Làm cho Tiêu Duệ ghét nhất chính là, chương trình trong ẩm yến thời thịnh Đường này nhiều, khoảng thời gian dài, thật sự làm người ta chịu đựng không nổi. Khi ca múa biểu diễn một đoạn thời gian, không biết Lý Long Cơ lại ôm trong lòng tâm tư khó lường gì, vô ý thảo luận quốc sự và chính vụ với các hoàng tử công chúa của mình.
Việc này có phần giống như là khảo sát lựa chọn nhân tài làm thái tử. Mà chính bởi vì như thế, đề tài này được Lý Mạo, Lý Tông và Lý Anh nhiệt liệt hưởng ứng. Ba người liều mạng biểu hiện sự hiểu biết của mình trước mặt hoàng đế, mỗi khi Lý Long Cơ đưa ra một vẫn đề đều chậm rãi mà nói, nhất là Lý Anh, dường như đều có chuẩn bị, đối với quốc sự và chính vụ cùng với đại cục triều đình quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Lý Long Cơ nở nụ cười thản nhiên, chẳng qua trong mắt Tiêu Duệ, nụ cười này liền trở nên có chút quỷ dị và trào phúng.
Ba người con trai này càng nóng lòng biểu hiện quốc sự, kỳ thật hoàng đế bệ hạ của chúng ta càng không thích, chỉ có điều hắn làm bộ ra vẻ rất cao hứng, rất vui mừng mà thôi. Ba hoàng tử đáng thương, ngây thơ không biết này, kiến thức chính trị của mình quả thực là kém khá xa so với cha của bọn họ.
Kỳ thật, Tiêu Duệ lấy tư cách người đứng xem mà nói, trong ba người, trừ Lý Tông ra, cách nhìn đối với quốc sự phần lớn là thiển kiến, thảo luận đều chỉ là bề ngoài, đều nói một vài lời khách sáo nói suông, không một chút nội dung thực tế. Chỉ có Lý Tông, hoàng tử lớn từng trải qua chiến trường này, phát biểu rất có trình độ. Chỉ có điều, Tiêu Duệ xem ra, hắn càng biểu hiện được tài cán siêu quần, hắn càng nhận được sự cảnh giác và xa lánh của Lý Long Cơ. Quả nhiên, quan điểm của Lý Tông, Lý Long Cơ chỉ cười cười, nhưng đối với giải đáp của Lý Anh và Lý Mạo, lại tán thưởng gấp đôi, khiến cho Lý Tông rất có phong phạm lão luyện cảm giác cực kỳ buồn bực. Chẳng lẽ, ý kiến của mình còn không bằng hai bao cỏ kia sao? Đối với hai huynh đệ cạnh tranh với mình là Lý Mạo và Lý Anh này, cho tới bây giờ Lý Tông đều khinh thường, chẳng thèm ngó tới.
Đương nhiên, công bằng mà nói, luận văn thao võ lược, chênh lệch giữa Lý Mạo và Lý Anh với Lý Tông đúng là rất lớn. Nếu quả thật phải lựa chọn một trong ba người làm hoàng đế, người đó nhất định sẽ là Lý Tông. Chẳng qua, đối với hoàng đế Lý Long Cơ của Đại Đường giờ phút này mà nói, hắn sẽ không suy xét vấn đề này ---- Với hắn mà nói, con của mình già dặn hơn nữa cũng không quan trọng hơn gì so với không tài cán.
Đề tài cuộc nói chuyện càng ngày càng sâu sắc, dần dần bị Lý Long Cơ dẫn lên người trọng thần trong triều.
- Các hoàng nhi, hôm nay là gia yến, chỉ có cha con, không có quân thần, chúng ta chỉ tùy tiện nói chuyện, các con cũng không cần câu nệ, có thể thoải mái nói thẳng. Nói ra cái nhìn của các con --- tỷ như Lý Lâm Phủ bị mọi người trách móc, mấy người các con rốt cuộc thấy thế nào?
