– Tuy không bằng ruộng cày, nhưng tốt lắm, nhất là phía dưới sườn dốc, trồng hoa màu cũng được, chỉ cần bỏ công chăm sóc đất, xới đất, bón phân, khoảng vài ba năm có thể thành ruộng tốt.
Miêu Bội Lan nhìn mảnh đất này lòng thích lắm, nếu nhà mình có mảnh đất như vậy thì tốt biết bao:
Tả Thiếu Dương ngạc nhiên:
– Đất tốt như vậy sao không khai khẩn làm nông điền?
Hầu Phổ nhún vai giang tay ra, tay trắng trẻo mịn màng chẳng có nốt chai nào, rõ ràng không hiểu chuyện nhà nông:
– Phải hỏi Bội Lan cô nương.
– Vì nơi này chỉ ba bốn mẫu thôi, tuy có nước, nhưng đất lại là dốc, không thể đào kênh dẫn nước từ ao, mà đào từ sông thì phải đi qua núi, tốn công sức đào kênh cho mảnh đất nhỏ thế này là không đáng.
Tả Thiếu Dương hiểu ra:
– Nhưng trồng thuốc lại rất thích hợp, nhiều loại thuốc không cần nhiều nước như hoa màu, dựa vào ao là đủ rồi, nếu làm ruộng thì chỉ được ba bốn mẫu, song tính cả chỗ dốc hơn phải tới mười mấy mẫu, trồng được rất nhiều thuốc. Hơn nữa đồi núi bao quanh, có mặt đón ánh nắng, mặt lại khuất nắng, càng có thể trồng nhiều loại dược liệu khác nhau. Tốt rồi, chọn chỗ này đi.
– Tốt, vậy ta về làm thủ tục khai hoang cho đệ, có điều nói trước rồi đấy, đất do ta đảm bảo, trong vòng một năm đệ phải khai khẩn, sẽ có người nha môn tới kiểm tra, đừng hại huynh đấy.
– Tỷ phu yên tâm, khai xuân một cái là đệ khai khẩn. Hại huynh còn chẳng phải là hại tỷ tỷ và Đại Đậu, Đậu Hoa sao?
– Thế là được rồi, chúng ta về thành.
Đi tới chỗ rẽ, Hầu Phổ tới nha môn làm việc, Miêu Bội Lan cũng chuẩn bị cáo từ về nhà, Tả Thiếu Dương mới lấy gói thuốc ra:
– Vốn định ra Ngõa thị đưa cho muội, đây là thuốc của Nhị tử, dùng tra vào mắt, mỗi ngày ba năm lần, nhớ dặn đệ ấy phải rửa tay sạch sẽ, ngứa mắt phải cố nhịn, tuyệt đối không được đưa tay lên dụi, nếu không rất phiền hà.
– Đa tạ huynh bao nhiêu tiền?
– Không cần, muội hái thuốc cho ta, lại còn giúp ta khai hoang, ta còn lấy tiền của muội sao được.
Miêu Bội Lan trả ngay gói thuốc, rất kiên quyết:
– Muội giúp huynh khai hoang là có lấy tiền, hái thuốc cho huynh vì huynh dạy muội, chuyện nào ra chuyện nấy. Huynh không thu tiền, muội không lấy thuốc, muội bán thuốc có tiền rồi, đưa đệ đệ đi nơi khác xem bệnh.
Tả Thiếu Dương mặt méo xẹo, thế này thì có khác gì trước kia đâu, cứ tưởng quan hệ hai bên có tiến triển nào đó rồi:
– Được, vậy tổng cộng chín đồng.
Miêu Bội Lan mỉm cười, lấy túi tiền ra đếm cho y chín đồng:
– Tả đại ca, mấy ngày tới muội và mẹ đi thăm cữu cữu ở Tùy Châu, chừng mười ngày nửa tháng hoặc hơn chút mới về, nhưng chắc chắn trước xuân canh.
