Nghi, phụ hoàng con sẽ không gặp con, hay là trở về đi. Nghe hoàng cô khuyên một câu, trở về đi.
Lý Nghi đang rốt ruột như trên lửa, căn bản không có nhìn thấy một chút ám chỉ dịu dàng trong mắt Ngọc Chân, nàng cứ như vậy xông vào.
Lý Long Cơ không ngờ thấy Hàm Nghi xông vào, không khỏi cau mày nói:
- Hàm Nghi, con thực làm càn!
- Phụ hoàng, khẩn cầu phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban, Hàm Nghi không muốn gả cho Tiêu Duệ kia!
Hàm Nghi phủ phục dưới đất.
- A? Hàm Nghi, con đang lừa trẫm, trẫm biết rõ ràng, tình cảm thâm sâu con đối với hắn cả triều đều biết. Con như nào lại nói với trẫm không muốn gả cho hắn?
Lý Long Cơ cười lạnh nói.
- Phụ hoàng, Hàm Nghi…
Lý Nghi cắn chặt răng:
- Hàm Nghi đương nhiên là thích Tiêu Duệ. Chỉ có điều Tiêu Duệ sớm đã có vị hôn thê, Hàm Nghi chỉ có thể tiếc nuối tạo hóa trêu người. Nếu để cho Hàm Nghi gặp Tiêu Duệ sớm hơn… Tiêu Duệ trọng tình trọng nghĩa, tuyệt đối không thay tình đổi ý, điểm này Hàm Nghi sớm biết được. Hàm Nghi sao có thể vì tình cảm bản thân mà khiến phụ hoàng mất đi một thần tử nổi bật, khiến Đại Đường mất đi một danh sĩ cao hiền ---- cho nên. Hàm Nghi khẩn cầu phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Hàm Nghi thà rằng độc thân sống nốt quãng đời còn lại cũng tuyệt đối không gả cho Tiêu Duệ!
- Con thật khổ tâm, một mảnh tình thâm, đáng tiếc Tiêu Duệ kia hoàn toàn không tỉnh ngộ. Hàm Nghi, con là công chúa cao quý hắn lại nhìn con mà không có gì, chẳng lẽ con không hận hắn sao?
Lý Long Cơ thấy trong thần sắc đau thương muốn chết của con gái mình lộ ra một tia cương nghị, cũng không khỏi có chút thương tiếc, thở dài nói.
- Con gái không oán hắn, con gái oán tạo hóa trêu người, con cùng Tiêu Duệ kiếp này vô duyên.
Đôi mắt Lý Nghi đỏ lên:
- Khẩn cầu phụ hoàng khai ân!
- Tiêu Duệ cãi thánh chỉ, nên xử trảm. Chẳng lẽ con muốn trẫm vì một Tiêu Duệ mà phá hư quốc pháp hay sao? Điều này tuyệt đối không thể!
Lý Long Cơ trầm giọng nói, đột nhiên vỗ bàn một cái.
Lý Nghi tuyệt vọng ngẩng đầu lên liếc Lý Long Cơ một cái, một lúc sau, mới buồn bã nói:
- Phụ hoàng, một khi đã như vậy, con gái cũng không có gì để nói. Như vậy con cáo lui!
Dáng người mềm mại và dung nhan tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành kia của Ngọc Hoàn càng ngày càng rõ ràng trong lòng Tiêu Duệ. Tiêu Duệ cảm thấy trong lòng cực kỳ ôn hòa. Khóa miệng nở một nụ cười dịu dàng buồn bã càng thêm sâu nặng:
- Hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết…
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng Tiêu Duệ, xúc động ngâm tụng bài thiên cổ truyền xướng “Nhạn khâu từ”, cầm lấy bút thoăn thoắt viết lên giấy.
Khi buông bút, ngẩng đầu nhìn lại, trên đường từ ngự thư phòng tới nơi này, Lý Nghi nghiêng ngả sắc mặt như tro tàn đang hướng bên này đi tới. Từ dung nhan lạnh lẽo cũng mất hết can đảm kia, Tiêu Duệ hiểu được, một tia sinh cơ cuối cùng này đã tuyên bố tan biến.