Lý Long Cơ cười:
- Phụ hoàng nguyện ý nghe ý kiến của các con.
Mọi người lặng ngắt như tờ. Lý Mạo và Lý Nghi liếc nhau, trong lòng nghi hoặc tự không cần nói. Phụ hoàng rõ ràng cực kỳ sủng hạnh Lý Lâm Phủ, nhưng vì cái gì lại muốn mọi người thảo luận Lý Lâm Phủ, rốt cuộc là dụng ý gì?
Mà Tiêu Duệ vẫn lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, hắn biết điều này không quan hệ với mình, nếu có thể nói, hắn đã sớm rời đi. Ngọc Chân lặng lẽ đưa tay, dùng sức nắm lấy tay hắn, lặng yên nói:
- An tâm một chút chớ nóng nảy.
Lý Long Cơ đưa ánh mắt hướng về Lý Mạo:
- Mạo nhi, con thấy Lý Lâm Phủ thế nào?
Lý Mạo ngẩn ra, đứng dậy chậm rãi nói:
- Hồi bẩm phụ hoàng, Lý tướng một lòng vì nước, trung với triều đình, tự nhiên là trụ cột của triều đình. Nhi thần lúc nào cũng lấy Lý tướng làm mẫu.
Lý Lâm Phủ là một hậu viện lớn nhất trong hệ cuả Lý Mạo. Lý Mạo có thể nào không nói thật tốt cho Lý Lâm Phủ, kỳ thật nhưng lời này đều trong dự liệu của mọi người ở đây. Không ai cảm thấy kỳ quái. Chỉ kỳ quái chính là, Lý Long Cơ lại bĩu môi:
- Mạo nhi, ngươi lấy Lý Lâm Phủ làm mẫu? Ngươi cũng biết, Lý Lâm Phủ này là gian thần lộng thần trong lòng người trong thiên hạ, chẳng lẽ ngươi không sợ làm hỏng danh dự của mình hay sao?
Sắc mặt Lý Mạo đỏ lên, ấp úng nói không ra lời.
Lý Nghi một bên thở dài một tiếng, thầm nghĩ, đã biết mặc dù huynh trưởng có hùng tâm tráng chí kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhưng kỳ thật lại không có bao nhiêu tài năng, tương lai nếu hắn trở thành hoàng đế, sợ rằng cơ nghiệp trăm năm của Đại Đường này…
- Phụ hoàng, xin cho nhi thần nói thẳng.
Lý Tông đột nhiên đứng dậy:
- Thọ Vương đệ sở dĩ thổi phồng Lý Lâm Phủ, chẳng qua là muốn dựa vào Lý Lâm Phủ thôi… Nhi thần xem ra, Lý Lâm Phủ chuyên quyền họa nước, a dua xu nịnh, quả thật là gian thần. Vì xã tắc Đại Đường, phụ hoàng phải rời xa loại nịnh thần này.
Lời vừa nói ra, Lý Mạo rất nhanh uống mấy chén rượu trên bàn mình, mà ánh mắt mọi người đều tập trung trên người của hắn. Lý Long Cơ nhìn hắn thật lâu, chậm rãi nói:
- Trẫm nói qua, hôm nay là biết không thể không nói nói không thể không hết, các con đều là con trẫm, trước mặt trẫm, các con không cần che lấp… Mặc kệ Lý Tông nói có đúng hay không, nhưng ít nhất Lý Tông lại nói thật, điểm này, trẫm thật cao hứng. Mới rồi trẫm còn đang suy nghĩ, nếu ngày thường Khánh Vương thủy hỏa bất dung với Lý Lâm Phủ cũng thổi phồng nâng cao Lý Lâm Phủ, trẫm có tức giận hay không. Sự thật chứng minh, Lý Tông không làm trẫm thất vọng. Nhớ kỹ, trẫm hy vọng nhìn thấy đứa con mình nói thật, các con với trẫm mà nói, vĩnh viễn đều là con cái.