Lâu vậy? Tả Thiếu Dương thấy hơi hụt hẫng, vốn tưởng dựa vào chuyện khai hoang được ở bên Miêu Bội Lan nhiều hơn, nhưng chỉ có thể nói:
– À … Thế à, ừm, không vội, trồng thuốc không giống hoa màu, không cần theo lịch, từ mùa xuân tới mùa thu, đại đa số thuốc đều trồng được.
Miêu Bội Lan chớp chớp mắt có phần tinh nghịch:
– Thuốc của huynh không cần, nhưng ruộng nhà muội thì cần.
Đây là lần đầu Miêu Bội Lan trêu đùa y, tuy chỉ là chút đùa vui, không hẳn là trêu chọc, nhưng là bước tiến lớn, Tả Thiếu Dương lòng nở hoa:
– Đúng đúng, ta còn tưởng muội nói thuốc nhà ta.
– Thuốc cũng nên trồng sớm còn thu hoạch sớm, muội đi đây.
Vẫy tay đeo gùi thuốc lên rời đi.
Tả Thiếu Dương đưa mắt nhìn theo mãi, nghĩ tới lần này nàng đi phải nửa tháng nữa mới gặp, hoa xuân mới nở bị vùi dập phũ phàng, lòng thấy trỗng rỗng, bóng hình thướt tha của nàng biến mất rồi, y mới rầu rĩ về Quý Chi Đường.
Tả Quý cũng chẳng hỏi Tả Thiếu Dương chọn trúng mảnh đất nào, từ đầu ông đã không thích nhi tử làm chuyện này, hơn nữa còn đang bận xem bệnh. Buổi chiều có hai người bệnh tới, tuy không phải bệnh gì to tát, chả kiếm được mấy đồng, nhưng Tả Quý đã hài lòng rồi.
Tả Thiếu Dương thấy cha mình xem bệnh cảm ngoại rất có kinh nghiệm, đương nhiên tuy sau này có nhiều thuốc tốt hơn rồi, nhưng trong hiệu không phải lúc nào cũng sẵn thuốc, nên y cứ chiếu theo cha mình bốc thuốc.
Hồi Hương buổi sáng bị cha quát một trận mà vẫn không chịu về, ăn chực bữa cơm xong, chơi với Bi Vàng, quan tâm tư vấn cho đệ đệ chuyện ruộng đất, nàng lo không biết y kiếm đâu ra lao lực để khai hoang, còn muốn tự mình ra giúp. Tả Thiếu Dương rất cảm kích, nhưng nói thật là y không hi vọng nhiều vào sự giúp đỡ của tỷ tỷ lắm …
Cả ngày hôm đó Tả Quý khám bệnh cho 5 người, thu được hơn 70 đồng, trừ đi tiền thuốc, tiền nhà, còn lãi được 20 đồng, đây là thành quả không biết bao lâu rồi chưa có, Tả Quý vui lắm, lúc đóng cửa còn ngâm nga một tiểu khúc.
Chiều và tối Tả Thiếu Dương bỏ công vào bào chế mấy loại thuốc, hôm nay tuy kiếm được tiền, nhưng mỗi ngày 20 đồng chỉ đủ ăn thôi, muốn trả được tiền nhà trước 15 thì chẳng khác nào chuyện nghìn lẻ một đêm. Trồng thuốc là chuyện nước xa không cứu được lửa gần, thuốc mới bào chế thì không được như ý nguyện, Tả Thiếu Dương thực sự thấy cùng đường rồi, chỉ còn biết dồn hết tâm lực hi vọng thuốc mình bào chế có thể khiến Chúc Dược Quỹ hứng thú nhập hàng của mình, đây là cơ hội cuối cùng, phải làm tốt nhất có thể.
Bào chế xong thuốc thì đã khuya, ngáp tới sái quai hàm, xong thành quả có được làm y hoàn toàn hài lòng, ngủ sớm thôi, mai còn theo cha tới Mai thôn khám lại cho tiểu thiếu gia và Lý đại nương, vậy phải dậy thật sớm tới quán trà đưa thuốc.