Trong nháy mắt, hắn cảm nhận được sự sợ hãi của hắn với cái chết. Là một phàm phu tục tử kiếp trước kiếp này mấy chục năm, hắn không phải thần tiên, hắn tràn đầy quyến luyến vô hạn với sinh mạng. Mà cũng chính lúc này, hắn mới rõ ràng. Đối với Ngọc Hoàn, đối với hết thảy người thân xung quanh mình, hắn không muốn lưu luyến xa rời như vậy.
Hắn sợ hãi, cũng phẫn nộ, đồng thời lại cảm nhận được rất mệt mỏi. Hắn giống như một chiếc thuyền buồm nhỏ lay động trên đại dương lúc bão tố, bất cứ lúc nào đều vì có thể bị biển cả bao la bao phủ mà lo sợ không yên, cực kỳ lo lắng, không cam lòng một loạt các cảm xúc tiêu cực tràn ngập trong lòng hắn. Hắn hận chính mình nhỏ yếu. Hắn hận trời đất bất công. Nếu đưa hắn tới thời không quỷ dị này sao lại đẩy hắn xuống vách núi đá đen dựng đứng của sự tuyệt vọng.
Hắn hiểu được, đối mặt với sự bảo thủ của Lý Long Cơ, hắn là nhỏ bé như vậy. Hắn vô lực chống lại lực lượng hoàng quyền thời cổ đại này, dao mổ hoàng quyền vắt ngang trên đầu tất cả dân chúng, cao cao tại thượng mà miệt thế chúng sinh thế gian ---- không chỉ nói hắn đã không còn đường lui, mặc dù có thể chạy thoát ra ngoài, cũng sẽ mang đến tai nạn hủy diệt cho người thân của hắn.
Thôi!
Tiêu Duệ ngửa mặt lên trời không nói gì mà căm tức trời cao, kích động giống như dã thú gào lên trong lòng: So với chết dưới dao mổ cường quyền, còn không bằng con mẹ nọ tự mình kết thúc, tặc ông trời vô tình này, vận mệnh hoang đường, lão tử tuyệt đối không khuất phục! Tuyệt đối không!
Mặt của hắn đỏ lên, thân thể có chút run rẩy, trong ánh mắt hắn phát ra tia máu chan chứa và hào quang phẫn hận.
- Thị vệ đại ca…
Tiêu Duệ chậm rãi đi tới, bước về phía người thị vệ vừa rồi.
Thị vệ cảm thán:
- Trạng Nguyên công đợi một chút, đừng sốt ruột, công chúa điện hạ đã đi cầu tình, nói không chừng hoàng thượng sẽ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra xá miễn cho ngươi cũng không biết chừng ---- xem, công chúa điện hạ đã tới.
Tiêu Duệ ảm đạm cười, hắn nhìn thấy được trong mắt người thị vệ kia sự phẫn nộ và tuyệt nhiên không che dấu chút nào. Hơi ngẩn ngơ một chút, choang một tiếng, Tiêu Duệ nhanh tay vươn qua, rút ra bội kiếm từ bên hông thị vệ, sau đó không đợi thị vệ và các cung nữ bên cạnh kịp phản ứng, Tiêu Duệ liền đảo ngược mũi kiếm sắc bén, không chùn bước đâm vào ngực mình.
Máu tươi phun mạnh, bắn tung tóe đầy người thị vệ, Tiêu Duệ phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân mình lảo đảo một chút, trong miệng phun ra một ngụm tiên huyết, dưới ánh chiều tà chiếu rọi xuống, huyết hoa đầy trời có vẻ đặc biệt lờ mờ, phản chiếu quang mang thê lương.
Đám cung nữ bên cạnh đột nhiên biến sắc, cùng nhau lo sợ không yên hét ầm lên.
- Ta không phục… Ta không phục… Đại Đường.
