Đại Đường Song Long Truyện

Chương 81: Đại Náo Thanh Lâu

Trước Sau

break
Khi Khấu Trọng, Từ Tử Lăng đến Xuân Tại Lầu thì tướng mạo đã sửa lại hoàn toàn, chỉ giống như hai nhân vật võ lâm bình thường. Đây là đề nghị của Vân Ngọc Chân, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì chỉ cần giả dạng làm thương nhân buôn gạo, vậy thì có thể che giấu thân phận được rồi.

Dưới tài diệu thủ của Trần lão mưu, Khấu Trọng biến thành một tên râu ria chừng ba lăm ba sáu tuổi, còn Từ Tử Lăng thì được tô lông mày cho đậm, bôi thuốc cho da đen đi để che giấu khí chất văn nhã xuất chúng, sau đó lại dán thêm một bộ râu giả năm chòm, dù là người quen gặp gã cũng khó mà nhận ra nổi. Những võ sĩ tướng mạo tầm thường như hai gã, mỗi ngày ra vào thanh lâu đều nhiều không kể xiết, vì vậy lúc đầu tên quy nô canh cửa chẳng hề chú ý đến hai gã, tới khi Khấu Trọng nhét vào tay hắn một đĩnh vàng thì hắn mới biết đây là khách lớn, vội vàng khom người đon đả mời hai gã vào trong đại sảnh.

Khấu Trọng ghé miệng sát tai Từ Tử Lăng nói: "Hy vọng lần này may mắn một chút".

Từ Tử Lăng khẽ thở dài một tiếng, nghĩ lại những lần đến thanh lâu trước đây, chưa lần nào có kết quả tốt cả trong lòng không khỏi cảm thấy hơi lo lo. Tên quy nô lúc này đã kéo một mụ tú bà tên gọi là Bạch nương, cười tươi như hoa ra tiếp đón hai gã, lần này Khấu Trọng ra tay hào phóng, dúi ngay vào tay mụ hai đĩnh vàng lớn, mỉm cười nói: "Lần này chúng ta nghe danh Hoắc Kỳ cô nương mà tới, mong rằng Bạch nương không làm chúng ta thất vọng!".

Bạch nương hân hoan nói: "Hai vị đại gia xuất thủ hào phóng như vậy, nô gia đương nhiên là biết phải làm sao! Có điều Kỳ Kỳ đêm nào cũng bận tới không thể phân thân. Nhưng xin hai vị yên tâm nô gia đây dù có phải nghĩ hết cách cũng phải bảo nàng ta đến hát một khúc, giúp hai vị đây toại nguyện".

Khấu Trọng lẽ nào lại không hiểu ý mụ, liền dúi thêm một đĩnh vàng nữa, cười hì hì nói: "Nếu chỉ vội vàng đến rồi lại đi thì quả thực chẳng còn thú vị gì nữa, chi bằng Bạch nương cho chúng ta hẹn với Kỳ Kỳ tiểu thơ đêm mai...".

Bạch nương "ai da" một tiếng, ngắt lời hai gã nói: "Đêm mai thì càng không được, cả nô gia cũng hết cách! Ôi! Hai vị đại gia không biết Kỳ Kỳ được hâm mộ thế nào đâu, nếu không phải nô gia thấy hai vị đại gia là người tốt, làm sao chịu để người ta mắng chửi mà sắp xếp giúp hai vị chứ?" Tiếp đó lại nói: "Xin hai vị đại gia tạm thời ngồi đây uống chung trà, đợi nô gia vào hậu viện tìm một gian biệt viện thật đẹp, lại chọn ra mấy vị cô nương có đủ cả thanh, sắc, nghệ để hầu rượu, rồi sẽ quay lại dẫn các vị vào trong!".

