Ngụy Anh Kiệt yên lặng gật đầu, trong mắt lóe ra một tia âm tàn:
- Lời của vương gia không sai, đúng là kẻ này.
Lý Mạo cao giọng cười, thần sắc càng trở nên không thể nắm lấy:
- Bổn vương lại muốn thỉnh giáo Ngụy gia chủ, ngươi và Tiêu Duệ kia thù hận ra sao? Đến nỗi phải tìm đến nơi này của bổn vương…
Ngụy Anh Kiệt cắn chặt răng, cúi đầu nói:
- Tiêu Duệ kia bất quá là một tay ăn chơi mà thôi, hắn ỷ có Thịnh Vương điện hạ và Hàm Nghi công chúa điện hạ coi trọng ân sủng, liền ương ngạnh bừa bãi, không ngờ vài ngày trước đá con trai trưởng của tiểu nhân thành phế nhân, thù này không báo hận này khó tiêu.
- Phế nhân?
Lý Mạo ngạc nhiên.
- Khuyển tử đã không thể giao hợp, xin điện hạ làm chủ cho tiểu nhân.
Khuôn mặt Ngụy Anh Kiệt đỏ lên, ảm đạm cúi đấu xuống, hai tay nắm chặt thành quả đấm, từ trong kẽ rằng lại bật ra một câu:
- Tiểu nhân không có thỉnh cầu gì khác, chỉ cầu Vương gia có thể làm cho Tiêu Duệ này không thể bước lên triều đình --- chỉ cần hắn còn trên phố, tiểu nhân tự có biện pháp làm cho mối hận nhục nhã này không còn.
- Xử lý như vậy cũng tốt, kỳ thi mùa xuân sang năm, ta phân phó lễ bộ không lấy hắn là được.
Lý Mạo cười nhạt một tiếng:
- Chỉ có điều Ngụy gia chủ nên hiểu, Tiêu Duệ này là người mà hoàng đệ và hoàng muội ta coi trọng, bổn vương phải chu toàn ở giữa, sợ là không thể …
Ngụy Anh Kiệt ngẩn ra, sau đó tỉnh ngộ, biến sắc nhưng cực kỳ tự nhiên che giấu lại, chợt khom người trả lời:
- Đại ân của Vương gia Ngụy gia suốt đời không quên, Ngụy gia nguyện lấy 4 thành lợi nhuận phát sinh hiến cho Vương gia.
- Ha ha, nếu ---- được rồi, bổn vương từ chối thì bất kính.
Lý Mạo cười ha ha, khoát tay áo:
- Ngụy gia chủ có muốn dùng cơm nơi này với bổn vương?
- Tiểu nhân không dám, tiểu nhân cáo lui.
Ngụy Anh Kiệt kinh sợ cáo từ xoay người, ra khỏi cửa khuôn mặt tràn đầy kính cẩn trong nháy mắt lại hiện lên một tầng âm trầm.
Một nữ tử kiều mỵ từ sau tấm bình phong đi ra, khuôn mặt như trăng rằm, mày liễu cau lại, bộ ngực cao vút nhộn nhạo một hồi:
- Vương gia, chúng ta không thiếu tiền, ngươi cần gì tiếp nhận Ngụy gia này… Có Gia Cát gia đất Thục, vương phủ liền có tài lực. Cần gì phải tranh miếng nước đục này ---- phải biết rằng, Vương gia cùng Thịnh Vương là anh em một mẹ, vì một thương nhân đắc tội Thịnh Vương, làm như vậy không ổn.
- Mộng Nhi, ngươi biết cái gì, đây chẳng qua là một hồi giao dịch mà thôi. Ngụy gia muốn dựa vào bổn vương kiếm càng nhiều của cải, mà bổn vương lại cần của cải Ngụy gia. Như thế mà thôi. Bổn vương nếu muốn làm chủ Đông Cung, nhất định phải có tổ chức thành viên và lực lượng của chính mình. Mà nuôi tâm phúc thần tử dựa vào cái gì? Phải dựa vào tiền tài. Không có nhóm thương nhân duy trì, bổn vương dựa vào cái gì đi mượn sức triều thần tranh đấu cùng thái tử và Khánh Vương? Bổn vương đương nhiên không thiếu tiền, tài lực của Gia Cát gia cũng đủ chống đỡ những thứ cần thiết của bổn vương, nhưng Ngụy gia cũng là thương nhân thế gia tài lực hùng hậu, nếu bổn vương không tiếp nhận hắn, hắn tất nhiên sẽ đầu nhập thái tử hoặc Khánh Vương --- thế cho nên, bổn vương tuyệt sẽ không trơ mắt nhìn Ngụy gia đầu nhập người khác.