Lý Tông mỉm cười thi lễ, chậm rãi ngồi xuống.
Đột nhiên Lý Long Cơ đặt ánh mắt trên người Tiêu Duệ, thấy Tiêu Duệ đang cúi đầu tán gẫu với Ngọc Chân, giống như tình lữ, không hiểu sao lông mày vị hoàng đế Đại Đường này cau lại, nhưng lập tức dãn ra, vẻ mặt có chút phức tạp nhìn Tiêu Duệ, cao giọng nói:
- Ngươi cũng nói một chút xem, ngươi thấy Lý Lâm Phủ thế nào?
- A.
Tiêu Duệ cả kinh:
- Hoàng Thượng, học sinh đối với triều đình không hề hiểu biết, sao dám ngông cuồng nghị luận đại thần trong triều?
- Không sao, ngươi cứ nói thẳng, ngươi ở dân gian, nghe được một số dân ngôn. Trẫm cho ngươi vô tội, vả lại việc hôm nay, giới hạn như thế, không người nào để lộ ra, ngươi không cần lo lắng.
Lý Long Cơ chậm rãi đứng lên, tiếp nhận một chén trà nóng từ trong tay cung nữ, cúi người uống một hớp.
Ngọc Chân ở một bên cười:
- Đứa nhỏ, nếu Hoàng Thượng muốn con nói, con cứ nói đi, có cái gì không được, ở bữa tiệc Yên La Cốc, nghị luận triều chính và triều thần một chút cũng là chuyện thường tình bình thường.
Tiêu Duệ cắn chặt răng, nói thì nói, sợ cái gì. Chẳng qua, thật sự muốn hắn đánh giá Lý Lâm Phủ, hắn lại cảm thấy có chút do dự. Bởi vì, cảm giác của hắn với người này quả thật có chút phức tạp. Gian thần Lý Lâm Phủ, là lịch sử định luận, nhưng Tiêu Duệ lại mơ hồ cảm thấy được Lý Lâm Phủ người này không hoàn toàn như vậy.
Trầm ngâm nửa ngày, hắn còn không nói ra miệng. Chẳng qua, thần thái này của hắn, trong mắt đám hoàng tử công chúa cũng coi như bình thường, dù sao cũng là một sĩ tử áo vải, khiến hắn vô căn cứ nghị luận một đại thần trong triều, hắn há có thể không cân nhắc.
- Hoàng Thượng, học sinh ở dân gian, thường được nghe dân chúng nghị luận, gian tướng Lý Lâm Phủ vân vân. Nhưng học sinh nghĩ đến, có phải gian thần hay không, phải một chia làm hai mà xem.
- Với Hoàng Thượng, với triều đình mà nói, vô luận là bên trong bên ngoài, hay là cửu phẩm tiểu lại, đều không có thuộc hạ gian hay không gian, mà chỉ có quan trung và bất trung. Quan lại vâng chịu ý chỉ của hoàng thượng làm việc, hoàng thượng tự nhiên sẽ coi trọng, nếu đem chuyện này làm được suôn sẻ, mọi chuyện có phản hồi, hoàng thượng đương nhiên sẽ đề bạt, sẽ trọng dụng. Nếu không, năng lực cao tới đâu cũng không thể vì hoàng thượng sở dụng.
- Cho nên, học sinh nghĩ rằng, Lý tướng có thể được hoàng thượng coi trọng, nguyên nhân ngay ở đây. Lý tướng có thể làm rất tốt những chuyện hoàng thượng nhắn nhủ, khiến hoàng thượng rất hài lòng. Hoàng thượng là một thế hệ minh chủ, hoàng thượng anh minh tự nhiên sẽ bù lại năng lực không đủ của các đại thần ---- cho nên, Lý tướng tuy nói tài cán cũng không siêu quần, nhưng cũng không phải hạng người tầm thường, nếu không, hoàng thượng sao có thể tín nhiệm ông ta?
Tiêu Duệ vừa dừng nói, Lý Long Cơ cực kỳ tán thưởng nhìn hắn một cái, không ngờ đi tới vỗ nhẹ bả vai của hắn:
- Không tối, nói rất hay. Nếu Lý Lâm Phủ không có tài cán, trẫm sao có thể dùng hắn? Nếu không, không phải nói rõ trẫm cũng là hạng người ngu ngốc sao? Cho nên, thế nhân cho rằng Lý Lâm Phủ là gian thần, chỉ biết a dua xu nịnh, nhưng trẫm lại biết, Lý Lâm Phủ là đại thần có thể phân ưu cho trẫm nhất!
Tiêu Duệ mỉm cười trở về chỗ ngồi của mình, từ biểu hiện của Lý Long Cơ hắn có thể thấy được, đã biết quả nhiên lời nói là đến từ đáy lòng của hắn. Đúng vậy, đối với Lý Long Cơ có chút cuồng vọng tự đại mà nói, hắn muốn đúng là thần tử nghe lời, chẳng sợ năng lực của ngươi yếu. Hắn cho rằng bằng sự anh minh cường thế của hắn, có thể kéo một vương triều hùng mạnh chuyển động. Đúng là loại cuồng vọng không gì sánh kịp, cuối cùng mới đưa đến sự hủy diệt của thịnh Đường.
Khuôn mặt quyến rũ của Ngọc Chân thoáng hiện nét vui mừng và hào quang hưng phấn. Mấy lời Tiêu Duệ vừa nói quả nhiên là hay lắm, thành thục lão luyện, chính là không đắc tội người, lại rất có kiến giải, liếc mắt một cái xem thấu dụng tâm của hoàng đế. Nàng nhẹ nhàng đưa một chén trà cho Tiêu Duệ, cười:
- Nói đúng lắm, đứa nhỏ, mẫu thân tự hào vì con.
Tới giờ phút này, mặc dù là thằng ngốc cũng có thể biết chỗ dụng ý thật sự của Lý Long Cơ. Lý Anh và Lý Tông âm thầm mắng vài câu trong lòng cúi đầu xuống, nhất là trong lòng Lý Tông bùng lên một ngọn lửa. Cũng khó trách hắn, hắn rất nhanh sẽ 30 tuổi, nhưng hoàng đế lão tử này vẫn muốn hắn làm một bé cưng thông minh nghe lời, không nên có bất kỳ lòng mơ ước nào với ngôi vị hoàng đế, điều này làm sao khiến hắn có thể chịu đựng được?
Chỉ có Lý Mạo hồ đồ mà không nghe được ý ở ngoài lời của Lý Long Cơ, vẫn như trước căm giận đứng dậy biện giải cho Lý Lâm Phủ. Đáng tiếc mặc kệ hắn nói gì, Lý Long Cơ đều lười nghe. Đối với đứa con thật sự một chút cũng không biết thời vụ này, hắn càng ngày càng thất vọng trong lòng. Kỳ thật, từ khi mới bắt đầu, hắn đã không thích Lý Mạo. Nếu không phải bởi vì hắn là con của Võ Huệ Phi, chỉ sợ kết cục của Lý Mão cũng giống như các hoàng tử khác, thành thật được tước vị, mỗi ngày uống rượu mua vui, làm sao còn dám có loại hy vọng làm thái tử xa vời này.
Yến hội như vậy lẽ ra phải chấm dứt trong sự hào hứng của Lý Long Cơ. Dù sao “cảnh báo” hắn đã phát ra, nếu lại có đứa con không biết thời vụ đứng ra khua miệng, vậy cũng chỉ có thể là số trời an bài.
Không ngờ Lý Long Cơ thở dài một tiếng, mang theo cung nữ và bọn thái giám tùy thân phẩy áo bỏ đi, cũng không để ý đến hoàng tử công chúa trong điện. Lý Mạo có chút khó khăn đứng ở nơi đó, phía sau truyền đến tiếng than nhẹ sâu kín củ