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng ngồi xuống một chiếc bàn giữa khách sảnh ồn ào náo nhiệt, đón lấy hai chung trà thơm từ tay ả nô tỳ phục vụ, hứng thú dõi mắt nhìn xung quanh. Trong khách sảnh có bày hơn chục bộ bàn ghế, khách nhân cũng đã ngồi kín gần hết, người nào người nấy dường như đều sợ thanh âm của mình không đủ lớn, nên nơi này ồn ào huyên náo vô cùng, chẳng khác gì một cái chợ vậy. Khấu Trọng nhấp mấy ngụm trà nóng, thở dài nói: "Ở chốn này, ai có thể ngờ Trung Thổ đang chiến hỏa liên miên, sinh linh đồ thán chứ?".

Từ Tử Lăng thấp giọng nói: "Ngươi phải cẩn thận, hai tên ở gần cửa kia đang nhìn chúng ta đấy".

Khấu Trọng chau mày lẩm bẩm: "Chiếu lý thì chúng ta đâu có lộ ra sơ hở. Hừ, có gì mà đáng nhìn đâu? Chúng ta đâu phải cô nương trong thanh lâu, bọn chúng nhìn làm gì nhỉ?".

Từ Tử Lăng cười khổ nói: "Sắp biết ngay thôi, một trong hai tên đó đang đi về phía chúng ta kìa".

Hai gã vội giả như không biết, đợi đến khi người kia bước đến ngồi xuống đối diện mới tỏ vẻ giật mình nhìn lên, vừa nhìn thấy đối phương thì cả hai lập tức hồn phi phách tán, suýt chút nữa thì đứng bật dậy. Đối phương chính là Đông Minh Công Chúa Đơn Uyển Tinh giả dạng nam trang. Lúc này gương mặt ngọc của nàng như phủ một lớp sương lạnh, đôi mắt đẹp đang trợn tròn lên nhìn hai gã, nghiến răng nói: "Dù cho hóa thành tro bụi ta cũng nhận ra được hai tên tiểu tặc các ngươi!".

Khấu Trọng hồn kinh chưa định, nghĩ lại mình đích thực đã trộm đồ của nàng ta, bị mắng là tiểu tặc cũng không oan, nhất thời không tiện phản bác, chỉ gượng gạo nói: "Công chúa, đã lâu không gặp! Thật không ngờ cô nương chẳng những đẹp ra mà còn thành thục hơn rất nhiều nữa".

Song mục Đông Minh Công Chúa Đơn Uyển Tinh tràn đầy sát khí, trầm giọng nói: "Chết đến nơi rồi vẫn còn dám ba hoa, chỉ cần ta kêu lên một tiếng Khấu Trọng hay Từ Tử Lăng, đảm bảo các ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi cái kỹ viện này". Tiếp đó ánh mắt của nàng lại chuyển sang Từ Tử Lăng, nhếch mép cười giễu cợt: "Thật không ngờ Từ công tử cao ngạo tự phụ chẳng những là tặc, mà còn là dâm tặc nữa".

Từ Tử Lăng ngưng thần nhìn thẳng vào gương mặt trái xoan của nàng, khóe miệng thoáng hiện một nụ cười gượng, nhún vai nói: "Công chúa muốn nghĩ ta là thứ gì cũng được".

Khấu Trọng cười cười nói: "Công chúa dường như đặc biệt chú ý đến vị huynh đệ của ta thì phải, thế nên mới mắng lây cả tiểu đệ đây". Đơn Uyển Tinh thoáng ngạc nhiên, trong cặp mắt đẹp hiện lên thần sắc phức tạp, sau đó thì trầm mặt xuống nói: "Đích thực là ta rất chú ý đến hai ngươi, có điều chỉ là hai cái mạng chó của các ngươi mà thôi. Giờ ta cho các ngươi hai con đường để lựa chọn, một là bị ta bóc trần thân phận ở đây, hai là theo ta đi giải quyết tất cả các vấn đề giữa chúng ta".

Khấu Trọng giờ đã định thần, khôi phục lại bản sắc vô lại của mình, cười hì hì nói: "Công chúa có bao nhiêu tùy tùng vậy?".