- Thịnh Vương hắn chẳng qua chỉ là tâm tính tiểu hài tử thôi. Chờ thêm một thời gian, hắn còn có thể nhớ rõ Tiêu Duệ là ai? Về phần Tiêu Duệ, loại tiểu tốt này, bổn vương vứt bỏ hắn một lần thì sao?
- Lý Mạo cười lạnh một tiếng:
- Chỉ có điều nơi Hàm Nghi dường như có chút vấn đề. Cô gái nhỏ này tới Lạc Dương một chuyến, không ngờ coi trọng một tiểu tử dân gian như vậy. Bổn vương phải nhanh chóng tiến cung nói cho mẫu phi, khiến phụ hoàng thưởng hôn cho Dương Hồi và Hàm Nghi, cũng tốt cắt đứt sự si tâm vọng tưởng thấy người sang bắt quàng làm họ của tiểu tử kia.
Sĩ tử sớm tới Trường An dự kỳ thi mùa xuân sang năm ngày càng tăng nhiều. Văn sĩ nổi tiếng các nơi đến Tiêu gia gặp Tiêu Duệ cũng càng ngày càng nhiều. Có người cầm thơ văn của mình đến cùng Tiêu Duệ “Thảo luận nghiên cứu”, cũng có người không phục mà đến tiến hành so văn, còn có một ít văn nhân mời Tiêu Duệ đến tụ hội tham gia ẩm yến. Mỗi ngày giữa cửa lớn Tiêu gia dòng người như dệt, tới lui không dứt.
Mới đầu, Tiêu Duệ còn nhẫn nại cùng nhóm sĩ tử đến thăm hàn huyên giao lưu ẩm yến, luận thơ văn nói chuyện…. Về sau, thật sự là sợ người khác làm phiền, liền phân phó hạ nhân khép chặt cửa viện, xưng là đóng cửa ra sức học hành không ra, xin miễn khách tới thăm.
Trước khi đến, Tú Nhi được Tiêu Nguyệt và Ngọc Hoàn “Phó thác” hai tầng, cho nên sáng sớm mỗi ngày liền đến phòng Tiêu Duệ “Nhắc nhở” hắn phải ôn tập bài vở. Tiêu Duệ không làm gì được, đành phải ôm một đống kinh, sử, tử, tập kiên trì gặm. Sau ngẫm lại, bất luận như thế nào, chính mình tham gia kỳ thi mùa xuân sang năm đã là kết cục đã định. Nếu không bỏ ra chút thời gian, nếu thành tích dự thi quá kém cỏi, sợ là mình cũng bị bẽ mặt. Nghĩ như vậy, lửa nóng trong lòng cũng an bình xuống. Quay đầu nhìn chi, hồ, giả, dã này cảm thấy không còn cứng nhắc buồn tẻ như vậy nữa.
Cũng may, một phần có sĩ tử uyên bác Trịnh Ưởng xuất thân danh môn ở một bên chỉ điểm, một phần Tiêu Duệ tự giác bài vở này cũng có tăng lên.
Thoạt đầu, Trịnh Ưởng căn bản cũng không tin, tửu đồ Tiêu Duệ tài tử nổi danh khắp Đại Đường, người có thể làm ra bậc kiệt tác “vọng nguyệt” kinh thế này, không ngờ không hiểu sách luận kinh sử. Vốn tưởng rằng Tiêu Duệ khiêm tốn, nhưng cùng một chỗ ôn bài lâu như vậy, Trịnh Ưởng không khỏi dở khóc dở cười: Tiêu Duệ ở phương diện kinh, sử, tử, tập gần như là trống rỗng. Mỗi lần nhìn hắn cầm bút vắt hết óc viết xuống bài văn, cũng làm cho Trịnh Ưởng cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Chẳng nhẽ, đây cũng gọi là cái khác của kỳ nhân? Trịnh Ưởng lắc đầu thở dài, lòng nhớ đại ân cứu mạng của Tiêu Duệ, thật ra chính mình vừa ôn sách vừa dốc lòng “Dạy” Tiêu Duệ. Tài học của Trịnh Ưởng khiến Tiêu Duệ rất thán phục, nhiều lần gọi tiên sinh, lại bị Trịnh Ưởng sợ hãi từ chối. Tiêu Duệ cũng không kiên trì, lại lấy “Dương Minh huynh” mà gọi. Hai người ở cùng nhau rèn luyện phụ xướng cho nhau, ngược lại càng bổ sung cho nhau, ở chung rất hòa hợp.