Làm việc mệt mỏi cũng có cái tốt, đặt lưng xuống là ngủ không biết trời đâu đất đâu nữa, chẳng cả thấy lạnh, đang ngủ ngon thì bị cái đuôi lông lá của Bi Vàng đánh thức, nó mở mắt vài ngày rồi, rất ít khi rời ồ, nằm trong ổ lót vải vụn, chổng mổng lây đuôi ngoáy vào mặt Tả Thiếu Dương. Biết là nó đói, Tả Thiếu Dương liền dậy cho nó ăn, nhìn nó tham lam uống nước ép, búng cái má phúng phích của nó:
– Mày là sướng nhất nhà rồi đấy, chỉ việc ăn no ngủ kỹ.
Bi Vàng kêu chít chít nhìn y với vẻ mặt vô tội, sau đó lại tiếp tục cúi đầu xuống uống, giờ nó mở mắt, biết tìm cái ăn, không cần dùng ống cho hút nữa.
Bi Vàng ăn xong lại lăn ra ngủ, Tả Thiếu Dương xách thùng đi lấy nước, còn chưa ra tới giếng bất ngờ nghe thấy tiếng cười đùa quen thuộc, cơn tỉnh ngủ tan hẳn, vui mừng chạy nhanh tới, quả nhiên nhìn thấy hai nữ tử xinh đẹp vừa lấy nước vừa trêu đùa nhau.
Tả Thiếu Dương vui vẻ hỏi:
– Tiểu Muội, sao lại đi lấy nước rồi?
Bất giác thay đổi xưng hô từ Tang cô nương sang Tiểu Muội mà không biết.
Hoàng Cầm trả lời:
– Tiểu Muội uống thuốc xong, trưa hôm qua đã rời giường, đến tối ăn được bát cơm to đấy. Thuốc của cậu rất có tác dụng.
– Vậy thì tốt quá rồi, có điều bệnh vừa mới khỏi, nên nghỉ ngơi vài ngày hẵng nói, trời còn lạnh lắm, cẩn thận không khéo bệnh nặng thêm, hơn nữa còn phải tránh tiếp xúc với nước lạnh …
Tiểu Muội chun mũi làm mặt xấu:
– Muội đâu có yếu ớt như vậy.
Hoàng Cầm cười hi hi:
– Bệnh của Tiểu Muội chủ yếu là tâm bệnh, tâm bệnh thì cần có tâm dược, tới đây lấy nước tất nhiên khỏe hơn nằm nhà.
– Tẩu tử chết tiệt, tẩu mới có tâm bệnh.
Thấy Hoàng Cầm đã có đề phòng trước tránh xa tầm tay của mình, Tiểu Muội hậm hực trừng mắt một cái, giải thích với Tả Thiếu Dương:
– Muội có muốn nghỉ cũng không được ấy, mỗi ngày muội và đại tẩu phải lấy nước đổ đầy ba chum, muội nằm đó tẩu tử một mình không gánh được.
Tang gia mở quán trà, lượng nước dùng mỗi ngày hơn nhiều nhà thường, Tả Thiếu Dương cũng không hỏi vì sao Tang Oa Tử hay Tang phụ không đi lấy nước, cái chế độ phong kiến nho giáo chết tiệt, dặn:
– Vậy phải cẩn thận, nên choàng thêm khăn tránh gió lùa vào cổ. À mà Chúc lão bà tới chưa, ta phải đưa thuốc cho ông ấy.
– Tới rồi, sáng nào cũng tới sớm nhất luôn, cứ như thúc người ta đi làm việc vậy, mưa gió đều tới.
– Ừ, lát nữa lấy nước xong ta tới, còn bộ chén trà ta vẽ thì sao, muội đưa cho cha mẹ muội xem chưa.
– Rất tốt, muội đưa cho cha mẹ xem rồi.
Tiểu Muội nói nửa câu cho Tả Thiếu Dương mừng, sau đó nghiêm mặt bắt chước ai đó tay chống nạnh quát:
– Bày ra cái thứ này làm gì? Tốn tiền có thu thêm được đồng nào không? Có điều muội thương lượng với tẩu tử rồi, lúc nào rảnh tới lò gốm đặt thử, bọn muội tự bỏ tiền.