Đơn Uyển Tinh cười lạnh nói: "Muốn thu thập hai tên tiểu tặc các ngươi mà cũng cần phải có trở thủ sao?".

Khấu Trọng lười nhác vươn vai, mỉm cười nói: "Công chúa tự vấn xem mình so với Bạt tình lang thì thế nào?".

Đơn Uyển Tinh ngẩn người ra hỏi: "Cái gì mà Bạt tình lang, hả... các ngươi...".

Từ Tử Lăng điềm nhiên nói: "Chúng ta đích thực đã giao thủ với Bạt huynh. Dám hỏi công chúa lần này đến Cửu Giang là có mục đích gì?".

Đơn Uyển Tinh tức giận đến độ thất khiếu như muốn xịt khói, gằn giọng nói: "Chuyện của ta liên quan gì đến các ngươi? Ngươi nghĩ mình có tư cách hỏi hay sao?".

Tiếp đó nàng lại trừng mắt nhìn Khấu Trọng, lạnh lùng nói: "Bạt Phong Hàn với ta chỉ là một bằng hữu nói chuyện hợp khẩu mà thôi, không hề có chuyện nam nữ tư tình, các ngươi đừng có ngậm máu phun người".

Khấu Trọng thõng tay xuống nói: "Vậy tên tiểu tử họ Lý có phải cũng là một bằng hữu nói chuyện hợp khẩu khác của công chúa hay không? Vấn đề này ta chỉ hỏi thay Tiểu Lăng thôi, muốn giận thì cô nương cứ giận hắn là được".

Từ Tử Lăng tự nhiên biết rõ Khấu Trọng đang lợi dụng quan hệ vi diệu giữa mình và Đơn Uyển Tinh hòng vượt qua cửa ải khó khăn này, thế nên cũng không lên tiếng phân biện gì mà chỉ trầm mặc cúi đầu.

Thân hình Đơn Uyển Tinh khẽ run lên, gương mặt ngọc xanh xám, nghiến răng nói: "Toàn là hồ ngôn loạn ngữ, hôm nay ta mà không giết chết hai ngươi, thề không làm người".

Khấu Trọng cười xòa nói: "Công chúa bớt giận, chúng ta làm chuyện gì cũng phải nghĩ đến hậu quả chứ. Ví dụ đánh nhau vậy, đánh nhau vốn không phải chuyện tốt lành, nhưng nếu có thể hóa địch thành bạn, thì liền trở thành chuyện tốt ngay. Ta thừa nhận trộm đồ vốn không phải là chuyện tốt, nhưng nếu kết quả của việc trộm đồ ấy có thể làm hôn quân bị giết, một vị hảo bằng hữu khác của công chúa có được cơ hội tranh bá thiên hạ, vậy thì không phải chuyện xấu đã biến thành chuyện tốt rồi hay sao! Hì! Công chúa đại nhân đại lượng, ta và Tiểu Lăng ở đây nhận lỗi với cô nương là được chứ gì?".

Đơn Uyển Tinh im lặng giây lát rồi nhẹ giọng nói: "Đừng tưởng dựa vào cái lưỡi giảo hoạt đó mà có thể thoát thân khỏi đây, ta đếm từ một tới mười mà các ngươi vẫn không chịu đứng dậy theo ta rời khỏi đây, thì ta sẽ lập tức kêu lớn lên rằng Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đang ở đây, ta cũng đang muốn thử xem các ngươi sẽ gặp phải kết quả tốt gì?".

Hai gã lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát, nhưng một biện pháp khả dĩ cũng không thể nào nghĩ ra được. Nếu nói đường đường là một vị Đông Minh Công Chúa mà không có tùy tùng đi theo, có giết chết hai gã cũng chẳng tin. Nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến hai gã lo lắng, chuyện hai gã đau đầu nhất chính là trận này chỉ có thể ôm đầu chịu đòn chứ không thể phản kích, lẽ nào hai gã lại là hạng ân tương cừu báo, đả thương của người Đông Minh Phái chứ?

"Bảy... tám...".

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trao đổi với nhau bằng ánh mắt, quyết định liều một trận!

"Chín... mười!".

Đơn Uyển Tinh song mục lấp lánh hàn quang, đột nhiên cao giọng hét lớn: "Khấu Trọng, Từ Tử Lăng ở đây!".

Câu này nàng đã vận công phát ra nên tiếng nói vang động khắp đại sảnh, truyền đến tai từng người một. Gian khách sảnh trở nên im lặng như tờ, đến một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng động. Hơn trăm cặp mắt trong sảnh đều tập trung cả lên ba người. Khấu Trọng không ngờ lại cười lên ha hả, đứng thẳng người dậy nói: "Thì ra hai tên tiểu tử Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đã từng qua đây, nhưng huynh đài cũng hà tất phải cao giọng đọc lên như vậy làm gì?".

Lời còn chưa dứt, Đơn Uyển Tinh đã xuất chưởng đánh ra, một luồng khí kình mãnh liệt cuồn cuộn đẩy tới trước ngực Khấu Trọng. Khấu Trọng vì bảo vệ tính mạng, đành phải không tính đến chuyện giữ gìn thân phận, xoay người lướt ra sau lưng Từ Tử Lăng như một con cá quẫy nước.

Đại sảnh vẫn tĩnh lặng như tờ. Hiện giờ chỉ cần là người có đi lại trên giang hồ, ai ai cũng ít nhiều nghe qua chuyện của hai gã, một là vì trên đầu hai gã có hai đạo truy sát lệnh, hai là vì bí mật Dương Công Bảo Khố mà ai ai cũng thèm muốn. Song mục Từ Tử Lăng xạ ra hai đạo thần quang trước nay chưa từng thấy, trừng mắt nhìn Đông Minh Công Chúa Đơn Uyển Tinh, chậm rãi nói từng chữ một: "Cô nương có biết mình đã làm chuyện gì không?".

Nói đoạn vỗ mạnh xuống bàn một cái, cả chiếc bàn gỗ kiên cố lập tức vỡ tan nát, bụi gỗ bay tung tóe. Từ Tử Lăng gầm lên một tiếng: "Khấu Trọng, Từ Tử Lăng ở đây, kẻ nào muốn lấy đầu huynh đệ chúng ta thì tới đây động thủ, bằng không thì mời ra ngoài, tránh để huynh đệ chúng ta đả thương người vô tội".

Khi chiếc bàn vỡ ra thành từng mảnh vụn, cả ba người, bao gồm cả Từ Tử Lăng đều ngây người ra. Từ Tử Lăng cả kinh ngây người ra là vì gã vốn chỉ định vỗ một chưởng xuống bàn để tiết nỗi phẫn nộ trong lòng ra mà thôi. Bởi một câu nói vừa rồi của Đơn Uyển Tinh đã khiến bọn gã rơi vào hiểm cảnh, đáng ghét nhất là coi như đã phá hoại hết cả đại kế thích sát của hai gã, mà hai gã lại không thể hạ thủ giáo huấn Đơn Uyển Tinh được. Nào ngờ một chưởng của gã lại lợi hại đến vậy, làm cho chiếc bàn gỗ cứng vỡ nát thành mảnh vụn.

Nguyên nhân Khấu Trọng cả kinh thất sắc có hai, một là vì chưởng kình bất ngờ của Từ Tử Lăng, hai là vì trước giờ gã chưa từng thấy Từ Tử Lăng tức giận đến vậy, nhất thời quên hết cả những vấn đề do chuyện bại lộ thân phận gây nên, trong lòng chợt nhớ đến cảnh tượng khi xưa Đỗ Phục Uy một chưởng đập vỡ chiếc ghế gỗ xoan trước mặt mọi người.

Đông Minh Công Chúa Đơn Uyển Tinh giật mình chấn động, ngoại trừ vì không ngờ công lực của Từ Tử Lăng đã đạt tới cảnh giới cao như vậy, còn vì khí thế uy mãnh hào hùng của Từ Tử Lăng làm cho rung động. Làm cho Từ Tử Lăng phản ứng kịch liệt như vậy, trong lòng nàng cũng không khỏi cảm thấy có chút hối hận.

Nhất thời ba người đều ngẩn người ra nhìn những mảnh gỗ vụn, Từ Tử Lăng và Đơn Uyển Tinh ngồi đối diện với nhau, cách nhau một đống gỗ vụn, tình cảnh quái dị vô cùng. Quá nửa số người trong đại sảnh là các nhân vật võ lâm đến từ các nơi khác nhau, ban đầu còn có kẻ có ý định bắt giết hai gã, nhưng đến khi thấy một chưởng thạch phá thiên kinh của Từ Tử Lăng, lập tức kẻ nào kẻ nấy câm như ve sầu mùa đông, những người ngồi gần bàn của ba gã cũng lần lượt tránh ra chỗ khác.

Khấu Trọng là người đầu tiên sực tỉnh, gã chỉ tay vào Đơn Uyển Tinh cười lên ha hả: "Các vị! Vị này chính là Đông Minh Công Chúa Đơn Uyển Tinh đóng giả nam trang, lần này nàng ta đến Cửu Giang chính là để giết chết Thanh Giao Nhậm Thiếu Danh đó!".

Đơn Uyển Tinh đại nộ đứng vọt dậy, chỉ tay quát lớn: "Ngươi nói lăng nhăng gì vậy?".

Khấu Trọng nháy mắt thấp giọng nói: "Công chúa có thể hồ ngôn loạn ngữ, chúng ta tự nhiên cũng có thể hồ ngôn loạn ngữ. Đây vốn là chuyện hết sức công bằng! Ha! Không khéo cô nương vào đống phiền phức này thì mới là kẻ ngu!".

Lúc này chúng nhân trong đại sảnh nghe thấy mấy chữ giết chết Nhậm Thiếu Danh, không ai là không biến sắc. Đám thương nhân nhát gan và đám tỳ bộc phục vụ khách sợ hãi hoảng loạn chạy ra đầu tiên, tiếp đó là đám nhân vật giang hồ kia, ai ai cũng biết tiếp đó sẽ xảy ra những chuyện thế nào, không muốn dính vào chuyện rắc rối này.

Gian đại sảnh loạn lên như cảnh gà bay chó chạy, chẳng mấy chốc đã không một bóng người. Chỉ còn lại một người duy nhất ngồi ở chiếc bàn cạnh đó. Người này thân hình cao lớn như sơn, dung mạo tuấn tú tiêu sái, bên ngoài kình trang màu xanh còn khoác thêm tấm áo choàng, toàn thân y toát ra một mị lực không thể diễn tả thành lời. Người này chính là cao thủ thanh niên đến từ Đột Quyết gần đây đã làm chấn động cả võ lâm Trung Thổ - Bạt Phong Hàn. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng giờ mới nhớ ra ngày đó Phó Quân Du đã nói Bạt Phong Hàn có hẹn ước với Đơn Uyển Tinh, thì ra nơi họ gặp mặt chính là thành Cửu Giang phong phong vũ vũ này.

Bạt Phong Hàn dài người đứng dậy, cười lớn nói: "Sĩ biệt tam nhật đã phải nhìn bằng con mắt khác, không ngờ chưởng lực của Từ huynh đệ lại mạnh mẽ như vậy, tối nay có duyên được gặp lại hai vị ở đây, Bạt mỗ quả thật hân hoan vô cùng".

"Cheng!".

Khấu Trọng rút thanh trường đao bằng thép luyện Vân Ngọc Chân mới tặng ra, dùng mũi đao chỉ vào Bạt Phong Hàn, cất giọng hào hùng nói: "Tương thỉnh không bằng tương ngộ, hiếm khi thấy Bạt huynh hứng thú như vậy, chi bằng để hai huynh đệ chúng ta tiễn huynh thượng lộ vậy!" song mục Đơn Uyển Tinh thoáng hiện thần sắc kỳ dị, miệng quát lớn: "Khấu tiểu tặc ngươi tưởng rằng ta đây không tồn tại hay sao? Giỏi thì thắng ta trước rồi hãy nói!".

Bạt Phong Hàn sát cơ bốc cao ngùn ngụt nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, điềm nhiên nói: "Hiện giờ không chỉ có mình Uyển Tinh muốn giết chết hai người, đến cả Bạt mỗ cũng không nén nổi sát cơ nữa rồi, Uyển Tinh, hãy để tại hạ đánh trận đầu có được không?".

Từ Tử Lăng đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: "Chuyện của công chúa lát nữa chúng ta sẽ có lời giải thích sau, nhưng Bạt huynh quả là hiếp người quá đáng...".

Đơn Uyển Tinh mỉm cười nói: "Y hiếp người quá đáng? Các ngươi lấy đông hiếp ít, chẳng lẽ vậy là anh hùng hảo hán hay sao?".

Khấu Trọng thầm kêu khổ trong lòng, nên biết rằng phương pháp duy nhất để hai gã đối phó với Bạt Phong Hàn chính là liên thủ hợp kích, giả như Đơn Uyển Tinh cứ khăng khăng đòi xen vào giữa chuyện này, thì trước tiên không nói bản thân nàng vốn đã là một cao thủ đệ nhất lưu, chỉ tính riêng chuyện hai gã không thể hạ sát thủ với nàng đã là một nhược điểm chí mạng đủ để dồn hai gã vào tử địa rồi. Từ Tử Lăng hoàn toàn bình tĩnh, thản nhiên nói: "Nếu đã như vậy thì để ta và Bạt huynh đơn đả độc đấu một trận, xem xem là ai bức hiếp ai?".

Đơn Uyển Tinh hoàn toàn không thể che giấu được sự kinh ngạc trên gương mặt ngọc, hờn dỗi quát: "Ngươi muốn chết hay sao?".

Khấu Trọng bị nàng ta phá hoại giấc mộng đẹp giết chết Nhậm Thiếu Danh, sớm đã hận không thể đập cho nàng một trận, gặp được cơ hội hiếm có này nào dễ bỏ qua. Gã lập tức cố tỏ vẻ ngạc nhiên thốt lên: "Đây không phải là hợp với tâm ý của công chúa hay sao?" Tiếp đó gã lại quay sang nói với Từ Tử Lăng: "Tiểu Lăng! Ta lúc nào cũng nói công chúa bề ngoài thì hận ngươi, kỳ thực trong lòng thì lúc nào cũng nhớ đến ngươi mà! Hà!".

"Cheng!".

Trường kiếm của Đơn Uyển Tinh rời vỏ, vòng qua Từ Tử Lăng, hóa thành điểm hàn quang chụp xuống đầu Khấu Trọng. Khấu Trọng biết kiếm pháp của nàng tinh diệu tuyệt luân lại ác liệt phi thường, nào dám lơ là, vội vàng thoái lui. Đơn Uyển Tinh đứng sau lưng Từ Tử Lăng, dồn Khấu Trọng vào một góc đại sảnh, miệng quát vang: "Từ tiểu tặc ngươi đã không biết trời cao đất dày thì cứ đi mà tìm chết đi!".

"Cheng!".

Bạt Phong Hàn rút trường kiếm ra, lập tức sinh ra một luồng kình khí mạnh mẽ vô song bắn mạnh về phía Từ Tử Lăng đang đứng cách đó hai trượng, bao trùm gã trong màn kiếm kình dày đặc, khiến cho gã dù muốn tránh cũng không có đường thoái lui. Từ Tử Lăng lòng tịnh như trăng trong giếng nước, không còn suy nghĩ đến sinh tử thành bại, đầu không một chút tạp niệm, dồn chân khí lên đến cực hạn, đối khách với khí thế kinh người của Bạt Phong Hàn. Hai đại cao thủ thanh niên cuối cùng đã đi tới cục diện quyết chiến sinh tử.

Đơn Uyển Tinh nghiến chặt răng, cố nhịn khôn quay đầu lại, chỉ mong tình cảnh này nhanh nhanh kết thúc, sau đó nàng sẽ cố gắng quên hết mọi chuyện này một cách triệt để. Chính bản thân nàng cũng không hiểu nổi địa vị của Từ Tử Lăng trong tim nàng là thế nào?

Khấu Trọng lúc này thì không ngừng tính toán xem nên lợi dụng sợi trường tiên ở eo hông của mình thế nào để một chiêu khống chế Đơn Uyển Tinh, như vậy thì gã sẽ có cơ hội hợp lực với Từ Tử Lăng trừ diệt đi tên cường địch Bạt Phong Hàn này rồi.

Toàn bộ tinh thần của Bạt Phong Hàn đều tập trung cả lên người Từ Tử Lăng, không hề động đậy, trên tay không ngừng đẩy ra kiếm khí, lợi dụng mọi dịp để tìm ra nhược điểm của đối phương. Nhưng trước áp lực to lớn của y, đối phương vẫn đứng vững như núi Thái Sơn, tự nhiên lộ ra một khí thế vô hạn như muốn nuốt cả nhật nguyệt, nhất thời cũng không dám vọng động xuất thủ.

Y không xuất thủ, Khấu Trọng lại càng không dám động thủ, nhất thời cả bốn người chia thành hai đôi, hình thành một cục thế song song đối đầu. Đột nhiên tiếng áo bào phất gió vang lên khắp bốn bề, hiển nhiên là đang có một số lượng lớn các cao thủ đang tiến tới nơi này.

Bạt Phong Hàn đang định lợi dụng thời cơ này toàn lực xuất thủ lấy mạng Từ Tử Lăng, thì Đơn Uyển Tinh đột nhiên lại bỏ qua Khấu Trọng, lướt đến bên cạnh y, khẽ nói: "Chúng ta đi!".

Khấu Trọng cả mừng, chạy tới cạnh Từ Tử Lăng, kêu lớn: "Chúng ta cũng chạy thôi!".

Bạt Phong Hàn đành phải thu hồi kình khí, do y nắm được chủ động, nên thu phát hết sức tự nhiên. Ngoài cửa sổ có bóng người xuất hiện, cao thủ Thiết Kỵ Hội ùn ùn lao tới. Bốn người chia làm hai nhóm, cùng lúc tung mình vọt lên cao, phá vỡ nóc nhà, nhảy lên trên mái ngói.

Khấu Trọng cười lớn nói: "Công chúa và Bạt tình lang, hậu hội hữu kỳ!" Nói dứt lời gã quay sang nháy mắt với Từ Tử Lăng một cái, hai gã một trước một sau nhảy về phía hậu viện. Đối với hình thế của Xuận Tại Lầu, hai gã sớm đã nắm rõ như lòng bàn tay, muốn chạy trốn ở đây đương nhiên là vô cùng dễ dàng.

Còn lại Bạt Phong Hàn và Đơn Uyển Tinh, cũng biết được nếu không nhân cơ hội đối phương chưa hoàn thành vòng vây, trận thế còn chưa ổn định mà đào tẩu, thì chỉ có kết quả toàn lực quyết chiến đến chết mà thôi. Hai người nào dám chậm trễ, tung mình lao theo hướng ngược lại, đi tới đâu là giết tới đó, mở một con đường thoát khỏi kỹ viện Xuân Tại Lầu. Tiếng binh khí chạm nhau vang lên liên tiếp, tiếp đó là tiếng người la hét truy đuổi, Xuân Tại Lầu cuối cùng cũng dần dần im lặng trở lại.

break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc