Từ Tử Lăng và Lôi Cửu Chỉ tập trung sự chú ý vào bốn cao thủ đang hung hãn gạt người đi đường kéo tới chỗ bọn họ. Sau lưng bỗng có tiếng hét lớn:
- Tên họ Ung kia, ngươi thiếu tiền phải trả sao đây?
Tiếp đó tiếng gió rít lên, đối phương đồng loạt rút phi đao làm ám phí, phân chia nhằm vào hai người ném tới, thủ đoạn thật tàn độc.
Từ Tử Lăng vẫn không quay đầu lại, chỉ hét lớn:
- Ôn huynh ứng phó mặt sau!
Lôi Cửu Chỉ vốn là lão giang hồ, thoáng chốc đã hiểu sách lược của đối phương. Lão không nói thêm một lời, toàn thân xoay nhanh, trường bào đang mặc như có pháp thuật bỗng đã thành cầm ở trên tay, vung lên quét sạch ám khí đang bay đến
Mọi người gần đó thấy cảnh đánh nhau, kinh sợ bỏ chạy tứ tán.
Bốn cao thủ Đột Quyết lúc này chỉ còn cách Từ Tử Lăng hai trượng, đột nhiên tăng tốc, va cả vào hai người vô tội đang hoảng sợ chạy qua. Cả bốn đồng thời xuất binh khí, chính là trảm mã đao rất tiện dụng trên lưng ngựa, khí thế hung mãnh.
Từ Tử Lăng đâu chỉ là võ học nhất đại tông sư, mà còn là cao thủ thân kinh bách chiến. Gã liếc mắt một cái đã biết bốn cao thủ Đột Quyết kia chẳng những đao pháp lợi hại mà còn giỏi quần chiến, vì vậy mới có thể cùng một lúc đồng loạt công kích, chẳng ngại cản trở do va phải người trên đường.
Gã cũng có thể khẳng định Khả Đạt Chí và Nhĩ Văn Hoán hiện không có mặt tại đây. Lũ người tiền hậu giáp kích tấn công gã chỉ là bọn thừa lệnh rình đợi họ. Thế mới hợp tình hợp lý, bởi với thân phận, địa vị của Khả Đạt Chí và Nhĩ Văn Hoán, tuyệt không vì một kẻ giang hồ vô danh như Ung Tần mà khổ sở chờ đợi bên ngoài. Bất quá bốn kẻ Đột Quyết kia quả là nhất đẳng cao thủ. Đáng sợ hơn cả là bản tính hung hãn trời sinh của chúng. Nếu để bốn cây đao đó cùng lúc đánh tới, kể cả với bản lĩnh thật sự của Từ Tử Lăng cũng khó thẳng tay đón đỡ.
Trong tình huống lúc đó, chỉ cần Từ Tử Lăng lùi lại hoặc né sang bên là có thể biến từ bị động thành chủ động. Tiếp đó gã có thể sử dụng nhiều chiến lược và thủ pháp để phá vỡ trận thế trông như không có kẽ hở kia. Vấn đề là Lôi Cửu Chỉ ở phía sau đang trực tiếp đối chọi cùng kẻ địch. Gã mà ly khai sẽ làm toàn bộ lưng của Lôi Cửu Chỉ phơi ra cho bọn chúng thủ đao. Vì vậy gã bất đắc dĩ đành phải chính diện nghênh tiếp đòn mạnh địch nhân.
Nhức đầu nhất là gã không được tỏ ra cao minh quá. “Ung Tần” đâu phải “Nhạc Sơn”, “Mạc Nhất Tâm” hay “Mạc Vi”, vốn dĩ đều có thân phận yểm hộ cho. Nếu chẳng may làm chúng nghi ngờ Ung Tần có khả năng là Từ Tử Lăng hoặc Khấu Trọng, thân phận Ung Tần này sẽ không thể dùng lại được nữa. Nói không chừng lại làm liên luỵ đến cả bọn Cao Chiếm Đạo, Khấu Trọng mấy người.
Những ý nghĩ này trong giây lát lướt qua đầu gã. Hộ tí đã xuất ra tay, hai chân gã đạp mạnh bay về phía trước vô cùng uy mãnh, giao phong chính diện với địch nhân.
Hai bên tựa như hai đạo sấm sét giao nhau.
Trong sát na binh khí chạm nhau, hai cao thủ Đột Quyết ở giữa bỗng nhiên lúng túng, thành ra chậm lại một chút.
Nguyên hai người đó từ cách Từ Tử Lăng lao tới bỗng nhiên cảm thấy khí thế công kích đồng quy vu tận của gã toàn bộ tập trung lên thân mình. Thầm nghĩ dù đồng bọn có thể giết Từ Tử Lăng báo thù, một mạng mình vẫn cứ mất trước tiên, trong lòng vì vậy sinh ra khiếp sợ, công thế chậm lại một nhịp làm trận pháp vốn kín đáo lộ ra kẽ hở.
Tiếng âm thanh hộ tý và trảm mã đao giao kích liên miên cất lên.
Từ Tử Lăng cảm nhận rõ tên xa nhất phía bên trái địch nhân quơ đao chém vào đầu vai mình, làm rách cả áo gã. Lưỡi đao của một kẻ địch khác thì bập vào tay phải gã, sâu chừng một thốn.
- Xoẹt, xoẹt
Hai bên phân khai. Từ Tử Lăng máu toé ra bước lùi lại. Hai vết đao đó đều là do gã cố ý tạo ra. Nhìn qua thì thấy máu huyết ròng ròng, sự thật chỉ là vết thương ngoài da, quá đủ để che giấu công phu thật sự của gã.
- Bịch.
Lưng Từ Tử Lăng va vào sau lưng của Lôi Cửu Chỉ.
Hai cao thủ Đột Quyết thấy Từ Tử Lăng thụ thương, không thèm để ý đến đồng bọn sống chết thế nào, hét lên như sấm, huơ đao lao tới truy sát.
Từ Tử Lăng thầm thở dài, nghĩ bụng bọn ngươi muốn chết, để lão tử ta thành toàn cho luôn! Đúng lúc định xuất thủ, bỗng có tiếng quát lớn từ chỗ ngựa xe đang đi trên đường vang tới:
- Tần Vương có lệnh, lập tức ngừng tay!
oOo
Khấu Trọng theo Sa Thành Tựu đi vào trong Thiên Hoàng Sảnh, đưa mắt nhìn bốn phía không thấy bóng dáng Từ Tử Lăng và Lôi Cửu Chỉ ở đâu. Trong lòng gã thầm kêu bất diệu. Bỗng có người cười nói đi đến nghênh đón:
- Nguyên lai là Sa hiền điệt, từ lúc nghe tin hiền điệt tới Trường An định cư, Hồ mỗ lúc nào cũng túc trực chờ đón đại giá.
Khấu Trọng nghe thấy người đó xưng họ Hồ, trong lòng chợt động, ngoảnh qua nhìn.
Quả nhiên thấy Sa Thành Tựu chắp tay cúi thấp người,
- Thành Tựu bái kiến Đại Tiên.
Cùng với bốn đại hán hộ vệ xung quanh, “Đại tiên” Hồ Phật an nhiên đi đến trước mặt hai người.
Người vang danh trong giới đổ bác này niên kỷ ước chừng bốn lăm, bốn sáu. Mái tóc dày bạc trắng chải ngược từ trán về đằng sau, búi lại bằng một cây trâm lục ngọc nhỏ. Mặt mũi thanh tú cùng năm chòm râu dài cũng bạc như mái tóc. Thân hình cao lớn, quả thật có khí chất của một vị “Hồ tiên”.
Khấu Trọng đặc biệt chú ý đến đối thủ này của gã, chỉ thấy lão dung mạo tuấn mĩ,da trắng như bạch ngọc, mắt đẹp mi dài, tựa như bản thân ẩn chứa pháp lực vậy.
Khi mục quang dò hỏi của lão nhìn đến khuôn mặt xấu xí của Khấu Trọng, Khấu Trọng không hiểu có phải do có tật giật mình, mà tựa như cảm thấy nhãn quang lão đã khám phá ra gã chỉ là giả mạo.
Sa Thành Tựu vội nói:
- Vị này chính là Mạc Nhất Tâm Mạc thần y, người đã trị khỏi quái bệnh của Trương Nương Nương.
“Đại tiên” Hồ Phật chắp tay chào:
- Hâm mộ! Hâm mộ! Hồ mỗ vô cùng hân hạnh, không ngờ lại được Mạc tiên sinh đại giá quang lâm. Thật là quang vinh cho Minh Đường Oa ta!
Khấu Trọng bối rối đáp lễ, rồi không nhịn được hỏi:
- Minh Đường Oa của Hồ lão bản có bao nhiêu sảnh phòng
Hồ Phật hiện ra thần sắc muốn lung lạc, kết thân cùng vị quí nhân của thành Trường An, mỉm cười ngâm nga trả lời:
- Trừ ba sảnh Thiên Hoàng, Địa Hoàng, Nhân Hoàng ở ngoài, còn có Đại Tiên Sảnh chuyên dùng để tiếp đãi khách quý. Như Mạc tiên sinh đã quan tâm, để tiểu đệ dẫn tiên sinh đi tham quan từng sảnh một.
Khấu Trọng thầm kêu hỏng bét, lỡ lời một cái, không biết sẽ gặp hậu quả nào đây?
oOo
Từ Tử Lăng quay đầu nhìn, chỉ thấy một cỗ xe rực rỡ hoa lệ dừng lại trên đường, tả hữu có thập danh kỵ sỹ vây quanh. Gã nhận ra năm mãnh tướng của “Thiên Sách Phủ” là Uất Trì Kính Đức, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Bàng Ngọc, La Sĩ Tín và Sử Vạn Bảo. Lúc này ánh mắt của tất cả bọn họ đều lộ ra thần sắc lăng lệ. Hai cao thủ Đột Quyết kia tuy đã dừng tay nhưng vẫn lộ rõ thần sắc bất phục.
Hai cao thủ Đột Quyết đang nằm trên đường cũng đã bò dậy. Ba kẻ thủ hạ của Nhĩ Văn Hoán vốn đang đối phó với Lôi Cửu Chỉ, thấy Tần Vương giá lâm, bèn lẩn nhanh vào trong đám người xúm xít xung quanh, biến mất vô tung.
Cửa xe mở ra, Tần vương Lý Thế Dân, người từ lâu gã không gặp, bước xuống xe. Thần thái bức nhân, y đưa mắt đảo một vòng. Mọi người xúm xít ồn ã xung quanh bị thần thái không giận mà uy của hắn chế nhiếp, tức thì toàn trường im lặng. Trưởng Tôn Vô Kỵ hét lớn một tiếng, thập danh kỵ sỹ đồng thời xuống ngựa, động tác chỉnh tề tựa như đã luyện tập trăm nghìn lần, uy thế sung mãn. Chỉ riêng việc đó cũng đã tạo nên một sự thu hút rất lớn, thời mọi người đồng thanh reo hò. Có thể thấy Lý Thế Dân được lòng người thế nào.
Bốn tên cao thủ Đột Quyết kia tỏ vẻ thản nhiên như không, nhưng Từ Tử Lăng cảm thấy rõ từ khi bọn chúng thấy Lý Thế Dân, lập tức khiếp hãi muốn trốn đi ngay lập tức, hiện giờ chỉ cố ra vẻ cứng cỏi đứng đó mà thôi.
Lý Thế Dân hừ lạnh một tiếng, chuyển mắt đang nhìn bọn chúng sang chỗ Từ Tử Lăng và Lôi Cửu Chỉ, mày kiếm hơi nhíu lại, ôn hoà hỏi:
- Vị nhân huynh kia bị thương không nặng chứ?
Từ Tử Lăng thầm kêu nguy hiểm. Nếu vừa rồi gã không thi hành khổ nhục kế mà toàn lực xuất thủ, chắc chắn Lý Thế Dân sẽ khám phá ra ngay gã là Từ Tử Lăng. Hoặc giả sử sau lưng gã không phải là Lôi Cửu Chỉ mà là Khấu Trọng, thì dù có dùng mặt nạ quái y xấu xí đó, cũng khó tránh khỏi việc làm cho người tinh minh như Lý Thế Dân không nghi ngờ.
Từ Tử Lăng cúi sát người chào đáp:
- Đa tạ Tần Vương quan tâm, bỉ nhân không có gì đáng ngại.
Lúc này bốn phía mọi người tụ tập lại xem nhiệt náo, ai cũng tranh nhau ngắm nhìn phong thái của Lý Thế Dân khiến Bắc Lý đại nhai, vốn rất sầm uất, phút chốc trở nên ách tắc.
Đúng vào lúc Từ Tử Lăng thi lễ vừa ngẩng lên, gã bỗng cảm thấy qua tấm rèm trong xe của Lý Thế Dân, ánh mắt của một người đang chăm chú quan sát gã.
Từ Tử Lăng rất muốn xem là ai đang qua rèm xe nhìn gã, nhưng biết nếu làm vậy là vô cùng bất trí, nên đành ép ý muốn này xuống.
Trưởng Tôn Vô Kỵ và Bàng Ngọc đi đến sau lưng Lý Thế Dân. Trước đó đã sớm quát bốn cao thủ Đột Quyết:
- Là người của Trường Lâm Quân, thấy Tần Vương sao dám không thi lễ. Quỳ xuống cho ta.
Bốn cao thủ Đột Quyết đồng thời biến sắc, phải biết quân pháp nhà Đường cực nghiêm, trong tình huống này nếu dám phản kháng, tức là phạm vào quân lệnh, kể cả Lý Kiến Thành cũng không thể cứu nổi, nói chi đến Nhĩ Văn Hoán hay Khả Đạt Chí. Bốn tên nhìn nhau hội ý, rồi đồng thời quỳ xuống thi lễ.
Lý Thế Dân nửa mắt cũng không thèm nhìn đến bọn chúng, sắc mặt tự nhiên như không cười hỏi:
- Thân thủ của vị nhân huynh này không tệ, xin hỏi cao tính đại danh.
Từ Tử Lăng chắp tay đáp:
- Bỉ nhân là Ung Tần, đến từ Sơn Đông, thường ngày buôn vải vóc làm nghề kiếm sống. Hôm nay nhàn rỗi nên đến sòng bạc chơi vài ván. Vốn vì một vị huynh đệ kết bái mà đắc tội với người ta, nay bị người ta cho người trả thù, đa tạ Tần Vương đã có ân cứu giúp.
Lý Thế Dân gật đầu nói:
- Ung huynh nên cẩn thận!
Rồi hắn quay đầu nhìn bốn cao thủ Đột Quyết cao giọng:
- Biến ngay cho ta!
Bốn kẻ đó như nhà có tang ủ rũ quay đầu bỏ đ
Lý Thế Dân có lẽ hiểu nhầm vị huynh đệ mà Từ Tử Lăng nói đến là Lôi Cửu Chỉ nên quay sang lão nói khẽ:
- Hai vị tốt nhất là lập tức rời khỏi Trường An, có những việc ta cũng không tiện nhúng tay vào.
Nói rồi lên xe bỏ đi.
Đoàn ngựa đã đi xa, đường lớn khôi phục lại vẻ bình thường. Lúc này Khấu Trọng mới tới, thấy Từ Tử Lăng máu loang hai chỗ kinh hãi hỏi:
- Khả Đạt Chí thật sự lợi hại thế sao?
Từ Tử Lăng bực bội đáp:
- Ngươi nếu thật sự muốn biết thì mau đi theo bọn ta.
oOo
Trong một góc quán rượu, ba người nâng chén đối ẩm. Sau khi đến Trường An, bọn họ lần đầu tiên có thể công khai tụ tập với nhau, cảm giác thật thống khoái.
Trong quán có tất cả mười ba chiếc bàn, khoảng bảy, tám bàn đã có người ngồi, sanh ý quả thật không phải ít. Chỗ này là nơi yên tĩnh nhất ở bắc thành, cách Thượng Lâm Uyển, Minh Đường Oa hai con phố.
Khấu Trọng nhíu sâu đôi mày trầm ngâm nói:
- Người trong xe của Lý tiểu tử chăm chú quan sát ngươi là ai nhỉ? Nếu không nảy sinh nghi ngờ, tuyệt sẽ không dụng tâm quan sát ngươi như vậy. Nếu là người quá quen thuộc với Lăng thiếu gia ngươi, hẳn không nảy sinh nghi ngờ làm gì. Như vậy người đó ải có quen biết ở mức độ nhất định, nhưng lại không hoàn toàn đứng hẳn về phía Lý tiểu tử, nếu không thì đã vạch trần ngươi ngay lúc đó rồi.
Lôi Cửu Chỉ đáp:
- Cũng có thể người đó không thể khẳng định được. Ở phương Nam bọn đệ có thể tính là cao lớn, nhưng tại phương Bắc thể hình như của bọn đệ chẳng ít. Vì vậy chỉ cần hai người thay đổi tư thế tập quán bình thường, phối hợp với mặt nạ tinh xảo vô khuyết của Lỗ sư phụ. Khi đó kể cả ta cũng không thể nhận ra nổi nếu hai ngươi hoá trang thành người khác.
Khấu Trọng lắc đầu nói:
- Không hẳn thế! Theo đệ thấy Lăng thiếu gia đã bị người ta nhận ra. Đệ có cảm giác người đó là con gái, nên không tiện xuống xe.
Rồi gã cúi sát xuống bàn cười cười:
- Nam nhân ngắm nữ nhân hay nữ nhân ngắm nam nhân luôn đặc biệt tỉ mỉ sâu sắc. Như ta ngắm Trí Trí, chỉ cần thấy bờ vai thơm tho thon thả của nàng, lập tức từ sau lưng đã có thể nhận ra nàng. Chứ nam nhân ngắm nam nhân không thể tỉ mỉ thế đâu.
Lôi Cửu Chỉ liếc Từ Tử Lăng một cái hỏi:
- Có thể nào lại là Lý Tú Ninh không?
Khấu Trọng ngay lập tức khẳng định:
- Tuyệt không thể là Lý Tú Ninh, vì nàng ta không quen thuộc với Từ Tử Lăng lắTừ Tử Lăng ngạc nhiên:
- Ngươi đoán được người đó là ai rồi chăng?
Khấu Trọng hạ giọng, không giấu được vẻ đắc ý nói khẽ:
- Đương nhiên là một vị mỹ nhân ngươi vẫn ngưỡng mộ. “Đông minh công chúa” Đơn Uyển Tinh chứ ai. Ha ha! Ta đoán giỏi chưa?
Lôi Cửu Chỉ rót thêm rượu vào chén, gật đầu:
- Nói có lý! Quả là lợi hại!
Từ Tử Lăng ngẩn cả người, không nói được gì.
Khấu Trọng nói tiếp:
- Lý Nguyên Cát đã quay lại. Kẻ này hiện giờ coi ta với ngươi là kẻ thù không đội trời chung, hắn quyết không từ một thủ đoạn nào để truy lùng bọn ta đâu.
Lôi Cửu Chỉ băn khoăn:
- Lý Nguyên Cát và Kiến Thành thái tử cùng là một duộc lang sói. Nhưng chuyện tối nay xem cách hành xử của Lý Nguyên Cát với thần y ngươi, có lẽ hắn giấu Lý Kiến Thành.
Khấu Trọng nhếch mép cười tràn ngập sát ý nói:
- Đệ không thể nhìn nhầm loại người như Lý Nguyên Cát. Hiện thời hắn đang cố kỵ Lý Thế Dân. Vì vậy mới mượn lực của Lý Kiến Thành để trừ khử Lý Thế Dân. Sau đó khi Lý Kiến Thành cản trở con đường đến ngôi hoàng đế của hắn. Hắn sẽ hồi thương đối phó với Lý Kiến Thành ngay. Nếu không có dã tâm như vậy, sao hắn có thể gây dựng được thế lực của mình lớn
Từ Tử Lăng đồng ý:
- Lý Nguyên Cát đúng thật là kẻ có dã tâm như vậy. Hắn nhận việc tìm diệt bọn ta vào tay, nhằm từ miệng bọn ta tra ra Dương Công bảo khố, sau đó sẽ giấu nhẹm đi mà không báo, để có thể sử dụng về sau.
Lôi Cửu Chỉ thở dài:
- Đại Đường nếu mất, thì cũng là do những chuyện thế này.
Hai mắt Khấu Trọng phát ra thần quang trùng điệp, chăm chú nhìn Từ Tử Lăng hỏi:
- Ngươi thấy tại trường đấu tranh kịch liệt này, Lý Thế Dân có bao nhiêu phần thắng?
Từ Tử Lăng không trả lời gã mà lại nói:
- Sáng mai ta sẽ tìm gặp Lý Uyên.
Lôi Cửu Chỉ nhíu mày:
- Đệ không sợ gặp nhiều ắt có lúc lỡ lời, để lộ sơ xuất sao?
Từ Tử Lăng nhún vai đáp:
- Đệ chủ yếu đến mắng chửi lão một trận, có vấn đề gì không?
Khấu Trọng và Lôi Cửu Chỉ liếc trộm nhau, lấy làm ngạc nhiên.
oOo
Khấu Trọng quay lại Sa gia phủ. Hai huynh đệ Thành Tựu và Thành Công kẻ thích cờ bạc, kẻ thích gái vẫn chưa
Sa lão gia đang bận cùng tam thiếu gia Sa Thành Đức bàn luận kế hoạch mở rộng cơ nghiệp tại Quan Trung.
Cho đến lúc này, Khấu Trọng vẫn chưa biết năm xưa có người đã hạ độc thủ hại tam thiếu gia đáng yêu kia, cuối cùng là vì điều gì.
Nếu chiếu theo sự thật biểu hiện bên ngoài, Sa Thiên Nam là kẻ ai muốn đứng đầu thiên hạ cũng cần phải lung lạc tranh thủ. Bởi vì trong tay lão chẳng những có các mỏ quặng và xưởng chế tạo binh khí, mà tối quan trọng, lão lại là đại hành gia trong nghề, trình độ tuyệt không chịu đứng hàng thứ hai. Người tài như vậy đâu phải dễ cầu.
Xem tình hình trước mắt, chỉ có Tam thiếu gia Sa Thành Đức là có đủ tài năng kế truyền y bát sự nghiệp của Sa Thiên Nam. Sa Thiên Nam đã quá già, khó có thể làm thêm được gì nhiều.
Sở dĩ Tam thiếu gia Sa Thành Đức và phu nhân Trình Bích Tố trong Sa gia lúc nào cũng nơm nớp căng thẳng, là vì hai vị thiếu gia kia đố kỵ, chỉ một sự không vừa mắt lập tức bị công kích dèm pha.
Đang bước trên con đường trong nội viện, gã bỗng va phải Sa Phúc.
Sa Phúc ngạc nhiên hỏi:
- Mạc gia không phải đang cùng với nhị thiếu gia dự yến của Tề Vương hay sao? Sao lại một mình lẻ loi quay về vậy?
Khấu Trọng thầm nghĩ Sa Thành Công chắc đng chuyện hắn giúp Tề vương thu xếp đưa gã dự yến thế nào tận lực truyền bá ra ngoài để thể hiện thân phận, địa vị của mình, bèn cười nói:
- Sáng mai ta phải vào cung, sao dám về muộn chứ? Tối nay phải nghỉ ngơi cho thật tốt. Mấy hôm vất vả mệt mỏi đến mức tên của cha ta là gì cũng quên béng mất rồi.
Sa Phúc cười:
- Mạc gia quả thích nói đùa! Tiểu nhân đã dặn dò mọi người trong nhà, tối đến sau khi Mạc gia vào phòng nghỉ ngơi, tuyệt không ai được làm kinh động để Mạc gia còn luyện công. Chà! Nghe nói công phu mà Mạc gia luyện chính là đồng tử công, phải không ạ?
Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi:
- Sa quản gia nghe ai nói vậy?
Sa Phúc xấu hổ đáp:
- Là do tỳ nữ của ngũ tiểu thư truyền ra.
Khấu Trọng nói:
- Thế mới nói chuyện tốt chưa qua cửa, chuyện xấu đã lan ngàn dặm. Ài! Nam nhân luyện đồng tử công như ta, rốt cuộc không biết có được bao nhiêu người.
Sa Phúc không nhịn được:
- Mạc gia sao lại luyện loại công phu này, có thật là không thể thất thân?
Khấu Trọng vai chạm vào vai hắn, chán nản đáp:
- Chuyện này chỉ có lão Thiên gia mới biết. Nhưng lời sư phụ nói, đệ tử dám không tuân theo sao? Chỉ một lần lầm lỡ, tứ chi biến thành bất động, khi đó ch kêu Vi Chánh Hưng tới cứu ta nhỉ?
Sa Phúc sợ hãi nói:
- Vậy thì Mạc gia ngàn vạn lần không nên thất thân!
Khấu Trọng cười thầm trong bụng:
- Ta phải về phòng luyện đồng tử công, luyện không đủ thì không thành được.
Nói rồi đi về phòng mình.
Khi đến trước cửa phòng, trong lòng gã bỗng nhiên nổi lên một cảm giác kỳ dị, bèn tự truy vấn nhưng vẫn không rõ đó là hiện tượng gì.
Gã tự nhủ chắc mình đã quá cảnh giác thành ra bị ám ảnh.
Lúc mở cửa phòng, gã bèn vận công quan sát mọi động tĩnh bên trong, khẳng định không có người mai phục, mới bước hẳn vào trong.
Thị tỳ đã bê từ ngoài vào tiểu thính (phòng khách nhỏ) của gã một ngọn đèn nhỏ. Tiểu thính được sắp xếp một cách thanh nhã đem đến cho người ta cảm giác ấm cúng.
Phòng ngủ bên trong được ngăn với tiểu thính bên ngoài bằng một tấm rèm cửa, trong phòng tối đen như mực.