Tiêu Duệ thống khổ run rẩy, chậm rãi ngã xuống theo thanh bảo kiếm nhuộn đầy máu tươi:
- Số mạng của ta do ta làm chủ. Vận mệnh của ta ai cũng không nắm giữ được… Cho đến lúc này…
Ngay khi Tiêu Duệ ngã xuống đất, một trận gió mát thản nhiên thổi tới, khiến tờ giấy Tiêu Duệ viết xong trên mặt đất bị gió cuốn lên, nhẹ nhàng di động trên không trung vài cái, chậm rãi rơi xuống. Vừa vặn rơi bên cạnh đầu Tiêu Duệ. Tiêu Duệ cố hết sức nghiêng đầu, liếc nhìn nét bút viết qua loa kia, khóe miệng muốn cười một cái, lại rên rỉ một tiếng máu tươi lại bắn ra lấm tấm.
- Không! Không ---- Tiêu Duệ…
Cách đó không xa, Lý Nghi thét lên một tiếng cuồng loạn, giống như gió thổi chiếc lá thu chầm chậm rơi xuống.
Trong hoàng cung hỗn loạn, hơn mười ngự y bị gọi vào cung khẩn cấp, vây quanh thiếu niên Tiêu Duệ đầy máu trên người phụng chỉ cấp cứu. Ngoài điện, sắc mặt Ngọc Chân trắng bệch, khuôn mặt quyến rũ vô cùng lo lắng. Thân thể nàng có chút run rẩy, nếu không phải có thị nữ đến đỡ, có lẽ nàng đã sớm ngã xuống đất.
Lý Long Cơ đột nhiên thưởng hôn, Ngọc Chân nghe nói tiến vào ngăn cản kịch liệt. Nhưng bất kể nàng khuyên ngăn như thế nào. Lý Long Cơ cũng không tin Tiêu Duệ sẽ vì một nữ tử dân gian mà cự tuyệt công chúa đương triều, sẽ vì cái gọi là tình cảm mà buông tha sinh mệnh cùng vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay, hơn nữa, còn một mảnh tình thâm Hàm Nghi đối với hắn. Hắn xem ra, trên đời không loại người ngu ngốc này. Tiêu Duệ nhiều lắm là có chút bị bẽ mặt. Chỉ cần hắn ân uy đều thi hành, Tiêu Duệ tự nhiên biết thời biết thế đáp ứng. Đây là lô-gich và suy nghĩ mà hoàng đế Đại Đường Lý Long tự cho là đúng.
Rơi vào đường cùng, Ngọc Chân lựa chọn thỏa hiếp, đánh cuộc với Lý Long Cơ: nếu Tiêu Duệ quả nhiên có thể cận kề cái chết mà không theo, Lý Long Cơ không thể tiếp tục bực bách hắn, vả lại còn phải thành toàn chuyện tốt của Tiêu Duệ và Lý Nghi. Về phần Lý Long Cơ phẫn nộ “Đại Đường công chúa sao có thể chung một chồng với một dân nữ” kia, đã sớm bị một câu cười nhạt mang theo trào phúng của Ngọc Chân “đẩy” trở về.
Ngọc Chân biết Lý Long Cơ sẽ không thực sự chém giết Tiêu Duệ, cho nên yên lặng theo dõi diễn biến, dù sao còn có nàng ở đây. Kỳ thật, nàng cũng muốn nhìn một chút, có phải đứa nhỏ này của mình thật sự đến chết cũng không quên tình. Đương nhiên, nếu ở thời điểm cuối cùng, Tiêu Duệ thay đổi chút ý cũng không tính là gì, ngươi làm sao có thể không thực sự úy kỵ cái chết đâu? Có thể vì một nữ tử dân gian mà ngay mặt kháng chỉ, có thể kháng cự quyền lực phả vào mặt và lực hấp dẫn của phú quý đã là đáng quý, ít nhất, người bình thường làm không được.
Nhưng mà, Ngọc Chân nằm mơ cũng không ngờ, tao nhã văn nhược giống như Tiêu Duệ này tính tình lại cương liệt như vậy, không ngờ hắn lại hành động kết thúc chính mình trên nửa đường. Nhớ tới thảm trạng Tiêu Duệ người đầy máu nằm sấp trên mặt đất hấp hối kia, nhớ tới thần sắc không còn hy vọng ngưng tụ trên mặt hắn, nhớ tới sự phẫn nộ không cam lòng không chút che dấu trong ánh mắt hắn, trong lòng Ngọc Chân cảm nhận được sự đau đớn xé tim nứt phổi. Tay nàng vịn lấy ngực, ho khan kịch liệt, hai hàng lệ trong dần dần rơi xuống.
- Vấn thế gian, tình thị hà vật, trực giáo sinh tử tương hứa? Thiên nam địa bắc song phi khách, lão sí kỷ hồi hàn thử. Hoan nhạc thú, ly biệt khổ, tựu trung canh hữu si nhi nữ. Ứng hữu ngữ, miểu vạn lý tằng vân, thiên sơn mộ tuyết, chích ảnh hướng thùy khứ?
Hoành phần lộ, tịch mịch đương niên tiêu cổ, hoang yên y cựu bình sở. Chiêu hồn sở ta hà ta cập, sơn quỷ ám đề phong vũ. Thiên dã đố, vị tín dữ, oanh nhi yến tử câu hoàng thổ. Thiên thu vạn cổ, vi lưu đãi tao nhân, cuồng ca thống ẩm, lai phóng nhạn khâu xử.
Bên tai Ngọc Chân truyền đến lời ngâm xướng trầm thấp bi ai gần chết của Lý Nghi, công chúa tôn quý này búi tóc tán loạn, sắc mặt trắng bệch, trên cung váy hoa lệ dính rất nhiều vết máu của Tiêu Duệ, giờ phút này không để ý dáng vẻ ngồi dưới đất, si ngốc đối mặt với “tuyệt bút” nhuốm đầy máu của Tiêu Duệ kia, vừa ngâm xướng vừa rơi nước mắt như mưa.
- Hỏi thế gian, chuyện là vật gì, thẳng giáo sinh tử cùng hứa...
(Hỏi thế gian, tình là chi nhỉ,
Cùng nhau hẹn thề sinh tử?)
Đôi mắt Ngọc Chân đỏ lên, hai giọt châu lệ rơi ra khỏi hốc mắt, thì thào tự nói, giống như đang hỏi Tiêu Duệ hôn mê trong điện đang được các ngự y cứu trị, giống như đang hỏi Hàm Nghi trước người, cũng giống như đang hỏi mình.
Mấy ngự y mệt mỏi ra ngoài điện, Ngọc Chân run giọng vội hỏi:
- Ngự y, đứa kia của ta như thế nào…
Một ngự y cười gật đầu:
- Ngọc Chân điện hạ, may mà lực tự đâm của Trạng Nguyên công không đủ, cũng không có thương đến chỗ yếu hại, giờ phút này đã không sao. Chỉ có điều hắn mất máu quá nhiều, trước mắt còn đang hôn mê, cần chậm rãi điều dưỡng.
Lý Nghi nghe vậy, bỗng nhiên từ dưới đất đứng dậy, điên cuồng vọt vào trong điện, một trận gió bụi bám theo. Khi Ngọc Chân đước mấy thị nữ nầng vào điện, Lý Nghi đã ngồi bên cạnh Tiêu Duệ đang hôn mê trên giường, thần sắc cự kỳ dịu dàng nhẹ nhàng sửa lại đầu tóc hỗn loạn cho hắn.
- Hàm Nghi…
Ngọc Chân nhẹ nhàng hô:
- Tử Trường à!
Lý Nghi lại lạnh lùng liếc Ngọc Chân một cái:
- Các ngươi đều đi ra ngoài! Đều đi ra ngoài đi!
Ngọc Chân run lên trong lòng, nhìn Tiêu Duệ đang hôn mê trên giường thật sâu, thật lâu sau mới khoát tay áo:
- Đi, chúng ta ra ngoài trước.
Lúc này, Võ Huệ Phi mang theo một đám cung nữ thái giám uyển chuyển đi đến, một tiểu thái giám đứng thủ ở đây vội vàng nghênh đón.
Võ Huệ Phi khoát tay áo, cung y hoa lệ rực rỡ dưới ánh trăng lóe lên hào quang sáng lạn, vội vàng nói:
- Tiêu Duệ như thế nào? Công chúa Hàm Nghi giờ phút này còn trong điện sao?
Tiểu thái giám khom người trả lời:
- Hồi bẩm nương nương, ngự y nói Trạng Nguyên công đã không sao… Công chúa điện hạ một người trông coi Trạng Nguyên công, ai cũng không cho đi vào, tiểu nhân muốn vào hầu hạ, cũng bị công chúa đuổi ra.
- Hỏi thế gian, tình là chi nhỉ,
Cùng nhau hẹn thề sinh tử?...
Võ Huệ Phi than khẽ:
- Bổn cung cũng không nghĩ đến Tiêu Duệ này lại cương liệt đến vậy tình cảm cũng thâm sâu như vậy, hai chữ sinh tử thiên cổ bất hủ có một không hai này lại muốn lưu truyền Đại Đường ---- Bổn cung thật đúng là hâm mộ cô gái Dương gia ở Lạc Dương kia… Một cô gái, có thể có được người chồng sống chết không thay đổi như vậy, đó là phúc đã tu luyện mấy đời? Chỉ có đáng tiếc cho Hàm Nghi… Khổ thân cho đứa bé này… Đi thôi, chúng ta trở về, không cần quấy rầy bọn họ.
Trong điện, Lý Nghi yếu ớt thở dài, nhìn khuôn mặt mê man nặng nề của Tiêu Duệ, không kìm nổi dùng tay vuốt ve trán hắn, trong miệng thì thào tự nói:
- Tiêu Duệ, trong lòng chàng thật sự không dung nạp thêm người nào khác sao? Tiêu Duệ, chàng cũng biết, ta cũng bằng lòng liều lĩnh vì chàng … Chàng cũng biết, nếu chàng đi, ta cũng sẽ không sống một mình…
Một câu “hỏi thế gian, tình là chi nhỉ” này, một ca khúc ca xướng nhuốm máu này, trong một đêm cuối xuân, dùng tốc độ xưa nay chưa từng có truyền lưu trong thâm cung Đại Đường, không biết khiến bao nhiêu cung nữ và phi tần tịch mịch vừa si mê ngâm xướng vừa âm thầm buồn bã chán nản. Cho dù là Lý Long Cơ, ở trong ngự thư phòng này cũng bị rung động thật sâu, làm đế vương cao cao tại thượng, hắn không thể nào cũng vô pháp hiểu được, thế gian này thậm chí có một loại tình cảm đích thực không gì sánh kịp này.
- Hàm Nghi còn trông coi Tiêu Duệ sao?
Lý Long Cơ mệt mỏi liếc Ngọc Chân một cái.
- Không sai.
Ngọc Chân thở dài yếu ớt:
- Nhân gian có nam tử chí tình chí nghĩa như vậy, cho dù là Ngọc Chân ở cái tuổi này cũng khó tự mình kiềm chế, huống chi là Hàm Nghi vốn một mảnh tình thâm với hắn. Bệ hạ, cái gì tôn nghiêm hoàng gia, cái gì lễ pháp dòng họ, có cái gì có thể so sánh với hạnh phúc cả đời của Hàm Nghi? Bệ hạ cũng nhìn thấy, nếu không thể gả cho Tiêu Duệ, Hàm Nghi nhất định buồn bực không vui, cũng như Ngọc Chân vậy… Quân vô hí ngôn, mong rằng bệ hạ tuân thủ lời hứa.
Lý Long Cơ thở dài một tiếng:
- Trẫm nợ ngươi, trẫm sẽ bồi thường ngươi… Tiêu Duệ chí tình chí nghĩa, mặc dù là trẫm cũng vì vậy mà xúc động. Cũng được, trẫm sẽ nghĩ biện pháp thành toàn cho bọn họ ---- chỉ có điều, khổ của Ngọc Chân ngươi, trẫm lại nên làm thế nào?