Những ngày ấp áp bình thản như vậy không được bao lâu, Vệ Giáo liền phụng mệnh đưa tới một tấm thiếp mời. Thiếp mời cực kỳ hoa lệ xa xỉ, không ngờ dùng tơ vàng nạm rìa, trên thiếp mời không có chữ, chỉ vẽ một đường cong trên đầu kim quang lóng lánh.
Tiêu Duệ không nhận ra, ánh mắt nghi hoặc hướng về Vệ Giáo. Vệ Giáo khom người cười nói:
- Công tử gia, đây là cơ hội ngàn năm một thủa đó. Vương gia nhà ta nói, nếu công tử gia có thể nắm chặt cơ hội này, nói không chừng cũng không cần tham gia kỳ thi mùa xuân sang năm.
- Ồ?
Tiêu Duệ nhún vai:
- Ngươi nói rõ, đây rốt cuộc là ai mời ta?
- Trời ạ! Công tử gia, ngươi cư nhiên không nhìn được Ngọc Điệp quan này? Đây là dấu hiệu độc nhất vô nhị của Ngọc Chân công chúa điện hạ, thân muội muội của đương kim hoàng thượng đó. Ngọc Chân công chúa xuất gia làm đạo sĩ, một mình sống ở Yên La Cốc trong Quỳnh Lam Quan ngoài thành phía Tây Nam, ngày mai là kỳ lệ yến Ngọc Chân điện hạ mở tiệc chiêu đãi quý nhân và danh sĩ tài tử Trường An… Công tử gia, nếu có thể được Ngọc Chân điện hạ ưu ái giới thiệu, ngày công tử gia thăng chức sẽ tới rất nhanh. Mấy năm nay, người trải qua Ngọc Chân điện hạ dẫn vào quan vô số kể, nổi danh nhất hiên nay là Vương Hữu Thừa đại nhân.
Vệ Giáo nhẹ nhàng nói, vẻ mặt thành thực.
Hắn cùng Tiêu Duệ ở chung lâu ngày, biết thiếu niên tài hoa này, nhân phẩm cao thượng rất có phong phạm danh sĩ, thử hỏi trong thành Trường An này ai có thể vì cứu trị một người qua đường đồng ý xuất trăm quán tiền mua nhân sâm đỏ trăm năm? Xem tiền tài như cặn bã, xem công danh lợi lộc như không, chính là nhìn khắp thiên hạ Đại Đường này, người có thể có phong thái khí phách này chỉ có một tên quái vật Tiêu Duệ này. Cho nên, hắn thật lòng hy vọng Tiệu Duệ có thể tiềm long nhảy khỏi vực sâu bay lượn chín tầng trời ---- Vệ Giáo xem ra, người giống như Tiêu Duệ, vốn không nên lăn lộn trong thế tục phàm trần, mà hẳn phải đứng trên triều dốc sức vì triều đình Đại Đường.
- Ngọc Chân công chúa…
Tiêu Duệ đột nhiên cả kinh, ánh mắt mơ màng một hồi, rơi vào cân nhắc thật sâu.
Ngọc Chân công chúa Lý Trì Doanh, muội muội của Lý Long Cơ, nữ đạo sĩ nổi danh những năm Thịnh Đường. Nói đến nữ đạo sĩ Đường triều, đọc qua tạp sử dã sử cũng biết, ở dân gian, có một “Biệt danh” chính là cao cấp kỹ nữ, so ra nổi danh như Ngư Huyền Cơ. Đương nhiên, thân phận của nữ đạo sĩ này được che chở bằng cách ẩn cư nơi sơn dã.
Về phần Ngọc Chân, rốt cuộc là thật tình hướng đạo hay là mượn danh nghĩa xuất gia để phóng túng dục vọng, sách sử thật ra cũng không có định luận gì. Chỉ có điều trên một ít dã sử ghi lại, chuyện xấu về Ngọc Chân chỗ nào cũng có. Lúc còn ở kiếp trước, đây là một nhân vật Tiêu Duệ cảm thấy cực kỳ hứng thú, về chuyện xấu của Ngọc Chân gần như hắn nghe nhiều nên thuộc.
Nào là Lý Long Cơ cầu hôn Trương Quả, một trong bát tiên, muốn đem Ngọc Chân gả cho hắn, nhưng Trương tiên nhân lại sợ tới mức chạy trốn suốt đêm.
Nào là Ngọc Chân và danh sĩ Vương Duy có quan hệ mờ ám, mọi người hoài nghi Vương Duy được Ngọc Chân tiến cử phải trả giá là cùng vị nữ đạo sĩ phong lưu này gối đầu mấy tháng, thậm chí suýt chút nữa bị Lý Long Cơ bắt gian tận giường.
Suy diễn nhiều nhất là tình yêu giữa Lý Bạch và Ngọc Chân. Chuyện xấu đại ý là: đại thi nhân Lý Bạch cùng công chúa Ngọc Chân xinh đẹp lần đầu tiên nhìn thấy đã chung tình, sau đó vấn vương suốt đời. Ngọc Chân công chúa đề cử Lý Bạch với ca ca Đường Huyền Tông, làm cho Lý Bạch có cơ hội tiến vào cung đình, nhưng cuối cùng Đường Huyền Tông không có trọng dụng Lý Bạch, bởi vậy Ngọc Chân đảo lộn ầm ĩ với hoàng đế ca ca, ngay cả tài sản cùng thân phận công chúa cũng buông tha. Ngọc Chân lúc tuổi già vì Lý Bạch mà ẩn cư Kính Đình Sơn của Tuyên thành tại An Huy, cho nên Lý Bạch nhiều lần lui tới Tuyên thành, hơn nữa viết “Nhìn nhau không mỏi mắt, chỉ núi Kính Đình thôi.”
Tiêu Duệ nhớ rõ kiếp trước còn xem qua một quyển tiểu thuyết inte, trong đó miêu tả chuyện tình của Lý Bạch và Ngọc Chân rất sống động. Đây là thật hay giả, chỉ sợ chỉ có Lý Bạch và Ngọc Chân sống lại mới có thể hiểu được.
Chẳng qua, sách sử ghi lại Ngọc Chân căn bản chưa từng đến Kính Đình sơn An Huy, mà năm Khai Nguyên thứ 19 lúc Lý Bạch và Ngọc Chân quen biết nhau, Lý Bạch 31 tuổi, mà Ngọc Chân đã 40 tuổi. Nếu hai người có “Gian tình”, vì sao năm đó Ngọc Chân không dẫn tiến Lý Bạch, mà chờ đến năm Thiên Bảo, mười năm sau mới tiến cử với Lý Long Cơ?
Mười năm sau, khi dẫn tiến Lý Bạch, Ngọc Chân đã 51 tuổi. Thử nghĩ, Lý Thái Bạch luôn cậy tài khinh người sẽ thích một bà lão sắp xuống lỗ hay không?
Lý Bạch viết qua không ít thánh ca nữ tính có liên quan đến Ngọc Chân, nhưng xem kỹ, những thánh ca này căn bản là nói qua loa, làm thơ vì giành tiến thân, không có thành ý gì ---- chỉ có chân tình trong “Trường tương tư dạ ai hoài canh thâu” (Trường tương tư, tồi tâm can) mới nói rõ Lý Bạch thật sự có yêu, nhưng không phải Ngọc Chân.
Đương nhiên, những điều này đều là lịch sử bị giải trí hóa, không cần phải truy tìm căn nguyên. Chỉ có điều Tiêu Duệ lạc vào kỳ cảnh, ở vào năm Thịnh Đường, đúng thời điểm vị nữ đạo sĩ quý tộc với những chuyện xấu giấu trong đống giấy lộn, có một phen cảm xúc mà thôi. Thấy Tiêu Duệ thất thần, Vệ Giáo cao giọng nói: